Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

- Mẹ nó chứ, côn bằng này thật sự là quá tốn kém.

Giờ phút này, có hai bóng người xuất hiện ở trên Vô Danh phong.

Tiêu hao lớn như thế, triệu hoán côn bằng đi ra, lại chỉ tồn tại được một thời gian ngắn đã biến mất, để bọn họ rơi tự do từ hư không xuống.

Còn may là vừa kịp đến Thánh Tông, lên đỉnh Vô Danh phong mới biến mất, bằng không phiền toái rồi.

Thế nhưng khi Lâm Phàm định thần lại, nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Lâm huynh, nơi này...

Tân Phong còn chưa kịp hoàn hồn sau cú rơi tự do từ lưng côn bằng, có điều nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phàm thì cũng cả kinh, đến khi rõ ràng trước mắt là Vô Danh phong bị tàn phá thì sắc mặt của Tân Phong cũng kịch biến.

Chẳng lẽ đã chậm rồi sao?

- Nhị Cẩu, các ngươi ở đâu...

Tâm tình thoải mái ban đầu của Lâm Phàm đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ sốt ruột.

Mà khi Lâm Phàm nhìn được người nằm bất động như một cái xác dưới đất thì sắc mặt triệt để thay đổi.

Đó là Diệt Cùng Kỳ...

Giờ phút này Diệt Cùng Kỳ nằm im lìm trong vũng máu, sinh tử chưa rõ.

Mà khi Lâm Phàm tiến lên, một cơn gió thổi tới, một mảnh vải màu hồng bay đến, khiến Lâm Phàm hoảng hốt.

Lâm Phàm dùng tay phải run run cầm lấy mảnh vải kia.

Đây là một cái tay nải...

Là tay nải của đồ đệ mình...

Diệt Cùng Kỳ sớm đã hôn mê, ở một khắc này giống như hồi quang phản chiếu, hơi hơi mở mắt, khi thấy được bóng người đằng trước, thều thào hô:

- Tông chủ...

- Diệt Cùng Kỳ, mọi người đâu...

Lâm Phàm lập tức tiến lên hỏi, thế nhưng Diệt Cùng Kỳ đã lại chìm vào hôn mê.

- Lâm huynh, thương thế của hắn rất nặng, nếu chậm trễ cứu chữa, sẽ chết.

Tân Phong tiến lên, dò xét một phen rồi nói ra.

Lúc này, tại đại điện ở phía xa truyền đến một luồng khí tức khủng bố.

Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn vô cùng, một ngọn lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên.

- Lâm huynh...

Tân Phong vừa muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phàm giờ phút này thì nội tâm cũng run lên kịch liệt.

Còn cánh tay trái đã đứt đoạn kia, lại đang không ngừng mọc dài ra.

Mà làm cho Tân Phong càng thêm hoảng sợ đó là, giờ phút này khí tức của Lâm Phàm trở nên vô cùng khủng bố.

"Ầmmmm..."

Toàn bộ Vô Danh phong không ngừng rung lắc.

Tay phải của Lâm Phàm nắm chặt lại, cánh tay đã dung hợp "Cánh Tay Tuyên Cổ" này, ở một khắc này bạo phát ra khí thế vô cùng.

- Đám khốn khiếp, ta muốn các ngươi phải chết.

Lâm Phàm thật sự nổi giận, mái tóc dài phiêu dật kia tản ra từng đợt hào quang màu đen, chấn nhiếp tâm thần người khác, khiến người ta hoảng sợ.

"Ầmmmm..."

Lâm Phàm chỉ tay truyền một luồng lực sinh mệnh vào thân thể Diệt Cùng Kỳ, tạm thời bảo trụ tính mạng của hắn, sau đó dậm chân một cái, thân hình Lâm Phàm biến mất trong nháy mắt, đã thấy bay lên phóng về hướng đại điện.

....

Giờ phút này, Trương Nhị Cẩu ôm thật chặt tiểu sư muội. Luồng khí tức trong hư không kia thật sự quá mạnh mẽ, đồng thời nó giống như đã tập trung cố định lên người bọn hắn, căn bản không thể trốn.

"Phụt..."

Mà vừa lúc này, càng làm cho đệ tử Thánh Tông hỏng mất là, tông chủ của bọn họ phun máu tươi như điên, dây chuyền quy tắc ngưng tụ ở giữa không trung đã hoàn toàn biến mất.

- Ta đã nói, lấy tình huống suy yếu của các ngươi là không thể dung hợp dây chuyền quy tắc mà. Ngoan ngoãn chờ chết đi.

Hàn Vĩnh Nghị nhìn đám người Yến Hồng Vũ, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

Đám người Yến Hồng Vũ ngã ngồi lên mặt đất, khí tức càng thêm suy yếu.

Xong rồi, tất cả đều đã xong rồi.

- Tông chủ...

Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn tông chủ, buồn bã lắc đầu, đã không còn hy vọng nào nữa.

Các đệ tử Thánh Tông giờ khắc này muốn hỏng mất, bọn họ phát hiện tử vong càng ngày càng gần.

