Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

- Cửu Tiêu Tông đến cùng là xảy ra huyện gì, làm sao lại dây dưa với cái thứ gọi là Tuyên Cổ kia nhỉ?

Rời khỏi Nguyệt Cung Tông một khoảng xa, Lâm Phàm đáp xuống mặt đất, nghĩ việc này. Lương Dịch Sơ bị Tuyên Cổ thao túng, chẳng lẽ Hàn tông chủ cũng như vậy sao?

Tuyên Cổ này rốt cuộc là định làm gì, nếu chỉ là muốn tụ tập thân thể thì không cần tấn công tông môn khác, thành thật mà đi tìm các phần còn lại là được rồi, còn phiền toái như vậy làm gì?

Dùng đầu óc trinh thám của Lâm Phàm, trong này cất giấu một đại bí mật kinh thiên.

Huyền Hoàng giới một phân thành hai, thân thể Tuyên Cổ, mảnh vỡ lệnh bài chí tôn ở Nguyệt Cung Tông... Chẳng lẽ trong này có liên hệ gì đó, cần phải xem xét cho thật kỹ mới được.

- Quên đi, vẫn là kiểm kê thu hoạch trước đã.

Thu hoạch lần này thật sự không tồi, tu vi tăng lên một khoảng lớn, tiến nhập cảnh giới Tiểu Thiên Vị, khoảng cách cảnh giới Đại Thiên Vị cũng không tốn bao lâu nữa rồi.

Đối với dây chuyền quy tắc, Lâm Phàm cảm thấy rất có hứng thú.

Chỉ là hiện tại tu vi còn không đủ, không có tư cách lĩnh ngộ quy tắc.

Ngẫm lại Lý Nguyên Kỳ kia lĩnh ngộ mười hai dây chuyền quy tắc đã trâu bò như vậy, quả là khiến ngươi ta hâm mộ.

Nhìn cánh tay Huyết Ma đại đế thật lớn trong túi chứa đồ, Lâm Phàm tươi tỉnh hẳn lên.

- Thiên Địa Dung Lô.

Lâm Phàm ném cánh tay của Huyết Ma đại đế vào Thiên Địa Dung Lô, bắt đầu luyện hóa.

Đằng sau Huyết Chi Thạch Môn nhất định là một thế giới khác, hẳn là khác biệt rất lớn với Huyền Hoàng giới, có cơ hội nhất định phải xem thử một vòng.

"Ùng ụcccc..."

Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa vạn vật, cánh tay kia bị luyện hóa trong nháy mắt.

"Đinh, chúc mừng đạt được năm giọt tinh huyết của Huyết Ma đại đế."

"Tinh huyết của Huyết Ma đại đế: ẩn chứa lực lượng tinh huyết vô cùng."

Nhìn mấy giọt máu lơ lửng trên không trung, Lâm Phàm khẽ cười, đến thật đúng lúc.

- Nuốt.

Giờ phút này Lâm Phàm ngồi xếp bằng, hút năm giọt máu kia vào trong miệng, sau đó vận chuyển Huyết Hải Ma Công.

Công pháp này có tác dụng rất lớn với Lâm Phàm. Còn Huyết Thần kia, vì đi đường tắt, không dùng máu hung thú để tu luyện, cho nên rẽ vào con đường sai lầm.

"Tinh huyết của Huyết Ma đại đế" ẩn chứa lực lượng vô cùng, không biết có thể khiến Huyết Hải Ma Công này tăng đến tầng bao nhiêu nữa.

Mục tiêu của Lâm Phàm là tu luyện công pháp này tới cảnh giới Tích Huyết Trọng Sinh, nhưng lấy tình huống trước mắt mà xem, sợ rằng còn lâu mới đạt tới.

Sau khi nuốt mấy giọt máu vào, một cỗ huyết khí ngập trời tràn ra, Huyết Hải Ma Công vận chuyển cực hạn, hấp thu lực lượng trong năm giọt tinh huyết kia.

Thời gian trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mở hai mắt, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

- Quả nhiên là bá đạo.

Huyết Ma đại đế không hổ là bá chủ của thế giới kia, nếu như mình không có "Cánh Tay Tuyên Cổ", chỉ sợ sẽ bị đối phương nghiền ép chí tử.

Chỉ năm giọt máu thôi, vậy mà để Huyết Hải Ma Công tăng lên tới tận tầng thứ sáu, Đoạn Chi Trọng Sinh.

Tuy cảnh giới này cần tiêu hao vô số lực sinh mệnh và chân nguyên, nhưng với Lâm Phàm, hai thứ này không thiếu.

Ngô đồng thần thụ, thời thời khắc khắc thu nạp chân nguyên thiên địa, mà lực sinh mệnh mênh mông trên Ngô đồng thần thụ cũng thừa để cung cấp cho Lâm Phàm.

Không tệ, không tệ...

Tiếp đó, Lâm Phàm lại lấy ra Huyết Chi Thạch Môn. Trong nháy mắt, một cánh cửa đá cao vút trong mây, khí tức làm người sợ hãi xuất hiện.

"Huyết Chi Thạch Môn: Vật câu thông Huyết giới, vốn là Huyết giới thai nghén mà ra, huyền bí vô cùng."

