Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

-Thúc cười cái gì? Chẳng lẽ là vì được làm bạn với cháu nên thúc cảm thấy rất vui đúng không?

Huyên Nhi chờ mong nhìn Lâm Phàm, có lẽ đối với đứa bé mà nói, các nàng cũng có tôn nghiêm của mình, mà cái bậc thang này là tự mình đưa cho.

Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi trước mặt, cuối cùng cười một tiếng, rồi sờ đầu:

-Đúng vậy, cháu nói không sai, thúc rất hi vọng được làm bạn với cháu.

Đối với người bạn nhỏ đáng yêu này, Lâm Phàm vẫn luôn yêu quý, đương nhiên đây không phải là tập tính của thúc thúc xấu, mà là đồ vật đẹp luôn người ta yêu thích.

-Khà khà... Cháu biết ngay mà.

Huyên Nhi nghe được lời này của Lâm Phàm nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, cái đuôi lông xù kia ở phía sau đung đưa theo.

-Giờ thúc đã là bạn của cháu, sau này có thể gọi cháu là Huyên Nhi, mà thúc cứ yên tâm, cháu sẽ thường thường tìm thúc chơi đùa, cũng không lạnh nhạt với thúc nữa đâu.

Huyên Nhi hướng về Lâm Phàm khoát tay áo một cái, sau đó nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Nhìn Huyên Nhi rời đi, khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười.

Nơi đây đã không có chỗ để Lâm Phàm động tâm nữa rồi. Ở bên trong khu rừng rậm này, cổ thú cấp cao rất khó có thể gặp được một con, tỷ lệ này không thể nghi ngờ giống như mua vé xổ số bình thường vậy.

Cho nên Lâm Phàm muốn rời đi nơi đây.

Đồng thời Lâm Phàm cũng hiểu, bản thân hắn đã giết rất nhiều Cổ Tộc nên đang bị truy nã, nếu cứ ở lại chỗ này, thì thôn trang sẽ gặp nguy cơ tiềm ẩn.

Bây giờ lại có thêm người bạn nhỏ Huyên Nhi này, càng để Lâm Phàm xác định một chuyện, nhất định phải rời đi nơi này sớm một chút.

Nơi đây vô cùng bình yên, cho nên mình không thể lưu lại ở đây quá lâu được.

Tất cả đều lấy Cổ Tộc làm mục tiêu, trấn áp Cổ Tộc, tạo cho thế gian một xã hội hòa bình, coi như thiên ý ở Cổ Thánh Giới đứng về phía Cổ Tộc nhưng Lâm Phàm có lòng tin đem thiên ý Cổ Thánh Giới kéo xuống ngựa.

Cao cao tại thượng thì thế nào, không phải Thiên Đạo ở Huyền Hoàng Giới cũng như vậy sao, nhưng cuối cùng vẫn bị mình thu phục đó thôi.

Ở một gian phòng nho nhỏ nào đó, Huyên Nhi nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, trên khuôn mặt đáng yêu mang theo nụ cười vui vẻ.

-Mình lại có thêm một người bạn mới rồi, thật tốt biết bao…

Huyên Nhi cười ngọt ngào.

Ngày hôm sau.

Khi bình minh vừa mới lên, Lâm Phàm từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời thôn trang.

Hắn phải rời đi, bởi vì hắn không muốn mang lại tai nạn cho nơi đây.

Lúc Lâm Phàm vừa mở cửa gỗ ra, thì bên ngoài xuất hiện một khuôn mặt tươi cười như gió xuân ấm áp, thấm đẫm lòng người.

-Thúc thúc…

Huyên Nhi nở nụ cười ngọt ngào hô, hai tay chắp ở sau lưng, cái đuôi lông xù ở phía sau chịu khó đung đưa.

-Thúc có thể mang cháu đi dạo trong núi được không? Huyên Nhi muốn đi vào trong núi nhưng ở đó cổ thú rất lợi hại, Huyên Nhi sợ nên không dám vào.

Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi trước mặt, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ một tiếng, sau đó cũng cười cười.

-Được, không thành vấn đề.

Lâm Phàm tạm gác bỏ ý định sang một bên, trong lòng suy nghĩ “Được rồi, nốt một ngày hôm nay thôi, ngày mai rời đi là tốt rồi.”

Nhìn vẻ mặt khát cầu của Huyên Nhi, Lâm Phàm lại mềm lòng, một yêu cầu nho nhỏ như thế, làm sao có thể không đồng ý đây.

-Cháu biết ngay mà, Lâm thúc thúc là tốt nhất…

Hiện giờ Huyên Nhi vui vẻ ôm bắp đùi Lâm Phàm, gò má tinh xảo đáng yêu sượt qua bắp đùi hắn.

Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi cũng nở nụ cười, nhỏ như vậy đã biết ôm bắp đùi.

Chỉ là bây giờ bắp đùi này hơi thô a, chờ sau này phát triển trở thành ruột Kim Cương hun khói thì mới có thể ôm thỏa thích được.

...

Người trong thôn nhìn thấy Lâm Phàm vui vẻ gọi, mà nhìn thấy Huyên Nhi đang vui sướng đi sau lưng Lâm Phàm cũng nở nụ cười.

“Huyên Nhi, cháu lại đi nơi nào?”

Các thôn dân thấy mấy ngày trước Huyên Nhi còn đối xử tệ với tên Nhân tộc này, mà bây giờ lại theo đuôi Lâm Phàm cũng trêu chọc hỏi.

