Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Đối mặt với thượng cổ đại yêu to lớn thời tiền sử, Lâm Phàm đúng là nhất thời cảm thấy hơi khó giải quyết, không biết làm sao đối phó.

Vảy giáp đen kịt thâm hậu, thật giống như có sức phòng ngự rất là mạnh mẽ, tuy nói thượng cổ đại yêu này có thói quen trần truồng, thế nhưng các địa phương đúng là bảo vệ rất tốt a.

Cái vẻ uy nghiêm, mặt mũi dữ tợn, cho người ta một loại cảm giác run rẩy kinh hãi.

- Ào ào ào...

Cái xích sắt quấn trên cổ đại yêu ném ở trong tay, xẹt qua mặt đất, phát ra từng trận thanh âm nặng nề, đại địa cũng đều nứt toác cả ra.

Thượng cổ đại yêu mỗi một bước bước ra, mặt đất liền muốn run run lên, phối hợp với cái thân thể cao vút trong mây, càng nhìn như ác ma đồng hành đi ở nhân gian, chỗ đi qua không có một ngọn cỏ sống sót.

Đến bây giờ Lâm Phàm cũng không biết thượng cổ đại yêu này là muốn làm gì, chẳng lẽ chính là cất bước lung tung như thế không có mục đích a.

Không có ngưng tụ bất kỳ sợi quy tắc nào, vậy tu vi đó đến cùng là làm sao?

Đang lúc này, Lâm Phàm phát hiện bộ pháp thượng cổ đại yêu đột nhiên biến nhanh lên, tựa như là phát hiện cái gì.

Lâm Phàm trong lòng có chút nghi hoặc, cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ.

- Không tốt.

Làm Lâm Phàm ngóng nhìn phương xa, trong lòng thầm không ổn.

Phía trước đó là một toà Hoàng Thành.

Chỗ thượng cổ đại yêu này cần đến, chính là một toà Hoàng Thành kia.

Giờ khắc này người bình thường ở trong Hoàng thành đang sinh hoạt nhóm, trải qua sinh hoạt an bình.

- Rầm rầm...

Đại địa rung lắc chuyển động.

- Xảy ra chuyện gì?

- Mặt đất lắc lư? Chẳng lẽ là động đúng đến

- A... Các ngươi nhìn xa như vậy xem là cái gì?

- Cái bóng đen kia đến cùng là cái gì?

Đúng vào lúc này, dân chúng trong Hoàng thành ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy từ phương xa như vậy có một bóng đen to lớn, che kín bầu trời, không ngừng hướng về phía bọn họ chạy tới.

Dân chúng bình thường còn không thấy rõ đó rốt cuộc là cái gì, thế nhưng trong lòng họ đều có dự cảm không tốt.

Thời điểm cái bóng đen mơ hồ không ngừng đến gần, có người mới triệt để hoảng sợ gọi hô lên.

- Đó là ác ma.

- Ác ma hướng chúng ta tới.

...

Trong Hoàng thành Đế Vương, triệu tập nhóm người lớn, nhìn ác ma to lớn từ nơi xa đi tới, sắc mặt nghiêm nghị.

Trong hoàng thành hơi hơi lớn mạnh một chút, đều sẽ có một ít khách khanh, cái thời khắc Hoàng thành đối mặt với nguy cơ, những khách khanh này tuy có nhưng cũng run như cầy sấy, thế nhưng việc nghĩa vẫn chẳng từ mà che ở phía trước.

Võ giả chính nghĩa, tâm hệ bách tính.

Loại khách khanh này không phải số ít.

- Vậy rốt cuộc là cái gì vậy?

Một tên khách khanh cảnh giới Tiểu Thiên Vị một mặt nghiêm túc, cái cỗ khí tức hung mãnh tàn bạo ấy dù cho cách xa xôi nhưng vẫn dày nặng như quần sơn đè ầm ầm lên nội tâm của bọn họ vậy.

- Đông Linh châu, đến cùng làm sao vậy, vì sao trăm năm qua, liên tiếp xuất hiện loại tai nạn cỡ lớn.

Một tên khách khanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

- Ta đi tới nhìn.

Một tên khách khanh, lăng không phi hành, hướng về cái thượng cổ đại yêu bay đi.

...

