Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

"Cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn." Không ngờ sau khi Gà Con niết bàn thì tu vi lại tăng vọt đến bực này, tuy rằng bộ dạng vẫn si-đa như trước.

Không, là si-đa thêm một cái lông màu tím, trên mặt còn có những đường vân màu đỏ, phối với cái thân gà trụi lông, khiến tổng thể càng thêm quái dị.

- Gà Con, tuy mày càng lớn càng dị, nhưng yên tâm, đại ca không có vứt bỏ mày đâu.

Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Gà Con. Mà Gà Con giống như nghe hiểu, dùng cái đầu nhỏ của mình đụng lên cổ Lâm Phàm, tỏ vẻ bất mãn.

Lâm Phàm cười cười, ánh mắt lại bị một cái cây chỉ cao chừng ngón tay cái, không biết mọc ra ở trước mặt hắn lúc nào hấp dẫn.

- Đây rốt cuộc là vật gì? Lại phát ra lực sinh mệnh cuồn cuộn, còn hơn cả hạt giống sinh mệnh trước khi vỡ nát?

Cái cây này thẳng tuột, không có một cái lá nào, vỏ ngoài nhìn rất cũ kỹ, giống như là sắp mục nát.

"Đinh, chúc mừng phát hiện Ngô đồng thần thụ."

"Ngô đồng thần thụ: Cây non, ẩn chứa lực sinh mệnh vô cùng, diệu dụng hàng vạn hàng nghìn."

Diệu dụng hàng vạn hàng nghìn? Là những diệu dụng nào? Ít ra phải nói rõ một chút chứ.

Lâm Phàm vừa nghĩ vừa chạm tay vào cái cây kia. Thế nhưng tay vưà chạm đến ngô đồng thần thụ, phần rễ của cái cây kia đột nhiên dài ra, rồi bám lên cánh tay của Lâm Phàm, sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn mà biến mất trong nháy mắt.

- Đi đâu rồi?

Lâm Phàm tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngô đồng thần thụ này cứ như là đã tan biến hoàn toàn.

Chợt hắn mỉm cười, mắng:

- Tiểu tử nghịch ngợm.

Bởi vì hắn vừa nhìn vào trong cơ thể, thấy nơi vốn nên là một mảnh trời đất hỗn độn trống trải như mọi võ giả khác, lại có thêm một gốc cây cắm rễ ở chính giữa. Cái cây kia tỏa ra hào quang màu xanh, trong vùng hỗn độn này lộ vẻ chói mắt khác thường.

Khi Lâm Phàm cảm thụ được nó, nhất thời tâm thần đại chấn, lực sinh mệnh thật cường hãn.

Mà ở một khắc này, cái cây kia rung lên mãnh liệt, tạo ra một luồng lực hút khổng lồ như xé rách không gian, để Lâm Phàm cảm giác chân nguyên của đất trời giống như sóng biển mãnh liệt vọt tới mình, rồi nháy mắt chuyển hóa thành exp.

Hiện tại, mỗi lần lỗ chân lông của Lâm Phàm hô hấp, chỉ gia tăng được một vạn exp, nhưng có cái cây này phụ trợ, exp lại tăng tới hai vạn.

- Hít....

Giờ khắc này, Lâm Phàm hít một hơi lạnh, cái cây này thật khủng bố, nếu không ngừng lớn lên thì còn tới mức nào cơ chứ.

Chẳng lẽ sau này còn tăng gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn, gấp vạn số này?

Chẳng phải sau này không làm gì, exp cũng tự bay nhanh?

Ngô đồng thần thụ này rõ ràng là thần vật dành riêng cho Lâm Phàm. Rất rõ ràng, nếu là người khác, tốc độ luyện hóa chân nguyên có hạn, chỉ sợ chưa kịp đợi cái cây này lớn, đã bị lượng chân nguyên trời đất nó hút vào làm bạo thể mà chết. Còn Lâm Phàm có hệ thống chuyển hóa chân nguyên làm exp, không cần lo chuyện này xảy ra.

- Ò ó o...

Gà Con kêu to, tựa hồ rất không thích cái nơi đổ nát này, đồng thời đánh thức Lâm Phàm đang chìm trong suy nghĩ.

- Được rồi, đừng nóng vội, giờ chúng ta đi ra.

