Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Người mặc áo choàng đen, quan tài bằng đá loang lổ máu, một người một vật cứ thế yên tĩnh đi lại trong hư không. Sấm sét lóe lên, đan vào nhau thành một cái lưới lớn, giống như là muốn diệt sát tà vật trên trời. - Đó là cái gì? Khí tức thật tà ác.

Trưởng lão Tự Tại Tông chau mày, mắt nhìn về hư không rồi phóng ra một luồng kim quang, thế nhưng chỉ một sát na sau, lão hét thảm một tiếng, che tròng mắt, hai hàng huyết lệ chảy xuống:

- Mắt của taaaa...

Mọi người thấy Hà trưởng lão của Tự Tại Tông xảy ra chuyện thì đều kinh hãi. Vừa rồi là thần thông Thiên Nhãn của Tự Tại Tông, có thể nhìn rõ mọi thứ, thế nhưng lại bị vật trên trời làm phản phệ, khiến mắt bị mù, chuyện này...

Mọi người đã không dám nghĩ tiếp rồi, chuyện này đã ra ngoài dự liệu của tất cả.

- Đó là tà vật...

Hà trưởng lão gào thét, vẻ mặt như phát điên. Lão chưa bao giờ gặp tình huống này, Thiên Nhãn vừa nhìn tới đã bị một cỗ khí tức như vực sâu đẩy ngược trở về, thậm chí cả một chút phản ứng cũng không có, quá là khủng bố.

Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, thần sắc nghiêm túc, sau đó vỗ vỗ Gà Con, để cho nó về lại túi chứa đồ, sợ rằng tình huống sắp tới sẽ không dễ chịu.

Lúc này, một màn làm người ta kinh sợ phát sinh.

Một người một quan tài kia chợt dừng bước trên hư không, lẳng lặng đứng đó. Người mặc áo choàng đen vẫn cong thân về phía trước, hai tay nắm xích sắt, mà quan tài kia giống như được tạo thành từ vô cùng, vô cùng xa xưa trước đây, khí tức tà ác bao phủ xung quanh.

Giờ khắc này, trời trở nên đen kịt, những ánh chớp chói lòa cũng hóa thành màu đen, quay quanh quan tài, không ngừng lóe lên.

Hư không dần dần bị bóp méo, hình thành một cái vòng xoáy, trong vòng xoáy là một mảnh tối đen, không biết là có gì ở đó.

- Đây là cái gì?

Mọi người kinh hãi, chưa từng có ai gặp được chuyện tương tự thế này trước kia, cũng không ai nhận ra cái quan tài này có lai lịch thế nào.

Chỉ riêng Lâm Phàm biến sắc, đây không phải giống chiếc quan tài trong Táng Hải Yêu Địa như đúc sao?

Chẳng lẽ...

Tay phải của Lâm Phàm khẽ run lên, một cảm giác vô cùng quen thuộc truyền tới.

- Người kia là ai, trong quan tài đá rốt cuộc là cái gì?

Gia chủ Yêu gia tên Yêu Thiên không khỏi lùi về sau mấy bước.

Khí tức truyền tới từ trong hư không khiến tâm thần của bọn họ chấn động, có loại cảm giác bất an.

- Đi...

Giờ khắc này, trưởng lão Huyền Tiên Các gầm lên. Những trưởng lão của bốn tông còn lại cũng kịp phản ứng, vội vàng lệnh cho đệ tử tự động rời đi, bản thân cũng lập tức xé rách hư không, muốn tránh xa nơi đáng sợ này.

Tà vật bực này, quá tà môn rồi.

Nhất là người mặc áo choàng đen kia, bọn lão càng nhìn không ra tu vi.

Trưởng lão của năm tông xé rách hư không, rồi không chút do dự mà chìm vào trong khoảng không đó.

Thế nhưng còn chưa thở phào được quá lâu, khi khung cảnh trước mắt rõ ràng trở lại, năm người đều trợn tròn mắt, thân run lên, lộ vẻ không dám tin.

Điều này sao có thể?

Rõ ràng đã dịch chuyển trong hư không, tại sao lại vẫn xuất hiện ở nơi này?

Giờ phút này, vị trí mà trưởng lão năm tông suốt hiện, lại là quanh quan tài đá kia.

- Chạy...

Không chút do dự, trưởng lão năm tông quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng trong một sát na, từ quan tài đá kia đột nhiên tràn ra một luồng lực hút mãnh liệt, hút các trưởng lão về phía nó.

- Aaaaa... Cứu mạnggggg...

Trưởng lão năm tông kêu thảm thiết liên tục, thế nhưng chỉ một tích tắc sau, năm người từ đang da thịt căng hồng, nháy mắt bị hút sạch máu, trở thành những cái thây khô.

- Trưởng lãooooo...

Các đệ tử hét lên, bọn họ cũng muốn chạy trốn, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thiết của các trưởng lão thì chân nhũn ra, hoảng loạn không biết làm thế nào.

Lâm Phàm chợt có cảm giác rất xấu. Từ khi luyện hóa, dung nhập Cánh Tay Tuyên Cổ vào thân, hắn cũng hiểu, Cánh Tay Tuyên Cổ không phải là duy nhất.

Mà trong quan tài kia, khẳng định là một bộ phận tương tự.

