Lâm Phàm cất sừng của “Cự Vương Ba Đầu” đi, cái sừng này là đồ quý, mọc ở ngay trên đầu Cự Vương Ba Đầu và cực kỳ cứng rắn, đồng thời cái sừng này còn được nhiễm thêm khí tức của Cự Vương Ba Đầu, nếu để luyện khí thì nhất định sẽ luyện ra một bảo bối tốt.
Chẳng qua hiện giờ đối với Lâm Phàm mà nói, trước tiên cứ cất cái sừng này đi đã, đợi tới khi tìm được một vài món vật liệu thích hợp thì nhất định phải luyện chế ra một cái bảo bối thật xịn.
Chỉ tiếc hai gã phía trên mặt đất, rõ ràng đã là miếng thịt trong bát mình rồi vậy mà còn không dưng bay mất.
Đối với bất kỳ người nào mà nói, đây đều là chuyện khiến người ta bi thương cả.
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, vách hang gồ ghề quanh hắn khô ráo một cách dị thường và có chút tang thương. Phảng phất như đã bị chôn vùi ở nơi này từ rất lâu rồi.
- Rốt cuộc đây là nơi nào, chẳng lẽ là hang ổ của một loài Cổ thú?
Lâm Phàm nghi hoặc nghĩ thầm, kiểu dốc trượt này không giống do thiên nhiên tạo thành, mà giống như do con người làm ra hơn.
- Được rồi, đi bước nào tính bước ấy, cứ vào bên trong xem sao đã.
Lâm Phàm nhanh chóng tiến vào trạng thái ẩn thân, sải chân bước nhanh về phía trước.
Hắn vẫn luôn cực kỳ mong đợi gặp được những nơi thần bí và kỳ dị thế này.
Bởi vì trong tiểu thuyết, những nơi như vậy đồng nghĩa với việc có bảo bối đang chờ người có duyên đến.
Mà Lâm Phàm tin, hắn chính là kẻ có duyên ấy.
Trong hang này có ba lối rẽ, ba lối này thông về hướng nào thì Lâm Phàm không biết.
Đứng trước ba lỗi rẽ này, Lâm Phàm sờ cằm suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn một cái bên trái.
Nam bên trái, nữ bên phải, gay ở giữa.
- Tí tách... tí tách...
Sau khi lựa chọn lối bên trái, Lâm Phàm không ngừng tiến về phía trước, mà ở trong lối này không ngừng có nước từ vách trần nhỏ giọt xuống.
Lâm Phàm không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, nhưng hắn luôn cảm thấy nơi này hơi có phần kỳ lạ.
Cái cảm giác này nói thì không thể nói rõ được.
Lâm Phàm đang đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên vẻ mặt hắn tối sầm lại.
Ầm!
Bên trong lối đi nhỏ hẹp, bất thình lình, trên vách tường nhô ra một nắm đấm màu nâu đấm về phía Lâm Phàm.
Ầm!
Cơ thể Lâm Phàm lóe lên, miễn cưỡng tránh thoát.
- Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?
Lâm Phàm nhìn vách tường không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng đề cao cảnh giác.
Vừa rồi hắn dám thề là trên vách có một nắm đấm màu nâu đánh tới.
- Kẻ nào? Ra ngay cho ông, đừng có giả thần giả quỷ.
Lâm Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, mà vào lúc này, hắn nhìn thấy xương cốt la liệt ghim sâu trong nền đất.
Lúc trước không chú ý nên không để tâm, nhưng khi nhìn kỹ lại, những thứ gồ ghề kia chính là vô số những bộ xương đã mục nát.
- Mẹ nó, rốt cuộc đây là nơi khỉ gió nào vậy?
Lâm Phàm sầm mặt, có phần lo lắng.
Quả thực giống hệt như suy nghĩ lúc trước của Lâm Phàm, cái hang này lộ liễu như vậy, vì sao lại không có ai tới đây chứ.
Bây giờ mới biết, tất cả những ai tới nơi này đều đã chết trong hang rồi.
- Nguy hiểm quá, vẫn nên quay lại thôi, phía trên hẳn đã tàn cuộc rồi, bò lên xem một chút vậy.
Lâm Phàm dứt khoát chuẩn bị trở về theo đường cũ.
Ở cái nơi khỉ gió mà cái gì cũng không biết này thật không đáng để mạo hiểm, quay về xem Vạn phu trưởng của Cổ Tộc và Cự Vương Ba Đầu, không chừng gặp may còn nhặt được đồ tốt cũng nên.
Lâm Phàm không đắn đo gì nữa, lập tức quay về theo lối cũ.
