Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

-Một roi cuối cùng…

Bộ ngực Lâm Phàm kịch liệt nhấp nhô, từ trước tới giờ, những người đã bị hắn dạy dỗ qua, làm gì có ai giống như tên Tuyên Cổ này.

Có thể coi là khó làm, tiểu gia phải quất roi tràn ngập yêu khí xuống mới khiến hắn hoàn toàn thần phục.

Xoay Chuyển Càn Khôn, Hắc Hổ Đào Tâm, Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, Dạy Dỗ, bây giờ Lâm Phàm có tới tứ đại tà thuật, hơn nữa mỗi một môn đều có uy lực vô cùng khủng khiếp.

Nếu như muốn chọn ra cái nào mạnh nhất, thì ngoài Dạy Dỗ ra không còn cái khác.

-Đùng...

Một roi phá không, quất roi toàn bộ hư không, phần cuối roi dài bùng nổ ra một ánh hào quang, giống như đem thiên địa đều xé rách vậy, sau đó rơi vào trên thân của Tuyên Cổ.

Thân thể Tuyên Cổ run rẩy mãnh liệt, một tiếng rên rỉ kinh thiên động địa, vang vọng đất trời.

-Xem ra đã xong rồi.

Lâm Phàm nhìn dáng vẻ Tuyên Cổ bây giờ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả những thứ này cũng may mà Tuyên Cổ có thể chịu đựng được, nếu hắn mà chết, thì mình căn bản không có cơ hội vươn mình.

Coi như mình có sức mạnh phía dưới của Tuyên Cổ để chống đỡ xuống dưới, đem thân thể tu luyện tới cảnh giới nhất định, tối đa cũng là một khả năng, chính là ai cũng đánh không chết ai.

Nhưng bây giờ không giống nhau nông dân vươn mình gieo hạt, cỡ nào tiêu sái, cỡ nào khoái hoạt chứ.

Đồng thời từ trong cuộc chiến đấu này, Lâm Phàm khắc sâu một cái đạo lý, đó chính là người ngàn vạn không nên tìm đường chết.

Tuyên Cổ này nên có biệt danh là Đại Đế tìm đường chết.

Một roi rơi xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc.

-Đừng ngừng, tiếp tục…

Lúc này âm thanh Tuyên Cổ truyền đến, trong thanh âm kia, phảng phất như chứa đựng sự thỉnh cầu, thật giống như không rời bỏ được cái dạy dỗ này.

Lâm Phàm nghe thấy ngây ngẩn cả người, sau đó thở dài một tiếng:

-Thôi được, ngươi xứng đáng là một đối thủ tôn kính, có thể chính diện đối mặt với nội tâm của mình, thả ra chân chính chính mình.

-Đùng...

Lâm Phàm vì thỏa mãn yêu cầu của Tuyên Cổ, cũng là không để ý mệt mỏi, nâng roi dài trong tay lên, quất Tuyên Cổ lần nữa.

Bên trong đất trời, âm thanh Tuyên Cổ, khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng, Tuyên Cổ tuyệt thế hung uy ngày xưa đâu còn nữa.

Bây giờ tồn tại chính là một người có thể chân chính phát hiện mình, tìm về Tuyên Cổ chân chính.

Lâm Phàm nhìn Tuyên Cổ hưởng thụ như vậy, trong lòng nổi hứng tò mò.

Chẳng lẽ Dạy Dỗ này thật sự chỉ làm người khác cảm thấy thoải mái không thành như vậy? Khiến người ta nhìn vào muốn được dạy dỗ một phen.

Chỉ là rất đáng tiếc, không thể tự kiềm chế dạy dỗ chính mình, không thể không nói, đây là một cái bi ai.

...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

-Tốt, dạy dỗ đến đây là kết thúc, ta mệt chết rồi.

Lúc này, Lâm Phàm đặt mông ngồi dưới đất, đem roi dài thả vào trong túi đeo lưng, ngồi thở hổn hển.

“Keng, chúc mừng đã đánh bại Tuyên Cổ thực lực trăm không còn một.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường năm mươi ức.”

“Keng, chúc mừng thăng cấp.”

“Keng, Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.”

...

Lâm Phàm nghe nói thăng cấp, trong lòng vui vẻ một hồi, đồng thời ngẫm lại thực lực Tuyên Cổ hôm nay trăm không còn một đã mạnh như vậy, nếu như hoàn toàn khôi phục thì khủng khiếp cỡ nào.

Cũng không biết hai người Chí Tôn cùng Chiến Thần đã dùng cách gì để phân thây Tuyên Cổ.

Hiện giờ, Tuyên Cổ u oán liếc mắt nhìn Lâm Phàm, hiển nhiên là dục cầu bất mãn, chẳng qua hiện nay nhìn bộ ngực treo hai cái quả cầu lớn kia, cũng là bất đắc dĩ thở dài, khi nào mới có thể tiêu sưng đây.

-Đã kết thúc rồi, mọi người đều đến đây đi.

Lâm Phàm hướng về phương xa hô to.

Nghe được những lời này, mọi người đang ngăn cản thú triều bỗng sững sờ không hiểu đây là tình huống thế nào.

Bây giờ, Tuyên Cổ vẫn còn sống, làm sao có thể nói không có việc gì đây? Vào lúc này, bọn họ phát hiện cái tên Tuyên Cổ kia lại nằm ở nơi đó, không nhúc nhích, cũng không có không có hung uy như lúc trước, sau đó cũng yên tâm, đi về phía Lâm Phàm.