Ngay khi Lâm Phàm nghĩ về việc này, người mặc áo choàng đen kia đã động. Gã buông xích sắt trong tay ra, hai tay lại kết những pháp quyết thần bí khó lường trong không khí.

- Tuyên Cổ vĩnh hằng, kẻ nô bộc này xin được nghênh tiếp ngài tân sinh, xin cởi bỏ hết phong ấn, trở lại đi...

Trong một sát na, từ trong tay áo của người mặc áo choàng kia phóng ra một cơn mưa máu ngập trời.

Mùi máu tươi gắt mũi làm Lâm Phàm không khỏi nhíu chặt mày. Đây là máu người, một lượng máu khổng lồ thế này rốt cuộc là giết hại bao nhiêu tính mạng?

Cơn mưa máu đổ xuống, dần dần thấm hết vào mặt đất.

Lâm Phàm thấy một màn như vậy, lập tức hiểu ra, người này biết Cánh Tay Tuyên Cổ bị phong ấn ở đây, mà bây giờ tiến đến, chính là muốn cởi bỏ phong ấn cho Cánh Tay Tuyên Cổ.

Thế nhưng đối phương lại không biết Cánh Tay Tuyên Cổ đã bị Lâm Phàm luyện hóa, trong Táng Hải Yêu Địa giờ không còn bất kỳ vật gì rồi.

- Aaaaa...

Theo thời gian trôi qua, người mặc áo choàng đen ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, bởi vì gã hoàn toàn không cảm nhận được khí tức Tuyên Cổ.

Ở một khắc này, Lâm Phàm nhìn rõ được gương mặt sau áo choàng, nhất thời cả kinh, có chút không dám tin.

Lương... Lương Dịch Sơ?

Là thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ của Cửu Tiêu Tông, điều này sao có thể?

Mới chia tay từ lần hai tông thi đấu cách đây mấy tháng, sao Lương thái thượng trưởng lão lại biến thành như vậy?

- Lương trưởng lão...

Lâm Phàm không kìm được, hô lên.

Mà Lương Dịch Sơ đang trong tức giận, nghe tiếng thì đảo tròng mắt đen kịt không tròng trắng nhìn về Lâm Phàm, rồi nổi giận gầm lên một tiếng, trên người tán ra từng luồng khói đen. Những luồng khói này không ngừng ngưng tụ, hình thành một gương mặt ác ma dữ tợn.

Cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

Lương Dịch Sơ đập tới một chưởng, giống như muốn xé nứt thiên địa.

Lâm Phàm nâng tay phải lên, đỡ được đòn này.

- Lương trưởng lão, ngài làm sao vậy?

Lâm Phàm quát lớn. Bộ dạng của Lương trưởng lão làm Lâm Phàm nghĩ tới bộ dạng của đám người trong thần miếu Đà Địa.

- Gràooo...

Một tiếng rú như tiếng của dã thú phát ra từ miệng Lương Dịch Sơ. Thân hình lão không ngừng chớp động, nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Lực lượng quy tắc bạo phát mà ra, giống như ý chí của cả vùng trời đất này nghiền ép tới Lâm Phàm.

Lão là cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, hiểu được cách vận dụng lực lượng thiên địa để giết địch.

Lâm Phàm cảm thụ được cỗ uy áp này, khẽ cau mày:

- Lương trưởng lão, xin lỗi.

- Trấn áp...

Lâm Phàm đánh ra một chưởng, một bàn tay khổng lồ giáng xuống từ trên trời.

"Ầmmmm..."

Lương trưởng lão nằm bẹp trên mặt đất, áo choàng trên người vỡ nát, hóa thành tro tàn. Lúc này, Lương Dịch Sơ đã sắp chết, hai tròng mắt đen kịt khôi phục lại giống như người thường.

- Đi... đi... Cửu Tiêu Tông...

"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Lương Dịch Sơ."

"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai mươi tỷ."

"Đinh, chúc mừng thăng cấp."

"Nhập Thần trung giai."

"Nhập Thần cao giai."

"Nhập Thần đại viên mãn."

. . . .

Cấp bậc tăng trong nháy mắt, nhưng Lâm Phàm lại không cảm thấy vui một chút nào.

- Chết rồi...

Đệ tử của sáu tông còn sống sót sau đại nạn, ai nấy đều lộ vẻ tươi cười.

Đám người Yêu gia, nhất là gia chủ Yêu gia càng là bị hù còn chưa tỉnh táo lại, may mắn chạy chậm, không kịp xé rách hư không để trốn, nên nhặt về một mạng.

- Câm miệng.

Tâm tình của Lâm Phàm có chút nặng nề.

Đệ tử sáu tông vừa nghe lời này thì vội vàng nín lặng, không một ai dám lên tiếng.

Lâm Phàm không biết câu cuối cùng của Lương trưởng lão là có ý gì? Cửu Tiêu Tông làm sao?

Người bạn duy nhất của hắn còn ở Cửu Tiêu Tông, chẳng lẽ Cửu Tiêu Tông xảy ra chuyện gì hay sao?

Giờ phút này, Lâm Phàm ngưng thần nhìn cái quan tài trôi nổi ở hư không.

- Đi ra cho ta.

Lâm Phàm phẫn nộ quát.

Advertisement
';
Advertisement