Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

Hôm sau.

Gió cuốn cát bụi mịt mờ, mây đen đầy trời, không gian toàn một vẻ âm trầm.

Tất cả đệ tử trong Thánh Tông đều cùng một tâm tình nặng nề, giống như có một tảng đá đè chặt lên trên người họ.

Tà áo đen bay múa, tất cả đều mặc cùng một sắc đen, tụ tập ở từ đường Thánh Tông.

Nơi đó là nơi anh linh Thánh Tông quy vị, là nơi yên nghỉ của vô số anh hùng nhiệt huyết của Thánh Tông suốt vạn năm qua.

Từ đường Thánh Tông nằm trên đỉnh một ngón núi ở phía Đông, cao ngang với Tông Chủ phong, cũng là địa phương vinh quang nhất Thánh Tông.

Chỉ là vinh quang này sau khi chết mới có thể có.

Lúc này Lâm Phàm đứng ở hàng trước, song song với tông chủ và các thái thượng trưởng lão, nhìn về tấm bia đá không xa phía trước. Sinh mệnh luôn yếu ớt như vậy, ngắn ngủi giống như pháo hoa. Có lẽ những anh hùng kia không bao giờ nghĩ được mình sẽ đi sớm đến thế, thậm chí còn bao nhiêu điều tốt đẹp chưa được trải qua.

- Sư phụ...

Mộ Băng Yên đưa bàn tay run run vuốt ve tấm bia đá lạnh như băng kia. Hàng chữ được khắc trên đó giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim nàng.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng không còn một tia huyết sắc, tim nàng thật đau, thật đau.

Nhưng nàng cố để cho mình không khóc. Nàng bây giờ là phong chủ Già Lam phong, nàng phải kiên cường, dẫn dắt các sư muội kiên cường đi tiếp.

- Sư phụ...

Môi nàng run rẩy lên, nước mắt không ngăn được nữa mà chảy xuống. Nàng là công chúa một hoàng triều, lúc nhỏ bị người đuổi giết, ngã vào trong băng tuyết ngập trời. Ở thời khắc tuyệt vọng ấy, một đôi tay ấm áp bế nàng lên, đưa nàng tới ngọn núi tràn ngập tình thân này.

Ở nơi đây, Mộ Băng Yên không muốn trở về, chỉ mong mãi được ở bên cạnh sư phụ. Thế nhưng hiện giờ, sư phụ đã bỏ nàng mà đi, nàng nhịn không được nữa, khóc rống lên.

- Sư phụ, Băng Yên nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người, người yên tâm đi đi.

Mộ Băng Yên cúi đầu, lẩm bẩm lời thề, nước mắt làm ướt cả mặt đất.

Các đệ tử Già Lam phong đều khóc lên nức nở. Phong chủ các nàng kính yêu nhất đã rời bỏ các nàng.

Các đệ tử Thánh Tông khác cũng bi thương cúi thấp đầu. Những anh linh nằm lại nơi đây đều là sư huynh đệ của bọn họ.

- Thánh Tông, đại tông vạn năm, trải qua đủ loại kiếp nạn, thế nhưng các ngươi phải khắc ghi ngày hôm nay, ba trăm tám mươi sáu vị đồng môn vì thủ hộ tông môn mà hy sinh.

- Bọn họ là công thần của Thánh Tông, bọn họ vì Thánh Tông cống hiến lên cả sinh mệnh của mình. Ngày hôm nay, nguyện đưa anh linh của những công thần này vào an nghỉ trong từ đường, để hậu thế mãi mãi khắc ghi.

Yến Hồng Vũ thần sắc nghiêm túc, cao giọng đọc điếu văn.

Giọng nói của ông vang vọng hư không, truyền khắp toàn bộ Thánh Tông.

Lâm Phàm không thể không bị cuốn theo cảm xúc bi thương. Những đệ tử này có lẽ tu vi không cao, nhưng bọn họ đáng để được mọi người tôn kính.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, sờ sờ Gà Con trên vai. Con gà luôn náo loạn như tăng động này giờ cũng cúi đầu, nhẹ giọng kêu khẽ.

Gà Con giống như cảm nhận được tâm tình của Lâm Phàm. Lâm Phàm buồn, nó cũng buồn.

- Ò ó o...

Gà Con dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên má Lâm Phàm, giống như đang an ủi hắn.