Lúc này, Lâm Phàm trong lòng do dự không quyết định, là đến cùng muốn hay không muốn hấp dẫn mục tiêu.

Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy một vệt sáng từ phương xa mà đến, mà chỗ địa phương đi đến, chính là vị trí thượng cổ đại yêu.

Tên khách khanh kia cẩn thận từng li từng tí một, sau khi làm mây mù tản ra, thời điểm nhìn thấy một màn trước mắt, hai mắt như lồi ra vẻ khiếp sợ.

- Chuyện này... Chuyện này...

Tên khách khanh này đã bị hình tượng thượng cổ đại yêu trước mắt này dọa cho choáng váng.

- Không tốt...

Đang lúc này, một tiếng xé gió truyền đến, một bàn tay khổng lồ hướng về tên khách khanh kia chộp tới.

Tên khách khanh vội vàng triển khai tất cả vốn liếng, chân nguyên bạo phát đến mức độ cực hạn, thế nhưng ở dưới một bàn tay khổng lồ kia, toàn bộ bị phá diệt, thậm chí ngay cả một chút vết thương đều không có.

- Giun dế, cũng dám mạo phạm bổn hoàng.

Thượng cổ đại yêu mở miệng, hai ngón tay nắm lấy cái đầu tên khách khanh.

- A...

Tên khách khanh đó nhất thời gào thét khốc liệt, tiếng kêu bị ức hiếp thảm thiết vang vọng đất trời.

Đang lúc này, cái thượng cổ đại yêu hơi hút một cái.

Thân thể khách khanh trong nháy mắt khô héo, từ từ biến thành một cái bao da xương thây khô.

- Hừ, quá yếu.

Thượng cổ đại yêu đem thi thể cái tên ở trong mắt ném đi xa xa như giun như dế.

...

- Ta ngất, quá bá đạo đi, hút thần hồn tinh huyết con người.

Lâm Phàm một mực nhìn thận trọng, thượng cổ đại yêu này, vậy mà lại tà ác như thế.

Xem ra thứ thượng cổ đại yêu này tìm kiếm chính là nhân loại.

Mọi người ở trong Hoàng thành một mực chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy một bộ thi thể từ phương xa quăng đến, sắc mặt liền đại biến. Thời điểm thi thể này rơi xuống mặt đất, nhìn quần áo, mọi người cũng triệt để trợn tròn mắt.

- Đây là Dương huynh.

Một tên khách khanh hí lên quát, một mặt không dám tin tưởng.

- Dương huynh chính là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn a, vẻn vẹn cách một bước, liền có thể bước vào cái cảnh giới chí cao vô thượng Đại Thiên Vị, làm sao lại... Chết.

Giờ khắc này mọi người thất kinh.

Mà trong chớp mắt, một thanh âm dữ tợn, từ phương xa truyền đến, chấn động tâm thần mọi người.

Đó là âm thanh mà thượng cổ đại yêu phát ra.

- Đế quân, rút lui đi, chúng ta căn bản không phải đối thủ a.

Một tên khách khanh nói ra.

- Vậy bách tính của ta nên làm thế nào cho phải.

- Đế quân, ở lại chỗ này, liền chỉ có một con đường chết, lúc trước cái thanh âm thần bí kia đã truyền khắp toàn bộ Đông Linh Châu, yêu vật này hẳn là thượng cổ đại yêu.

...

Mà lúc này, một tên khách khanh một mực ngưng mắt hướng về phía trước, lắc lắc đầu:

- Không còn kịp rồi, hắn đã đến.

Mọi người vừa nghe, sắc mặt đại biến, làm sao có khả năng nhanh như vậy, nhưng thời điểm mọi người người ngưng lại hướng nhìn về phương xa trước mắt, thân thể tên thượng cổ đại yêu cao vút trong mây đã đứng ở ngoài Hoàng Thành.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt này, Hoàng Thành rộng lớn liên miên không ngừng, mênh mông vô bờ, ít cũng phải mấy tỉ nhân khẩu.

E sợ thượng cổ đại yêu này chỉ vẻn vẹn hít một hơi, liền có thể để đem tất cả mọi người nơi này hút toàn bộ thần hồn tinh huyết.

- Ta đi thôi, hiện ở trong loại tình huống này, làm sao để tiểu gia tinh tướng a.

Lâm Phàm trôi nổi ở trong hư không, cũng ra một vẻ mặt đau đầu.

