Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Chẳng qua những tên này dám ở trước mặt ông đây giết người đoạt bảo, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.

Nhớ năm đó ở Huyền Hoàng Giới lúc ông đây đánh cướp, những tên kia còn không biết đang ở nơi nào.

Dám làm càn ở trước mặt tổ tông của chúng thì đúng là không muốn chết mà.

Hơn nữa không chỉ một tên mà tên nào cũng muốn làm càn.

Một tên muốn sử dụng kiếm đâm chết ông đây, một tên muốn dùng Sưu Hồn Đại Pháp, một tên muốn giết người đoạt bảo.

Lâm Phàm nhìn đám người kia, liên tục cười lạnh trong lòng.

- Các ngươi, các ngươi muốn giết chết ta rồi cướp bảo bối trong tay ta sao?

Lâm Phàm giả vờ lui về sau một bước, sợ hãi mà hỏi.

- Ha ha...

- Không nghĩ tới ngươi ngu như thế, việc rõ ràng như vậy mà cũng phải hỏi.

- Lần này, chúng ta vì cái gì mà tới Vạn Sát Cổ Vực? Tự nhiên là vì chờ đợi những người đi ra từ bên trong Vạn Sát Cổ Vực, giết bọn hắn, đoạt bảo bối.

...

- Các ngươi... Các ngươi sao có thể làm như vậy, chúng ta đều là người của các giới, lẽ ra nên giúp nhau đối kháng Cổ Tộc mới đúng, sao các ngươi lại muốn giết ta.

Bởi vì đã mất đi một lượng lớn bảo bối nên Lâm Phàm đang rất đau lòng, bây giờ lại gặp phải đám người kia, tự nhiên muốn trêu chọc bọn chúng một chút cho thoải mái.

- Ha ha... Các ngươi nhìn, cái tên này bị chúng ta dọa cho sợ hãi đến nói chuyện đều nói lắp.

- Chủng tộc các giới? Bọn chúng chúng ta không quản, ở đây ai mạnh thì nghe kẻ đó, kẻ mạnh là vua, loại giun dế như ngươi, coi như chúng ta không giết ngươi thì Cổ Tộc cũng sẽ đem ngươi chém chết. Chi bằng giao toàn bộ đồ vật của ngươi cho chúng ta, để công dụng to lớn của nó được phát huy.

Đám người kia cười lớn, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước, rất hiển nhiên bọn họ cũng đã làm không ít chuyện như vậy, tự nhiên là có nghề.

- Tiểu đệ, mau đem đồ vật giao ra đây, nói cho tỷ tỷ, những người khác đi đâu rồi, nếu như ngươi không nói, tỷ tỷ cho ngươi một trảo, đâm thủng đầu của ngươi đấy.

Miệng Bạch Linh cười, ánh mắt quyến rũ mê hoặc lòng người.

...

- A, các ngươi không thể như vậy được, ta có được cái gì đâu, chỉ là lấy được một ít đồ vật ở bên trong mà thôi.

Lâm Phàm làm bộ rất căng thẳng, sau đó đưa chiếc nhẫn không gian lên trước mặt.

- Các ngươi nhìn đi, ta ở trong đó chỉ tìm thấy một món Tuyệt Phẩm Linh khí thôi.

Ngay lúc này Lâm Phàm đem Yêu Thành lấy ra, trong chớp mắt đám người Yến Kinh Thiên hơi động, thân thể đột nhiên run lên, trong mắt lóe lên vẻ tham lam

Bọn họ không nghĩ tới người này vừa lấy ra lại chính là một món Tuyệt Phẩm Linh khí.

- Còn có cái này, cũng là vừa ở bên trong lấy được.

Lâm Phàm lại lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ.

Vừa lấy “Vĩnh Hằng Chi Phủ” ra, đám người lại lần nữa bắt đầu run rẩy, một món Tuyệt Phẩm Linh khí cũng đã làm bọn hắn hưng phấn cực kỳ rồi, không ngờ tiểu tử này vẫn còn có một món Tuyệt Phẩm Đạo khí.