Lâm Phàm đi tới cạnh Mộ Băng Yên, nhẹ giọng nói:

- Con người chỉ có một lần chết, hoặc nặng ngang trời đất, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Bọn họ vì tông môn mà chết, mỗi đệ tử Thánh Tông đều ghi nhớ trong lòng. Sư muội đừng quá bi thương, nhất định phải cố gắng hoàn thành nguyện vọng của cố phong chủ, như vậy lão nhân gia mới có thể yên nghỉ.

- Cảm tạ sư huynh.

Mộ Băng Yên gật gật đầu, nói làm cảm tạ. Hiện nàng đã là phong chủ Già Lam phong, địa vị ngang hàng với Lâm Phàm, nên xưng hô đổi thành sư huynh sư muội.

Lâm Phàm nhìn về phía chân trời, cũng không biết Tân Phong huynh giờ đang bi thương đến mức nào.

Tông chủ chết, Lương trưởng lão cũng sẽ mãi mãi không về, sau này Tân Phong huynh chỉ còn biết một mình vượt qua tất cả. Trọng trách nặng nề của Cửu Tiêu Tông, không biết Tân Phong huynh có chống đỡ nổi hay không.

Ài...

....

Mấy ngày sau.

Mọi người dần biến đau thương thành động lực, vùi đầu vào xây dựng lại tông môn, vùi đầu vào tu luyện.

Có lẽ chuyện lần này đả kích bọn họ rất lớn, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ yếu, muốn trở nên càng mạnh, để bảo vệ tông môn.

Trên Vô Danh phong.

Cung Băng Dạ đã chữa lành thương thế.

Lâm Phàm vốn định để nàng trở về, nhưng Chỉ Kiều nha đầu lại khóc rống cầu xin, đám Trương Nhị Cẩu cũng ở một bên nói giúp.

Cuối cùng Lâm Phàm không tiện nhiều lời, để Cung Băng Dạ ở lại, coi như một đệ tử ngoại môn của Thánh Ma Tông.

Trong mấy tháng Lâm Phàm rời đi, Vô Danh phong đã xảy ra biến hóa lớn, người đến người đi, giống như một cái chợ chuyên bán các vật phẩm trong thành thị.

Lâm Phàm nhìn tận mắt chuyện này, chợt có cảm giác bội phục với cô gái tên Cung Băng Dạ.

Dám nghĩ, dám làm.

Có điều, muốn "ăn" thân thể thuần khiết của tiểu gia thì nằm mơ đi.

Tiểu gia là ai? Chính là nhân vật có một không hai vũ trụ...

Khụ khụ, màn tự sướng tinh thần của sáng nay xong! Đi bảo khố thôi.

....

Thánh Tông vạn năm, bảo khố sẽ khổng lồ cỡ nào? Chỉ nghĩ thôi đã đủ làm người ta kích động.

Không quá bao lâu, Lâm Phàm đã đi tới trước bảo khố. Nơi này nằm trong một hang động bí mật tại Tông Chủ phong, còn có một luồng khí tức quanh quẩn, hẳn là do tông chủ lưu lại để đề phòng có người xâm nhập.

Lâm Phàm có lệnh bài tông chủ, đương nhiên không có vấn đề gì, luồng khí tức nọ cũng nhường đường.

- Đây là bảo khố sao?

Lâm Phàm đứng trước hai cánh cửa đá được khắc bên trên hai chữ "Bảo Khố", tò mò quan sát.

Sau đó, hắn lấy lệnh bài ra, một luồng hào quang từ lệnh bài phát tán, chiếu lên cửa.

"Uỳnh uỳnh..."

Hai cánh cửa từ từ mở, Lâm Phàm hồi hộp đợi chờ cảnh tượng phía sau.

Hắn ngửi thấy mùi bảo bối nồng đậm...

Lâm Phàm hấp tấp đi vào trong, khi thấy một màn bên trong thì cũng kinh hãi mở to hai mắt.

Bảo bối được chất đống lên từng hàng từng kệ, hơn nữa bảo khí trong bảo khố này cũng đã ngưng tụ thành thực chất, quánh đặc như bùn.

So sánh với Cửu Tiêu Tông rõ ràng cao cấp hơn nhiều.

Cũng phải, Cửu Tiêu Tông ở cực Tây, chính là nơi cằn cỗi, bảo vật cũng khan hiếm.

Còn Thánh Tông nằm ở chỗ tài nguyên phong phủ, bảo bối tự nhiên càng dễ có hơn.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Advertisement
';
Advertisement