Sau đó Lâm Phàm cắn răng:

- Liều mạng, bất kể như thế nào, cũng không thể để mấy tỉ nhân loại liền chết vô ích như vậy được.

Thời gian ở Hoàng Thành, mọi người vạn phần hoảng sợ.

Một thanh âm, đột nhiên vang vọng ở bên trong trời đất.

- Cuồng bại lộ, xoay người lại cho tiểu gia.

Lâm Phàm dùng chân nguyên vận khí, hô lên một tiếng.

- Ân...

Thượng cổ đại yêu nghe âm thanh này, gầm lên một tiếng, phảng phất như lại có một con giun dế điếc không sợ súng đến đây, lộ ra vẻ rất là không thích.

Mà một khắc thượng cổ đại yêu chuyển đầu quay qua đó.

Lâm Phàm ngưng tụ thành mấy đạo kiếm ý, đâm thẳng vào con mắt thượng cổ đại yêu.

- Đang coong...

- Ta ngất, cứng như vậy.

Kiếm ý vô kiên bất tồi, dù cho tập kích con mắt thượng cổ đại yêu là chỗ yếu ớt nhất, dĩ nhiên cũng không cách nào phá tan phòng ngự.

Chuyện này... Này.

- Cuồng bại lộ, ăn một chưởng của tiểu gia.

Lâm Phàm tay phải một chưởng vỗ ra từ trên trời giáng xuống, uy thế vô biên, trấn áp tất cả.

Nhưng làm Lâm Phàm giật mình chính là, một chưởng thuận buồm xuôi gió thế mà mà tại trước thượng cổ đại yêu này như đụng phải vách vậy.

Cái khí thế để người ta không thể có một tia chống đối, dĩ nhiên không dùng được.

- Oanh...

Một chưởng vỗ lên đầu thượng cổ đại yêu, không có đưa đến cái gì, Lâm Phàm bắt đầu dự đoán một màn.

Theo Lâm Phàm, đầu thượng cổ đại yêu này này cùng quả dưa hấu y chang vậy, trong nháy mắt nổ tung, thượng cổ đại yêu dĩ nhiên quơ quơ đầu, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm.

- Bỏ mẹ rồi, lần này là muốn bi kịch.

Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng cảm giác được mình phải khổ rồi.

Bất quá vào lúc này, tuyệt đối không thể kinh sợ.

Lâm Phàm một tay chắp sau lưng, hai ngón tay khép lại, chỉ về thượng cổ đại yêu, một mặt thô bạo trắc lậu nói.

- Tiểu yêu quái, có dám cùng tiểu gia ta đại chiến ba trăm hiệp, tiểu gia chắc chắn đem ngươi đánh cho cứt đái trào ra, bán thân bất toại, ngươi có dám ứng chiến.

- Giun dế...

Thượng cổ đại yêu giờ khắc này bị Lâm Phàm chọc giận, nổi giận gầm lên một tiếng, xích sắt vung vẩy, hướng về Lâm Phàm bổ tới.

Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời toàn thân xù lông, nhìn thấy một đòn phía dưới xích sắt kia, hư không đều bị chia làm hai nửa, cũng là run như cầy sấy, sau đó xoay người chạy, bất quá một bên chạy nhưng một bến lại vừa chửi vừa mắng.

- Cái gì mà thượng cổ đại yêu chứ, ở tiểu gia ta xem ra, chính là ngâm vào shit, có dám tiến đến đây với tiểu gia, tiểu gia dạy cho ngươi cách làm yêu quái.

- Thứ đồ giun dế, dám ngang nhiên nhục nhã bổn hoàng.

...

Sau khi thấy cái thượng cổ đại yêu chạy theo truy tìm người bí ẩn kia, mọi người trong Hoàng Thành cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Không nghĩ tới Chuông Hán ta đời này, dĩ nhiên có thể nhìn thấy có người trước mặt thượng cổ đại yêu mà lâm nguy không sợ.

Một tên khách khanh chất phác nhìn phương xa nói ra.

Đông đảo khách khanh cũng gật gật đầu đồng ý, lòng sinh ra tâm ý khâm phục.

Còn đối với Lâm Phàm hiện tại mà nói, những tháng ngày phá hoại lại bắt đầu rồi.

Advertisement
';
Advertisement