Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

- Hạ ca ca, thật xin lỗi, ta đã luôn lợi dụng ngươi... Ta có sứ mạng của ta...

hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt của Hà Vũ Hàm, thế nhưng động tác trong tay không hề dừng lại, nàng muốn đoạt lại Thiên Đạo.

- Không... Ta không trách nàng, tất cả mọi thứ của ta đều là nàng cho ta, cho dù nàng làm cái gì ta cũng sẽ không hận nàng, chỉ cầu xin nàng đừng rời bỏ ta...

Hạ Du Thiên hướng về Hà Vũ Hàm gào thét, hắn cảm giác như một phần quan trọng trong lòng đang dần dần tiêu tan.

Dường như khi phần quan trọng đó bị mất đi, Vũ Hàm muội muội sẽ hoàn toàn biến mất trong lòng hắn.

- Hạ ca ca...

Hà Vũ Hàm quay đầu nhìn khuôn mặt đứt gan đứt ruột của Hạ Du Thiên, vẻ mặt đầy nuối tiếc, hình ảnh mười mấy năm kia ở trong đầu không ngừng xuất hiện ở trước mặt.

Từng tí từng tí, từ nhỏ đến lớn...

- Vũ Hàm, nàng bỏ ta đi, ta cũng sẽ không sống một mình, ta thích nàng, nàng có hay không đã từng yêu thích ta?

Hạ Du Thiên bình thường tương đối chất phác, thế nhưng vào đúng lúc này hắn lại phản ứng mạnh như vậy, nếu như bây giờ không nói ra lời trong trái tim thì hắn sẽ thật sự không còn có cơ hội nữa.

Hà Vũ Hàm nghe nói như thế nước mắt rơi như mưa, sau đó gật đầu lia lịa: - Đã từng thích, từng yêu và hiện tại lại càng yêu hơn, chỉ là ta...

- Ầm...

Vừa lúc đó, liền xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người hết sức kinh ngạc.

Hà Vũ Hàm đang vô cùng thâm tình, trong chớp mắt liền bị một quyền bắn đến bên người Hạ Du Thiên.

- Tiên sư nó, cảm động quá đi, một Đại lão gia như ta đều sắp bị các ngươi làm cho cảm động, nếu như yêu nhau như thế, đừng rời bỏ nhau.

Lâm Phàm không nhịn được xuất hiện ở trước mặt Hà Vũ Hàm, một quyền đánh bay Hà Vũ Hàm.

- Ngươi làm gì?

Hạ Du Thiên nhìn nửa bên mặt bị sưng lên của Vũ Hàm muội muội đang nằm hôn mê, liền phẫn nộ hướng về phía Lâm Phàm hét lên giận dữ.

- Không làm cái gì nha, yên tâm đi, không cần cảm tạ ta, ta cảm giác đây chính là việc ta phải làm, chăm sóc thật tốt nàng là được.

Lâm Phàm vẩy vẩy tay, người khác cảm tạ đối với Lâm Phàm căn bản không đáng nhắc tới.

Viên Thiên Đế nhìn hình ảnh trước mắt, khóe miệng cũng là lộ ra vẻ tươi cười: - Ngươi quả nhiên là người mà ta thích.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Viên Thiên Đế, sau đó nhìn bốn người Chí Tôn.

- Ta cảm giác lời hai người các ngươi vừa nói đều đúng, đều có đạo lý.

Lâm Phàm đứng chắn ở giữa hai phe rồi nói.

- Viên Thiên Đế, ngươi nói bốn người bọn họ là kẻ nhu nhược, thế nhưng dưới cái nhìn của ta thì cũng không phải như vậy, bọn họ cũng đang thầm lặng nỗ lực, nếu không phải như vậy sẽ không bồi dưỡng những hậu bối này, mà ở lập trường của ngươi ta cũng đồng ý, là người nhất định phải vì là vận mệnh của mình mà tranh đấu, nếu không cứ như vậy mà chết đi một cách không minh bạch, e rằng là ai đi chăng nữa cũng sẽ không phục.

Thế nhưng, Lâm Phàm ta chưa bao giờ đem người mình muốn bảo vệ đẩy xuống vực sâu, nhìn thấy bọn họ rơi vào trong nguy hiểm, vì lẽ đó mà tất cả những thứ này một mình ta gánh chịu, đối kháng vận mệnh nhiều người có lúc cũng vô dụng, mà là cần một tuyệt thế kỳ tài trăm vạn năm hiếm thấy để đi đối kháng với tất cả những thứ này."

- Tại hạ bất tài, tự nhận chính là tuyệt thế kỳ tài trăm vạn năm hiếm thấy kia, ngươi đem Thiên Đạo trả lại, ta sẽ cùng ngươi đi tới chỗ đó ở Thượng Giới, cùng nhau đối kháng vận mệnh.

Lâm Phàm tự tin nói.

Mà thời khắc này, mọi người chung quanh đều bị lời nói này của Lâm Phàm làm cho trợn mắt ngoác mồm.

Người không biết xấu hổ đã từng gặp, nhưng chưa từng gặp người mặt dày như vậy, bây giờ bọn họ xem như là đã được chứng kiến.

Ra oai cũng không nên như vậy chứ.

Tuyệt thế kỳ tài trăm vạn năm hiếm thấy.... Đây..

Lúc này Viên Thiên Đế cũng ngây người nhìn Lâm Phàm, sau đó bắt đầu cười lớn: - Thú vị... Quả thật là thú vị, nhưng ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi?

Chỉ cần dựa vào chính Lâm Phàm ta đây, ta có thể thuần phục Tuyên Cổ, giờ đây ngươi không còn mượn được sức mạnh của Thiên Đạo nữa, ngươi có thể là đối thủ của hắn được sao?