Lâm Phàm xoa đầu Gà Con.

. . . .

Chuyến đi tới Táng Hải Yêu Địa này quả là lần hung hiểm nhất mà hắn gặp. Vốn là đến tìm bảo tàng của Thất Thánh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ngay cả phân thân của Thất Thánh cũng bị cái bàn tay đen kịt kia diệt mất.

- Ài...

Nghĩ tới đây, Lâm Phàm không khỏi thở dài. Gừng càng già càng cay mà, Thất Thánh tuy là nhân vật đã tồn tại từ rất lâu trước đây, nhưng gặp phải cái bàn tay sống còn lâu hơn, coi như là một loại bi kịch.

Giờ khắc này, Lâm Phàm thả con chó đen ra ngoài, vẻ mặt đăm chiêu nhìn nó:

- Sao, có phải rất bi thương không?

Trong tích tắc chó đen xuất hiện, Lâm Phàm có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình bi phẫn của nó.

Con chó đen chợt nhìn về bộ xương trắng đã mục nát lẫn trong cung điện đổ nát kia, mắt lóe lên vẻ phẫn nộ vô tận.

- Đây là một cái phân thân của ngươi hả, nhưng đừng lo, ngươi còn mấy cái mật thất nữa, tiểu gia nhất định sẽ tìm ra hết giúp ngươi.

Lâm Phàm cười nói.

- Gâu gâu...

Chó đen tức giận gầm rú lên, móng vuốt ở bốn chân không ngừng cào lên mặt đất, phát ra những âm thanh chói tai.

- Ò ó o...

Gà Con đang nghỉ ngơi trên vai của Lâm Phàm, nhìn chó đen càn rỡ như thế thì giương cánh kêu to.

Chó đen nhìn thoáng qua Gà Con, cuối cùng cúi thấp đầu, nhưng trong mắt còn lóe lên vẻ phẫn nộ mà một con chó không nên có.

Lâm Phàm vung tay lên, chó đen lại về tới túi chứa đồ.

Chuyện càng lúc càng vui rồi đây...

Cánh Tay Tuyên Cổ này cường đại như thế, rốt cuộc là vị trâu bò nào có thể phong ấn nó ở đây?

Mà nhìn tình huống trước mắt, Cánh Tay Tuyên Cổ này sợ là còn không phải duy nhất.

Lâm Phàm nghĩ tới Xi Vưu, cái tên đó bị phân thành bốn năm phần, mỗi bộ phận lại bị người phong ấn ở một chỗ.

Mà riêng một cánh tay đã khủng bố vượt qua thực lực Đại Thiên Vị đại viên mãn như thế, nếu toàn bộ thoát phong ấn rồi tập hợp lại, thì còn khủng bố tới cỡ nào chứ?

Đương nhiên đây đều chỉ là suy đoán của Lâm Phàm, tình huống cụ thể thì ai mà biết được.

Giờ phút này, Lâm Phàm nhìn lên trên vách đá kín mít ở đỉnh đầu, rồi búng một ngón tay bên tay phải ra.

"Uỳnh..."

Cánh Tay Tuyên Cổ bạo phát ra uy lực vô tận, phá vỡ không gian, vách đá kia không ngừng nổ tung.

. . . .

Lần thám hiểm này, sáu đại tông môn và Yêu gia đều tiền mất tật mang, tổn thất thảm trọng, đệ tử trở về mười không còn một.

Các trưởng lão của sáu đại tông môn vốn bị bảo tàng che mờ khôn ngoan, giờ cẩn thận suy nghĩ lại, mới hoảng sợ phát hiện, chuyện này ngay từ đầu đã không đơn giản.

Tiến vào Táng Hải Yêu Địa khi nào hạn chế tu vi?

Chỉ cảnh giới dưới Đại Thiên Vị mới có thể đi vào, đây không nghi ngờ là chọn lựa con mồi.

Thế nhưng giờ có nghĩ ra, có hối hận cũng chẳng ích lợi gì, bởi vì tất cả đều đã chậm.

Mà vừa lúc này, Táng Hải Yêu Địa không ngừng chấn động, sóng biển lại dựng lên.

Trong lòng mọi người kinh hãi, không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Ầm..."

- Ha ha ha, ra được rồi...

Advertisement
';
Advertisement