Nhưng khi quay lại nơi lúc trước bị rơi xuống, hắn phát hiện ra lối dốc hướng lên trên không-còn-nữa.
- Mẹ kiếp, chuyện gì đây...
Giờ phút này Lâm Phàm có chút cảm khái.
- Haizzz...
Lâm Phàm thở dài, đúng là ép buộc người ta mà, không đi vào chẳng lẽ chịu chết ở đây sao?
- Được rồi, cứ liều một phen vậy.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài.
...Lối rẽ phía bên trái.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nhìn lối đi hun hút không có điểm cuối, cuối cùng lấy hết can đảm.
- Xông lên...
Ở ngay vào lúc Lâm Phàm vọt vào bên trong, hắn cảm nhận được nguy hiểm lại kéo tới lần nữa.
Một nắm tay khổng lồ màu nâu đột ngột đánh mạnh về phía Lâm Phàm.
- Ta trốn này.
- Ta tránh này.
Lúc này Lâm Phàm di chuyển thân thể, thay đổi đủ loại tư thế kỳ lạ, lần lượt tránh thoát hết nắm đấm này đến nắm đấm kia.
- Ha ha, không đấm trúng nổi hả, ông đây còn tưởng lợi hại ra sao chứ, không ngờ cũng chỉ như vậy thôi.
Lâm Phàm cười lớn.
Tốc độ của những nắm đấm nhô ra từ vách tường này thật sự là quá chậm, trong mắt hắn thì hệt như ốc sên, chẳng có chút tính khiêu chiến gì.
Không bao lâu sau, nắm đấm màu nâu biến mất, đường hầm yên tĩnh trở lại.
- Ha ha, muốn đánh ông đây, sao không nhìn lại xem bản thân có cái bản lĩnh đó không đã, nói cho các người biết, ông đây chính là Tề Thiên Đại Thánh, lên trời xuống đất không gì không làm được, mấy tên cặn bã các người dám cản đường ông đây, đúng là tự mình tìm chết.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, thần thái vô địch, một luồng khí tức mạnh mẽ tuôn ra không ngừng.
Vào giây phút này, bên trong trời đất phảng phất như không ai có thể đánh bại Lâm Phàm.
Mặc kệ có trâu bò thế nào, dưới vầng sáng chói loà của Lâm Phàm, tất cả chỉ là tôm tép.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đi giữa đường hầm, còn tưởng trâu bò thế nào, ai dè cũng chỉ có thế.
Đối với những kẻ đã chết ở nơi này, Lâm Phàm cực kỳ xem thường, ngay cả mấy đấm này cũng có thể đập chết các người, thật là quá mất mặt.
Phong tao như ông đây, thật là bá khí biết dường nào.
Lúc này, nội tâm lo lắng của Lâm Phàm đã an ổn lại.
Về việc phía trước rốt cuộc có bảo bối gì thì trong lòng Lâm Phàm cũng có chút mong chờ, có điều cho dù không có bảo bối, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần thoát ra ngoài là được.
Mà ngay lúc Lâm Phàm đang đắc ý, dị biến đột ngột phát sinh.
- Ầm ầm!
Vách tường vốn đã bình yên vô sự kia đột ngột nhô lên vô số nắm đấm, hơn nữa mỗi một nắm đấm đều nhanh mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa số lượng ngày càng khủng bố.
- Mẹ nó, thế này thì...
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống trước mắt cũng cả kinh, nhưng lời còn chưa dứt đã bị những nắm đấm này bao phủ.
- Ai ui, đừng có đánh mặt ta.
- Mẹ nó, đứng đánh vào đũng quần của ta chứ...
- Cái đám cầm thú các người, đừng có trách ta trở mặt nhé.
- Ai ui...
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt tăng 1000 điểm kinh nghiệm.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt tăng 1000 điểm kinh nghiệm.
...
Loạn quyền đánh chết lão sư phụ, những nắm đấm nhô ra trên vách tường hoàn toàn không lọt ra một khe hở, quyết tâm phải dồn Lâm Phàm vào chỗ chết.
- Âm hiểm quá đi mất.
Lâm Phàm hô to, nhưng khi nghe thấy âm báo nhắc nhở của hệ thống, tâm trạng hắn cũng vui vẻ lên theo.
Điểm kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt quả thực là tăng vọt một đường thẳng tắp.
Giờ phút này, Lâm Phàm trở nên bá đạo hơn.
- Hừ, mấy tên cặn bã các người, có giỏi thì đánh chết ông đây đi, ông đây không sợ các người.
Lâm Phàm rống lên giận giữ, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng chờ mong.
Thân thể hắn có thể thăng cấp hay không, thì phải dựa vào nơi này.