Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

- Cường độ thân thể tiểu tử này rất mạnh, đã trúng nhiều công kích của chúng ta như vậy mà vẫn không chết, công pháp này nhất định là Thiên giai công pháp.

Mấy người của Hỗn Nguyên Tông giờ khắc này cũng nổi lên lòng tham muốn ép hỏi thanh niên kia nói ra môn công pháp luyện thể này.

Giờ khắc này, thanh niên máu me tung tóe khắp người, nắm trường kiếm trong tay, cũng bắt đầu run rẩy, máu tươi chầm chậm chảy ra, dọc theo trường kiếm chậm rãi rơi trên mặt đất.

- Tiểu tử, ngươi mau đem môn công pháp luyện thể này giao ra đây, hay là để ta phải cho ngươi sống không bằng chết.

Một tên đệ tử Hỗn Nguyên Tông lạnh lùng nói.

- Hừ, mơ hão.

Thanh niên kia lạnh lùng nói, cái môn công pháp này là luyện thể pháp môn, hắn làm sao có thể giao cho đối phương, cái này chính là lão sư thân truyền cho bọn hắn.

Trong hai năm, dựa vào môn công pháp này, không biết bao nhiêu lần cứu mạng của hắn.

- Sư huynh...

Vừa lúc đó, thanh niên nghe được các sư đệ các sư muội tiếng gào lên, nhất thời biến sắc, sau đó nhìn về phía xa, không khỏi quát ầm lên:

- Các ngươi tại sao lại trở về.

- Sư huynh, chúng ta làm sao có thể để ngươi ở lại một mình, muốn chết chúng ta cùng chết.

Các đệ tử còn lại của Xích Hồng Tông cùng nói.

- Ai...

Thanh niên bất đắc dĩ buông một tiếng thở dài, sau đó sắc mặt ngưng lại:

- Tốt, đã như vậy thì cùng nhau sống chết đến cùng.

- Quả thật là tình thâm ý trọng a, rất đáng tiếc, các ngươi hôm nay không còn đường sống, ngươi có thể suy nghĩ cân nhắc, đem pháp môn luyện thể giao ra đây, ta có thể thả các ngươi.

Đệ tử đứng đầu Hỗn Nguyên Tông, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đối với công pháp luyện thể này rất là để ý.

- Không thể...

Thanh niên phẫn nộ quát.

- Hừ, muốn chết, giết cho ta...

Đệ tử Hỗn Nguyên Tông sắc mặt lạnh lẽo, vung ống tay áo lên, nhắm thẳng vào những đệ tử Xích Hồng Tông.

Thanh niên cùng các sư đệ các sư muội, tụ lại một chỗ, sắc mặt nặng nề nhìn trước mắt.

Lần này e sợ đều chết ở đây rồi.

Tuy rằng thực lực của hắn là Nhập Thần cấp chín, thế nhưng những địch nhân này đều có tu vi hơn hắn, nếu như không phải dựa vào cường độ thân thể sợ là bây giờ đã chết rồi.

- Các Sư đệ, sư muội, hôm nay có lẽ chúng ta tái ngộ dưới Cửu Tuyền rồi.

Thanh niên u sầu nói.

- Sư huynh, chúng ta không sợ, không phải chỉ là chết thôi sao, chúng ta cùng nhau xông lên, để bọn chúng biết đệ tử Xích Hồng Tông không phải là dễ xem thường.

- Đúng.

...

Những đệ tử này hung mãnh vọt tới, sắc mặt cũng ngưng lại, tràn đầy sát khí, binh khí nắm chặt trong tay.

Vào lúc này, nếu nói không sợ đó là gạt người, thế nhưng bất kể như thế nào, cũng phải để những đệ tử Hỗn Nguyên Tông này phải trả giá thật lớn.

- Giết...

...

Đúng vào khoảnh khắc đám đệ tử Xích Hồng Tông liều mạng lao lên, bên trong hư không chợt lóe lên một tia chớp kèm theo một tiếng nổ vang trời.

- Ồ, xảy ra chuyện gì?

Mọi người ngưng lại nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, thời tiết này, làm sao có khả năng xuất hiện lôi đình.

Đám đệ tử Hỗn Nguyên Tông dừng bước, ngưng thần nhìn về phía tiếng nổ kia, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đám người Xích Hồng Tông cũng vậy, trong lòng nghi vấn vạn phần.

Vào lúc này, thiên địa làm sao có thể xuất hiện dị tượng.

- Sư huynh, ngươi nhìn nơi đó.

Vừa lúc đó, một tên đệ tử Xích Hồng Tông đột nhiên chỉ theo một hướng, kinh ngạc hô lên.

Mọi người vừa nghe thấy, liền nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một đạo ba văn, hướng về bốn phía tỏa ra những gợn sóng.

Đạo sóng gợn này, không ngừng khuếch đại, lớp sau to hơn lớp trước. Bất ngờ, hư không nứt ra, một luồng khí đột nhiên bộc phát.

Tại nơi mọi ánh mắt đổ dồn vào, một bóng người chậm rãi bước ra từ hư không.

Cứ như vậy lẳng lặng phiêu phù ở bên trong hư không.

...

Lâm Phàm cảm thụ được biến hóa chung quanh sau đó mở mắt ra, trong lòng bốc lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Thương Linh châu, ta đã trở về...

Nơi này hơi thở quen thuộc, trời đất quen thuốc, đã lâu không thấy.

Điều làm Lâm Phàm bất ngờ là làm sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ đi xuyên qua đến thì địa điểm là không được lựa chọn sao?