-Ác ác…

Tiểu kê đã khôi phục bội dáng như cũ nhanh chóng làm thứ đầu tiên bay đến bên cạnh Lâm Phàm vui mừng nhảy lên bả vai Lâm Phàm, dùng đầu cọ, sau đó nhìn về Tuyên Cổ phía trước vung đầu gà một cái, rất xem thường lạnh rên một tiếng.

-Dám đánh bản tiểu kê, hiện tại còn không bị lão Đại ca của ta thuần phục.

...

-Tiểu Phàm, chuyện gì thế này?

Yến Tông chủ tiến lên trước nghi ngờ hỏi.

-Không có gì, Tuyên Cổ này từ nhỏ không cha mẹ, vừa bị ta dùng tình yêu cảm hóa, nên đã biết mình sai rồi.

Lâm Phàm nói ra.

-A?

Yến Tông chủ sững sờ.

-Tuyên Cổ, ngươi biết sai chưa?

Lâm Phàm thấy Yến Tông chủ không tin, hướng về Tuyên Cổ hô.

-Ta biết sai rồi.

Hiện tại, Tuyên Cổ nằm ở nơi đó, trở về chỗ cảm thụ.

Tông chủ thấy chưa, ta đã nói đã hắn đã bị ta cảm hóa rồi mà, ngươi lại không tin lời ta nói.

Lâm Phàm nghiêm trang nói.

Mấy lời này có quỷ mới tin. Chẳng qua hiện nay không có chuyện gì là tốt được rồi, hắn cũng không muốn hỏi nhiều đến cùng là chuyện gì đã xảy ra.

-Lâm huynh, ngươi thật sự là quá nổ, đời này Yêu Vô Tà ta chưa từng phục người nào, chỉ phục ngươi.

Yêu Vô Tà quay chung quanh bên người Lâm Phàm,khoác lác nói ra.

Lâm Phàm cười một tiếng:

-Nhìn dáng dấp ngươi thì trong khoảng thời gian này thu không ít hàng a, tình hình bên Yêu gia ngươi cũng biết rồi chớ, đừng trách ta là tốt rồi, tất cả những thứ này đều muốn tốt cho ngươi.

-Lâm huynh, những lời mà huynh nói đệ đều biết, nếu không phải huynh, nơi nào còn có đệ, nói không chừng đệ còn nhàn nhã ở nơi đó ăn no chờ chết đấy.

Yêu Vô Tà đã trở về nhà, cũng biết tất cả những chuyện đã xảy ra, còn vị trí gia chủ Yêu gia, Yêu Vô Tà cũng không có ý gì, ngược lại hắn chỉ muốn sống ung dung tự tại cho nên hiện tại mấy lão ca đối với hắn tốt vô cùng.

Chờ ở đi dạo bên ngoài một thời gian ngắn nữa, liền tiếp tục trở lại rung cánh tay ăn no chờ chết, tiếp tục cuộc sống nhàn nhã.

-Tiểu Phàm, lúc này kết thúc rồi, ngươi cũng nên về đi.”

Yến Tông chủ nói ra.

Lâm Phàm lắc lắc đầu:

-Còn chưa kết thúc, vẫn còn lão gia hỏa cuối cùng.”

Mọi người vừa nghe Lâm Phàm nói lời này, nhất thời kinh ngạc, lộ vẻ không dám tin tưởng, Tuyên Cổ đã bị thu phục rồi, làm gì còn ai nữa?

-Thiên Đạo, đi ra đi, ngươi đã nhìn lâu như vậy rồi, thật có chút không biết lễ phép.

Lâm Phàm hướng về hư không hô.

-Thiên Đạo?

Mọi người vừa nghe, nhất thời sững sờ, sau đó đám người Yến Tông chủ biến sắc, một dự cảm xấu bắt đầu dâng lên.

-Hắn không phải Thiên Đạo.

Hà Vũ Hàm vừa sải bước ra, mặt sắc mặt ngưng trọng nói nói:

-Viên Thiên Đế, ngươi đi ra đi.

...

“Oanh...”

Trong chớp mắt, thiên địa rung động, ở trong không gian vô tận lôi đình lấp loé, một luồng ý chí đột nhiên từ hư không buông xuống.

-Ha ha... Đặc sắc, quả nhiên đặc sắc rất.

Một thanh âm từ trong không gian truyền đến, vang vọng toàn bộ thiên địa.

-Viên Thiên Đế, cái tên hèn hạ này.

Hà Vũ Hàm lạnh giọng nói.

Năm đó vì giúp bọn họ trấn áp Tuyên Cổ, Viên Thiên Đế đã đồng ý tuến vào nội hạch của Thiên Đạo, triển khai thiên địa chi lực, đem tu vi của Tuyên Cổ gắt gao hạn chế lại, thật không nghĩ đến Tuyên Cổ bị phân liệt, Viên Thiên Đế nhân cơ hội nuốt chửng chính mình, thật là đáng ghét đến cực điểm.

-Ha ha... Năm đó tên Chí Tôn kia phát hiện ra sớm, làm hỏng chuyện tốt của ta, nếu không ngươi làm sao còn có cơ hội đứng đây nói chuyện. Đừng ẩn giấu nữa, Chí Tôn, Chiến Thần, Võ Thần, Luân Hồi Đại Đế, đều đi ra đi, các ngươi tham sống sợ chết nên đã bảo vệ thần thức mấy chục ngàn năm, bây giờ cũng nên kết thúc.

Vừa dứt lời, ở trong hư không, từ từ xuất hiện một bóng mờ, mà cái bóng mờ kia đang từ từ ngưng tụ lại.

Lâm Phàm nghe những câu nói này, trong lòng cũng là nghi hoặc vạn phần, sau đó lại phát sinh một màn đáng kinh ngạc…

Advertisement
';
Advertisement