Lâm Phàm nói.

Viên Thiên Đế nhìn "Tuyên Cổ" kỳ quái ở phía xa kia rồi lại nhìn Lâm Phàm khẽ nhíu mày, dường như đang suy tư.

- Viên Thiên Đế, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ, ta để Tuyên Cổ cùng ngươi đánh một trận là được chứ gì. Vì có những lúc chúng ta có thể tìm ra biện pháp tốt để giải quyết những chuyện này, ngươi là người Huyền Hoàng Giới, ta tin tưởng mọi việc ngươi làm đều là vì Huyền Hoàng Giới, chỉ là lập trường không giống, nên có ý kiến không như nhau mà thôi.

- Giờ đây tình hình ở Thượng giới ngươi cũng đã vạn năm chưa đi đến đó, ngươi cũng không biết nơi đó giờ ra sao, nếu như ngươi giải khai bình chướng để bọn hắn đi lên chắc chắn là tự tìm cái chết, mà Lâm Phàm ta nguyện đứng lên đi tìm hiểu ngọn ngành.

Lâm Phàm giải thích.

- Tuyên Cổ, lại đây...

Lâm Phàm hướng về phía Tuyên Cổ đang nằm vẫy vẫy tay.

- Rầm...

- Tiểu nhân ở đây.

Tuyên Cổ lập tức vươn mình nhảy lên một cái tới trước mặt Lâm Phàm, vẻ mặt quyến rũ nói.

Đám người Viên Thiên Đế nhìn về phía cái Tuyên Cổ kinh khủng kia, nay lại cung kính như vậy đối với con người, trong lòng vô cùng rối bời, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Lâm Phàm nhìn "Tuyên Cổ", sau đó gật đầu, vỗ một cái vào ba lô: - liền tuôn ra vô số Đại Phàm Ca", sau đó chui vào trong bụng "Tuyên Cổ".

- Oanh...

Trong chớp mắt: - Đại Phàm Ca ở trong cơ thểTuyên Cổ chợt bộc phát ra dược tính cường đại.

Tuyên Cổ vốn đang rất bình tĩnh đột nhiên trở nên cuồng bạo, lúc này, làm da đen nhánh trở nên đỏ rực, trong cặp mắt đầy vẻ nịnh hót đột nhiên tràn đầy dục vọng.

- Phù... Phù...

Tuyên Cổ đứng ở trước mặt Lâm Phàm, không ngừng thở hổn hển, mỗi hơi thở đều vô cùng nóng hổi.

Lâm Phàm rất thoả mãn với trạng thái hiện giờ của Tuyên Cổ, nuốt nhiều "Đại Phàm Ca" như thế sức chiến đấu sẽ tăng lên vô song.

Thế nhưng dưới luồng dược tính này, nếu như không được phóng thích, Tuyên Cổ khủng bố sắp chuẩn bị phát cuồng.

- Đi, đâm hắn cho ta...

Lâm Phàm một tay chỉ vào vẻ mặt đã sớm đờ đẫn của Viên Thiên Đế bên trong hư không rồi nói.

- Rống...

Tuyên Cổ gào thét một tiếng rồi đột nhiên lắc lắc đầu, trong mắt Tuyên Cổ, Viên Thiên Đế bá khí thô bạo lơ lửng ở trong hư không kia giống như một cái hang động sâu không nhìn thấy đáy vậy.

Trong cái huyệt động kia tản ra khí tức mê người, khiến nó muốn tiến vào trong đó ngay lập tức.

Trong chớp mắt, cái thân thể to lớn của Tuyên Cổ lao về phía Viên Thiên, hai tảng thịt to lớn ở trước nên bỏ ngực vung bên trái vẩy bên phải đụng vào nhau, phát ra những thanh âm mê người.

Mồ hôi cùng nước dung hợp, lực cùng đạo va chạm vào nhau, vào đúng lúc này vô cùng tràn trề thoải mái.

Bốn người Chí Tôn nhìn dáng dấp "Tuyên Cổ" lúc này bỏ vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không hiểu tất cả những thứ này là chuyện gì đang xảy ra.

Mà Viên Thiên Đế nhìn "Tuyên Cổ" vọt tới trong lòng cũng đột nhiên run lên.

...

Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn về phía bốn người Chí Tôn: - Bốn người các ngươi cũng chớ có gấp, sự tình phải từ từ giải quyết, nếu như vừa rồi cứng rắn phản kháng lại, e rằng trận chiến đấu này là không thể tránh được.

- Luân Hồi Đại Đế, Võ Thần, các ngươi để lại thần ở trên thân thể của hai người bọn họ, không phải là muốn đoạt xác chứ?

Lâm Phàm cười hỏi.

- Ngươi coi chúng ta thành loại người nào, chúng ta chỉ là đang dạy dỗ bọn họ, chờ chuyện này qua đi, thần trí của chúng ta sẽ tiêu tan.

Võ Thần vừa nghe lời này lập tức phản bác, hắn đường đường là tuyệt thế Võ Thần, sao sao lại có thể làm những chuyện tà ma ngoại đạo này chứ.

- Vậy thì tốt.

Lâm Phàm cười cợt, sau đó ánh mắt nhìn về phía phương xa.

Cảnh tượng sắp xảy ra chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Tuyên Cổ sau khi đã ăn vô số "Đại Phàm Ca", lúc này hắn không hề muốn giết người, hắn chỉ muốn đâm một người, đâm một cách hung hăng để phát tiết dục vọng trong lòng.

Cũng không biết Viên Thiên Đế có thể chịu đựng được hay không.

------

Dịch giả: Ringo.

Biên tập: NgaHoang.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Advertisement
';
Advertisement