- Đây là Tuyệt Phẩm Đạo khí rốt cuộc cái tên này tìm được bao nhiêu thứ tốt ở trong đó?

- Chúng ta chưa từng nhìn thấy Tuyệt Phẩm Đạo khí, nó là bảo vật vô giá, vô giá đấy.

- Tên tiểu tử này sao lại gặp may như vậy, sao lại tìm thấy Tuyệt Phẩm Đạo khí ở bên trong Vạn Sát Cổ Vực?

- Ngươi còn tìm thấy cái gì nữa?

Bây giờ Yến Kinh Thiên nói không nên lời, trong lòng mừng như điên, đối với hắn đây chính là hai cái bảo bối vô giá đấy.

Coi như là hắn cố gắng đến bây giờ cũng không có tìm được một món đạt đẳng cấp Tuyệt Phẩm Linh khí, chứ đừng nói là Tuyệt Phẩm Đạo khí.

Những năm gần đây, người bị bọn họ giết nhiều vô số nhưng chỉ thu được trung Phẩm Linh Khí là cao nhất. Mà bây giờ tiểu tử này không chỉ có lấy ra một kiện Tuyệt Phẩm Linh khí, còn lấy ra một kiện Tuyệt Phẩm Đạo khí.

Nếu như mấy thứ này bị những người khác phát hiện, thì e là sẽ tranh nhau đến chảy máu vỡ đầu.

- Còn có những đan dược có thể tăng cường tu vi.

Trong lòng Yến Kinh Thiên đã sớm xem Tuyệt Phẩm Đạo khí này là của mình, đối với đan dược cũng không có bao nhiêu hứng thú, dù sao đối với bọn hắn mà nói, đan dược vẫn có thể từ tự luyện chế.

Nhưng mà lúc đó, một màn phát sinh trước mắt lại khiến hắn không thể tin nổi.

Ào ào ào...

Vô số đan dược chồng chất như núi tuôn ra.

- Đây là Nguyên Linh Đan, sau khi dùng có thể mở ra linh trí, tăng cường thiên phú.

- Đây là Thánh Dương Đan, đan dược thông dụng ở Cổ Thánh Giới, ta ở bên trong tìm thấy ba triệu viên.

Bây giờ Lâm Phàm giống như là rất sợ sệt vậy, thế nhưng lại đang nở nụ cười trong lòng.

Những người này đã bị mình dọa cho sợ hãi rồi.

Cảm giác khoe của thật quá tuyệt vời.

- Ba triệu viên Thánh Dương Đan, thật là số lượng quá kinh khủng đi, coi như chúng ta toàn lực hấp thu Thánh Linh Khí thì một ngày nhiều nhất ngưng luyện ra mấy vạn viên cũng là tốt lắm rồi, tên này phát hiện bảo khố ở đâu mà lại nhiều như thế.

Trong lòng Yến Kinh Thiên bắt đầu run rẩy, đây không phải sợ sệt, mà là hưng phấn.

Nếu như có thể lấy được những thứ này thì thật sự là phát tài rồi.

“Thánh Dương Đan” là chính là tiền thông dụng ở cổ Thánh Giới, để luyện chế được nó thì cần hấp thu Thánh Linh khí sau đó đem ngưng kết thành đan dược, tu vi càng cao thì mỗi ngày hấp thu Thánh Linh khí cũng càng nhiều.

Nhưng đối với bất kì người nào mà nói thì cũng cần hấp thu Thánh Linh khí tu luyện, làm sao có thời gian dư thừa mà cô đọng những thứ này. Vì thế bây giờ xuất hiện một đống đan dược ở trước mặt bọn chúng thì ai ai cũng bị dọa cho sợ hãi.