Lý Nguyên Kỳ coi thứ này là át chủ bài, triệu hoán thành công Huyết Ma đại đế mong trấn áp địch nhân. Thế nhưng với Lâm Phàm, Huyết Chi Thạch Môn ngoại trừ câu thông với Huyết giới thì chẳng có bao nhiêu tác dụng, triệu hoán một cánh tay thôi mà cần tế hiến đến bốn dây chuyền quy tắc, quá đắt đỏ.

Hắn dự định ném cánh cửa này vào Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa thử, nhưng lại sợ Thiên Địa Dung Lô biến nó thành một đống đá bỏ đi, được không bù nổi mất.

Hơn nữa, hắn còn dự định sau này tiếp tục triệu hoán Huyết Ma đại đế, xin tí máu để luyện Huyết Hải Ma Công nữa...

- Ấy quên...

Lúc này, Lâm Phàm mới nghĩ tới thi thể của Lương Dịch Sơ còn nằm trong túi chứa đồ, cộng với thi thể Lý Nguyên Kỳ mà hắn vừa thu được. Ở một chưởng ban nãy, hắn khống chế lực, không để thi thể của Lý Nguyên Kỳ bị đập thành thịt vụn, rồi lén lút thu lại lúc cát bụi mù mịt, tránh bị người ta hiểu lầm là có sở thích đặc biệt.

Lâm Phàm sáng mắt lên, nghĩ tới một chuyện, đó là nếu bỏ hai cái thi thể này vào Thiên Địa Dung Lô thì sẽ luyện hóa ra cái gì?

Lâm Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ném người vào luyện hóa, chủ yếu là có chút ghê tay.

- Ài, thôi quên đi.

Lâm Phàm thở dài.

Bất kể thế nào, Lương Dịch Sơ cũng là sư phụ của Tân Phong huynh đệ, giao cho Tân Phong là tốt nhất, cũng để vị tiền bối này nhập thổ vi an. Huống hồ còn thi thể Lý Nguyên Kỳ, một thời gian nữa nghĩ kỹ, thí nghiệm sau vậy.

Sửa sang lại túi chứa đồ, Lâm Phàm lại bay đi. Cửu Tiêu Tông cách đây còn rất xa, tít tận cực Tây, quả thật là một đường mệt nhọc.

. . . .

Cửu Tiêu Tông, chỗ sâu nhất trong địa lao.

Mấy đại thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông sắc mặt trắng bệch, tu vi toàn thân bị phong bế, những cái xích sắt khóa bọn họ lại tỏa ra từng trận hào quang, hút lấy chân nguyên trên người bọn họ.

Còn ở một góc, Tân Phong cũng bị xích sắt khóa chặt cả tứ chi, lại bị hai thanh sắt đen kịt đâm xuyên qua thân thể.

- Các vị trưởng lão, Tân Phong sư huynh, tông chủ đã mang theo người ra ngoài, Lý Nguyên Kỳ cũng dẫn đệ tử tông môn đi tấn công Nguyệt Cung Tông rồi.

Giờ phút này, một đệ tử trông coi địa lao hốt ha hốt hoảng nói.

Đệ tử này cũng muốn cứu các vị thái thượng trưởng lão và sư huynh, nhưng lực lượng trên xích sắt kia không phải hắn có thể đối phó, đụng vào chỉ có chết.

- Cửu Tiêu Tông hỏng rồi...

Một thái thượng trưởng lão thống khổ không thôi.

Tông chủ giống như thay đổi thành một người khác vậy, biến thành một kẻ bọn họ không thể hiểu nổi, vậy mà lại làm ra những chuyện như vậy.

- Thái thượng trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tân Phong thều thào nói.

- Tông chủ đến cùng là bị vật gì che mắt, những xích sắt này đang hút tu vi của chúng ta, sợ là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ hóa thành xác khô, vĩnh viễn tiêu vong.

Một thái thượng trưởng lão khác bi thống nói.

Ông ta không ngờ Cửu Tiêu Tông cực thịnh một thời lại gặp kiếp nạn lớn đến thế.

Tân Phong cúi đầu im lặng, y cũng biết, không bao lâu nữa, tất cả sẽ phải chết.

Lúc này, một thái thượng trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tân Phong:

- Cửu Tiêu Tông gặp lúc nguy nan, chúng ta thân là thái thượng trưởng lão không có khả năng chết vô ích như vậy, cho dù chết, cũng phải cứu lấy Cửu Tiêu Tông. Tân Phong...

- Có đệ tử.

- Các sư huynh đệ, hiện giờ thân thể chúng ta đã gần hỏng rồi, vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng cũng không thể để bị thứ này tiếp tục hút xuống. Chúng ta hãy đem tu vi cả đời truyền vào cơ thể Tân Phong, để hắn có khả năng tranh đoạt một đường sinh cơ cuối cùng đi.

- Tốt, cũng chỉ có như thế.

Mấy thái thượng trưởng lão khác gật đầu đáp.

- Các sư huynh đệ, các xích sắt này chỉ cần bị rút ra ở một chỗ thì sẽ ngừng việc hút chân nguyên trong thoáng chốc, để ta rút nó ra, tranh thủ cho mọi người một đoạn thời gian.

Tân Phong vừa nghe nhất thời kinh hãi:

- Thái thượng trưởng lão, đừng, mọi người sẽ chết...

- Cửu Tông Tông hiện giờ sắp hỏng rồi, không thể để tông chủ tiếp tục sai, các sư huynh đệ, chuẩn bị.

Advertisement
';
Advertisement