Lâm Phàm cứ như vậy lẳng lặng suy ngẫm về cái kia, trong đầu có chút mơ hồ, không biết lát nữa phải làm gì.

Muốn đi tìm chín đại tông môn?

Hay là đi Đại Yến hoàng triều đánh giết Yến Hoàng?

hoặc là đi tìm Thiên Hậu?

Tất cả những thứ này, đều quanh quẩn trong đầu Lâm Phàm.

- Tiền bối, cứu mạng a...

Ngay lúc Lâm Phàm đang trầm tư, một tiếng gào thét đem Lâm Phàm trở lại với thực tại.

Có người kêu cứu, là ai chứ?

Lúc này trong rừng rậm.

Đám người Xích Hồng Tông và Hỗn Nguyên Tông, đều mơ hồ nhìn hư ảnh bên trong hư không.

Bọn họ không biết người kia là ai? Tại sao lại xuất hiện ở bên trong hư không.

Thế nhưng bọn họ đều nhìn thấy đối phương đi ra từ trong vết nứt hư không.

Đây chính là chỉ có Đại Thiên Vị cường giả mới có thể có năng lực này.

Một tên đệ tử Xích Hồng Tông, sau một hồi ngơ ngẩn, liền tỉnh lại và hét lên, hắn tuy rằng không biết đối phương là ai, thế nhưng bây giờ, cũng chỉ có thể liều.

Nếu như người kia đột nhiên rời đi, như vậy thì thật sự một tia hi vọng cũng không có.

- Các sư huynh, sư đệ, chúng ta chỉ có cơ hội này thôi, nếu như người kia đồng ý giúp chúng ta, nhất định có thể sống sót.

Một tên đệ tử Xích Hồng Tông lên tiếng.

Thời khắc này đám đệ tử Xích Hồng Tông nghe những lời ấy cũng gật gật đầu, sau đó cũng đều hướng về hư không hô lên.

- Tiền bối, cứu mạng a.

...

Đám người Hỗn Nguyên Tông thấy đám dư nghiệt này hướng về một người không quen biết cầu cứu, nhất thời sắc mặt cũng biến đổi, nếu như người kia là hạng người hay quản việc không đâu, chỉ sợ việc hôm nay, làm cũng không thành.

Bất quá nghĩ đến mình là đệ tử Hỗn Nguyên Tông, có thể đối phương sẽ kiêng kỵ cái tên Hỗn Nguyên Tông mà rời đi.

- Bọn dư nghiệt, chẳng lẽ các ngươi còn có thể thoát khỏi tay Hỗn Nguyên Tông ư?

đệ tử đứng đầu Hỗn Nguyên Tông tức giận quát, đương nhiên một câu nói này không phải là nói cho người Xích Hồng Tông nghe, mà cố ý muốn cho người bí ẩn kia nghe được.

Việc này là của Hỗn Nguyên Tông, hãy cân nhắc nếu muốn xen vào.

Đám người Xích Hồng Tông vừa nghe, sắc mặt ngưng lại, bọn họ sao có thể không hiểu, đại đệ tử Hỗn Nguyên Tông nói là có ý gì, sau đó từng người một khẩn trương nhìn người trong hư không kia, đưa ánh mắt cầu cứu.

Nếu như đối phương nghe được là việc của Hỗn Nguyên Tông, cứ như vậy rời đi, chẳng phải một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng chẳng còn sao.

Nhưng vào lúc này, điều làm bọn hắn hưng phấn chính là cái người bí ẩn đang phiêu phù ở hư không kia, đang hướng về bọn họ chậm rãi đi tới.

Đám người Hỗn Nguyên Tông, vừa thấy người kia đi tới, sắc mặt nhất thời biến đổi, sau đó liếc mắt nhìn nhau.

...

Lâm Phàm nghe được tiếng cầu cứu, đi từ từ đến, hắn có loại cảm giác, nơi đó có một người, giống như rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được là ai.

Đây là do thời gian trôi qua, ký ức mơ hồ.

Vì lẽ đó Lâm Phàm quyết định đi xem một chút.

Mà sau khi nghe lời đệ tử Hỗn Nguyên Tông nói, trong lòng Lâm Phầm cũng nở một nụ cười.

Uy hiếp tiểu gia sao? Lần đầu gặp phải a.

Hỗn Nguyên Tông à, thật quen thuộc, hình như là chín đại tông môn a...

Dần dần, Lâm Phàm vững vàng đi ở bên trong hư không, sau đó chậm rãi đáp xuống, đứng ở cách đó không xa, lần lượt nhìn hai đám người này.

Đám người Xích Hồng Tông lòng đầy kỳ vọng nhìn Lâm Phàm.

Mà đám Hỗn Nguyên Tông lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm.

Nhưng vào lúc này, lúc thanh niên Xích Hồng Tông kia nhìn đến khuôn mặt Lâm Phàm, toàn thân đột nhiên run lên, phảng phất là không dám tin vào hai mắt của mình.

Sau đó chậm rãi bước lên trước, muốn là gần hơn một chút, nhìn càng rõ ràng một chút.

- Sư huynh...

đám người Xích Hồng Tông thấy sư huynh đột nhiên lên trước, cũng cả kinh, không biết sư huynh muốn làm gì.

Nhưng khi thấy sư huynh đứng ở trước mặt người bí ẩn, cũng không lâu lắm, một trận kinh ngạc hiện rõ trên mặt từng người.

Bọn họ nhìn thấy sư huynh, đang quỳ gối trước mặt người bí ẩn trẻ tuổi kia.

- Lão sư...

Advertisement
';
Advertisement