Mặc dù Lâm Phàm phi thăng lên Cổ Thánh Giới không lâu nên không biết cô đọng “Thánh Dương Đan”, nhưng sau khi nhận được “Cổ Thánh Giới bí lục” thì mới biết hóa ra Thánh linh khí còn có thể ngưng tụ “Thánh Dương Đan”.

Công dụng Thánh Dương Đan vô cùng lớn, ngoài việc có thể bổ sung chân nguyên tiêu hao trong cơ thể, còn có thể để bảo bối hấp thu, tăng cường sức chiến đấu.

Nếu sớm biết “Thánh Dương Đan” có tác dụng như thế này, Lâm Phàm đã sớm ngưng luyện, tuy nhiên hiện tại cô đọng cũng không muộn, bởi vì hắn có Ngô Đồng Thần Thụ, mỗi ngày Ngô Đồng Thần Thụ đều hấp thu một lượng Thánh Linh khí khổng lồ.

- Đúng là phát tài, chúng ta phát tài rồi.

- Ha ha, ta đi chuyến này thật không uổng công.

- Yến ca, lần này chúng ta đi tới đây, không nghĩ tới nhiều bảo bối như thế lại bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa chiếm được, mà chúng ta lại lấy được dễ dàng như vậy, thật sự là ông trời giúp đang giúp nhóm mình.

Bây giờ, nhóm người này vô cùng hưng phấn, trong mắt của bọn chúng, đây chính là một món tài sản khổng lồ.

Ở Cổ Thánh Giới, tài nguyên có hạn, muốn thu được tài nguyên thì nhất định phải cướp giật từ trong tay Cổ Tộc, nhưng độ nguy hiểm thật sự là quá lớn. Không phải thời điểm bất đắc dĩ thì bọn chúng cũng sẽ không làm vậy.

Yến Kinh Thiên hít một ngụm khí lạnh vào bụng, sau đó ổn định tâm thần:

- Đem những đồ này để lại, chúng ta có thể tha chết cho ngươi.

Càng nhìn những bảo bối này, Yến Kinh Thiên càng vui vẻ, tuy nhiên hiện tại có nhiều người như vậy, nếu như nói bọn hắn chia đều thì hơi ít một chút.

Nhưng việc lúc này cần làm chính là chiếm được tất cả những thứ này, sau đó chia như thế nào thì quyết định sau cũng chưa muộn.

- Ngươi chỉ cần không giết ta là được, cứ tới lấy tự nhiên.

Lâm Phàm nhìn Yến Kinh Thiên nói ra.

- Ngươi...

Yến Kinh Thiên nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút do dự.

- Yến ca, để ta đi lấy.

Ngay lúc Yến Kinh Thiên còn do dự, một tên thanh niên Dực Tộc tiến lên nói.

Tên Dực Tộc này nhìn thấy những bảo bối, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.

- Chờ chút...

Yến Kinh Thiên nói.

Đối với Yến Kinh Thiên, làm sao có thể để cho người khác tới lấy những bảo bối này được, huống hồ lại còn là một tên người Dực Tộc, ai chẳng biết tộc nhân Dực Tộc trời sinh mạnh mẽ, hai cánh vỗ lên liền có thể xé rách hư không, biến mất không thấy đâu.

Coi như tu vi của hắn mạnh hơn tên Dực Tộc này cũng không chắc chắn có thể đuổi kịp.

Yến Kinh Thiên cảm giác việc này có chút kì lạ, trong lòng sợ người này giở trò lừa bịp, bởi vậy không nhịn được do dự lên tiếng.

- Yến ca, ta quen biết ngươi thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta?

Nam tử Dực Tộc cười nói nói, thế nhưng trong mắt lại có một tia khác thường.

- Không phải vậy, cứ để ta tới lấy.

Yến Kinh Thiên vừa nói, liền từng bước từng bước đi tới chỗ Lâm Phàm.

Lâm Phàm đứng trước đống bảo bối, trong lòng nở nụ cười lạnh, chờ đợi Yến Kinh Thiên đi tới.

Advertisement
';
Advertisement