Huyên Nhi nhìn các thôn dân, cũng lè đầu lưỡi phấn hồng ra, bày tỏ bản Huyên Nhi không muốn để ý tới các ngươi.

Bên trong quần sơn.

-Oa, Lâm thúc thúc, thúc giỏi quá.

Huyên Nhi ngồi ở trên cây cổ thụ, nhìn thấy Lâm thúc thúc một búa bổ ra liền trúng một đầu cổ thú vui sướng vỗ tay.

Lâm Phàm cười nhạt.

-Huyên Nhi, khiêm tốn một chút, đây chỉ là một đầu cuat cổ thú cấp thấp mà thôi.

-Không phải đâu, ở đây mọi người phải hợp lực mới có thể miễn cưỡng giết chết một con cổ thú, nhưng Lâm thúc thúc lại dễ dàng giết được những cổ thú này, cho nên thúc lợi hại nhất.

Huyên Nhi vỗ tay, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái. Hiện tại có một khán giả đáng yêu nhìn hắn biểu diễn quả là cầu còn không được.

Đặc biệt khi nghe được âm thanh sùng bái của Huyên Nhi.

Nội tâm Lâm Phàm càng không ngừng nở hoa.

-Huyên Nhi phải khiêm tốn... khiêm tốn biết không. Những con này đều cổ thú cấp thấp mà thôi, không đáng nhắc tới, nhớ năm đó, thúc cầm hai lưỡi búa trong tay chém bay sào huyệt của một cổ thú.

Lâm Phàm thổi phòng so với người khác càng thêm mãnh liệt, mà Huyên Nhi cũng bị Lâm Phàm thổi cho sửng sốt một chút.

Nhưng Huyên Nhi lại cực kỳ tin tưởng Lâm Phàm, bởi vậy càng thêm vui sướng vỗ tay.

-Lâm thúc thúc, thúc thực sự quá tuyệt vời.

-Huyên Nhi, cháu có tin Lâm thúc thúc không?

Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi cười hỏi.

-Dạ, Huyên Nhi tin tưởng Lâm thúc thúc nhất.

Huyên Nhi nhìn Lâm Phàm, trong lòng tràn ngập vẻ sùng bái.

-Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta chơi một trò khác chắc chắn sẽ vui hơn.

Lúc này đây Lâm Phàm nghĩ đến một biện pháp có thể hấp dẫn cổ thú.

-Cái gì chơi sẽ vui hơn ạ?.

Huyên Nhi nghi ngờ hỏi.

Lâm Phàm vẫy vẫy tay, sau đó Huyên Nhi từ trên cây cổ thụ vui sướng nhảy xuống.

...

Tiếp đó Lâm Phàm chậm rãi nói cho Huyên Nhi biết kế hoạch của mình, mặc dù tình huống như thế đúng là chưa bao giờ thí nghiệm qua.

Ban đầu Lâm Phàm cứ nghĩ Huyên Nhi nhất định sẽ sợ sệt, rồi không đồng ý.

Đương nhiên Huyên Nhi không đồng ý cũng không sao, bởi vì Lâm Phàm chỉ muốn để Huyên Nhi nhìn thêm chuyện thú vị mà thôi.

Nhưng mà Lâm Phàm sao có thể nghĩ đến, Huyên Nhi sẽ gật đầu đồng ý không một chút do dự nào, điều này làm cho hắn cũng có chút kinh ngạc.

-Lâm thúc thúc, cháu tin tưởng thúc nhất, huống hồ thúc là anh hùng, cháu tin thúc sẽ bảo vệ cháu.

Huyên Nhi tròn xoe mắt nhìn Lâm Phàm nghiêm túc nói.

Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi, cuối cùng cũng gật gật đầu.

-Đúng vậy, thúc thề với trời nhất định sẽ vệ cháu thật tốt..”

-Chụp...

Huyên Nhi vui vẻ ôm đầu Lâm Phàm đầu sau đó hôn lên mặt Lâm Phàm một cái.

-Dạ, cháu rất tin tưởng Lâm thúc thúc.

Bị một tiểu muội muội Hồ tộc đáng yêu hôn một cái, đúng là Lâm Phàm có chút ngượng ngùng.

Cô bé đáng yêu như tiểu đồ đệ của mình.

Ngẫm lại phi thăng thượng giới đã được một thời gian, đúng là có hơi nhớ các nàng.

Cũng không biết bọn họ thế nào rồi.

-Lâm thúc thúc, thúc mau trốn đi, đã đến lúc Huyên Nhi biểu diễn rồi.

Huyên Nhi thấy Lâm Phàm ngây người, sau đó vui vẻ lay cánh tay Lâm Phàm.

-Được...

Lâm Phàm cười cợt, sau đó ẩn thân bên cạnh Huyên Nhi, nhưng trong lòng lại không chắc chắn cổ thú có mắc mưu hay không.

-Ồ... Lâm thúc thúc, thúc ở nơi nào?

Huyên Nhi thấy Lâm thúc thúc đột nhiên biến mất nghi ngờ gọi.

-Đừng sợ, thúc ở ngay bên cạnh cháu.

Lâm Phàm lên tiếng trấn an.

-Dạ...Huyên Nhi không sợ.

------------------------------

Dịch giả: NgaHoang.

Biên tập: CẩuCa.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Advertisement
';
Advertisement