- Nhóc con, có thể đi chết rồi.

Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh một tiếng, một chưởng ẩn chứa uy lực vô thượng từ trên trời giáng xuống.

Mặt Trương Nhị Cẩu trắng bệch, ôm thật chặt lấy tiểu sư muội, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

- Tông chủ, Nhị Cẩu không thể hầu hạ người nữa rồi...

Nhị Cẩu chỉ còn biết lẩm bẩm như đã mất hồn.

- Đại sư huynh...

Phong Bất Giác nằm trong vũng máu, run rẩy giơ tay lên, muốn cứu người, đáng tiếc lại bất lực.

Mọi người Thánh Tông cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra.

- Ai dám động đến người của ta...

Mà đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ hư không truyền đến. Toàn bộ thiên địa giống như cũng bị âm thanh này làm chấn động.

"Uỳnh...."

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Tốc độ của Lâm Phàm vượt qua tất cả, xuất hiện trước mặt Trương Nhị Cẩu, đánh ra một quyền, phá tan một chưởng từ trên trời giáng xuống kia.

Trương Nhị Cẩu nghe được giọng nói này, lập tức mở mắt, rồi khi thấy được bóng lưng kia, hắn kích động đến mức điên cuồng hét lên.

- Tông chủuuuuuu...

Chỉ Kiều bị sợ hãi thật sâu, nhìn rõ người vừa tới thì cũng khóc ầm lên, kêu to sư phụ.

- Là Lâm sư thúc...

- Lâm sư thúc trở về, cứu chúng ta rồi.

- Lâm sư thúc...

Đệ tử Thánh Tông nhìn rõ bóng người kia thì cùng hét lên hưng phấn.

Yến Hồng Vũ và tất cả trưởng lão nhìn thấy người đến, lại biến sắc. Bọn họ không hề mong muốn Lâm Phàm trở về vào lúc diệt môn này.

Xác định Trương Nhị Cẩu và Chỉ Kiều không có việc gì, Lâm Phàm thở phào một hơi.

- Tông chủ...

Phong Bất Giác và Thiên Vũ ngã trong vũng máu, thấy tông chủ trở lại, tâm tình tuyệt vọng lại có lại một tia hy vọng.

Lâm Phàm gật gật đầu, không có việc gì, tất cả không có việc gì là tốt rồi, thật sự dọa chết người.

Trong lòng hắn, Thánh Ma Tông là quan trọng nhất, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy diệt nó.

- Lâm Phàm, ngươi...

Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy người đến là Lâm Phàm, nhất là cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng trên người hắn thì trong lòng cũng khiếp sợ vạn phần.

- Giao cho ta, mọi người nhìn kỹ là được.

Lâm Phàm nhìn mọi người nói, sau đó nhìn về hư không.

Giờ khắc này, bóng lưng của Lâm Phàm ở trong lòng các đệ tử Thánh Tông biến thành vô cùng cao lớn. Mái tóc dài phiêu dật theo gió, bóng lưng gầy gò mà lại như che chắn được hết thảy, tất cả phối với nhau trở nên chói lọi đến khó nhìn rõ ràng.

- Ngày hôm nay, người tới đều phải chết.

Trong mắt Lâm Phàm lóe ra tinh quang, nhìn thẳng những bóng người trong hư không.

- Hừ, khoác lác không biết ngượng. Cũng tốt, tự mình đưa đến cửa, như vậy chẳng thể trách người khác.

Hàn Vĩnh Nghị nhìn Lâm Phàm, cười lạnh, vung tay lên, một gã thái thượng trưởng lão đứng sau lão lập tức bay từ trên trời xuống, phóng về phía Lâm Phàm.

- Lâm sư thúc, cẩn thận...

Đệ tử Thánh Tông thấy một màn như vậy, lo lắng hét lên.

Đám người Yến Hồng Vũ cũng lo lắng không thôi, những kẻ kia đều có tu vi Đại Thiên Vị đại viên mãn, thực lực cường hãn.

Tuy rằng Lâm Phàm trở về mang đến một tia hi vọng cho bọn họ, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi. Đối phương nhân số đông đảo, thực lực cực mạnh a.

- Ài, ngươi không nên trở về...

Vô Nhai lắc đầu thở dài, có lẽ Thánh Tông hôm nay muốn hoàn toàn diệt vong rồi. Thế nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai vừa dứt câu, nháy mắt tiếp theo đã nhìn mà choáng váng.

Không chỉ là Vô Nhai trợn tròn mắt, mỗi người trong Thánh Tông cũng đều bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, nói năng lộn xộn.

"Ầmmmmm..."

Một quyền, duy nhất chỉ một quyền.

Trưởng lão Cửu Tiêu Tông từ trên trời bay xuống kia lại trực tiếp bị một quyền của Lâm sư thúc đập nát đầu.

Giờ khắc này, toàn bộ thiên địa yên tĩnh trở lại, mọi người ngừng cả hô hấp, tim đập không khỏi nhanh hơn.

- Oaaaaaaaa...

Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, một trận tiếng hoan hô vang vọng cả không gian.

Advertisement
';
Advertisement