Thật ra Lâm Phàm là một chàng trai rất dễ dàng thỏa mãn, không cần bạn phải giàu có thế nào, thế nhưng ít ra cũng phải để người ta nhìn nổi chứ hả.
Không cầu mong phải nhiều, chỉ cần mang tới mấy ngàn vạn viên Thánh Dương Đan, rồi khoảng một trăm tám mươi món Đạo Khí là đã hắn đã thấy đủ rồi mà.
Két két!
Cửa đá mở ra ầm ầm, ánh sáng bảy màu rực rỡ của bảo tàng trực tiếp xuyên thấu qua cánh cửa.
- Ây da, thật chói mắt quá đi mất. Lâm Phàm che mắt, toàn thân hắn hưng phấn đến mức phát run, Chói mắt quá, không xong rồi, không xong rồi.
Vào giây phút này Lâm Phàm đã thẹn thùng đến mức toàn thân cứng lên như được chiêm ngưỡng đại mỹ nhân phong tao tuyệt trần vậy, nước miếng của hắn chảy ào ào xuống dưới.
Phát tài rồi! Lần này phát tài rồi!
Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt, trái tim hắn hưng phấn đến mức đập thình thịch không ngừng.
Quả nhiên, với địa vị như của Tuyệt Vọng Hầu thì nội tâm chắc hẳn phải vô cùng trống vắng, cho nên Tuyệt Vọng Hầu chỉ có thể mang thật nhiều bảo bối ra để lấp đầy tâm linh trống vắng ấy thôi.
Từng hàng từng đống Thánh Dương Đan chồng chất lên nhau, nom như những ngọn núi nhỏ, những Thánh Dương Đan ấy tản mát ra khí tức khiến người ta chỉ muốn phạm tội, khiến người ta kìm lòng không đậu phải tiến lên phía trước, tham lam gom hết chúng lại, sau đó nhét vào trong túi tiền.
Nhiều Thánh Dương Đan như thế trực tiếp ngưng tụ thành từng con từng con Thánh Dương Trường Long, những con Thánh Dương Trường Long này không ngừng lượn vòng bay múa.
Lâm Phàm khẽ nuốt một ngụm nước miếng, chỉ liếc nhìn thôi cũng đã phải có ít nhất một ngàn vạn viên rồi.
Linh Khí, Đạo Khí, từng món từng món trôi nổi ở giữa không trung.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó yên lặng đóng cánh cửa đá lại, trực tiếp thả “Yêu Thành” ra.
Lúc này, những Linh Khí cùng Đạo Khí nọ đột nhiên vang lên những tiếng ong ong, phảng phất như phát hiện ra Lâm Phàm là kẻ đột nhập, từng chiếc từng chiếc bóng xuất hiện xen kẽ giữa những Linh Khí và Đạo Khí.
- Thượng Cổ Đại Yêu, ngươi xử lý những Khí Linh này, ta đi lấy đan dược. Lâm Phàm xoa xoa đôi bàn tay rồi nói.
- Được. Trong tròng mắt của Thượng Cổ Đại Yêu lập loè ánh sáng dị thường, ở trong mắt Thượng Cổ Đại Yêu, những món Linh Khí và Đạo Khí nọ đều là đồ ăn cả đấy.
Thượng Cổ Đại Yêu gào lên một tiếng rồi trực tiếp nhào về phía những Khí Linh này, nó phải cắn nuốt tất cả bọn chúng.
Mà Lâm Phàm thì bổ nhào lên Thánh Dương Đan, ôm trọn từng vốc từng vốc một.
- Ha ha, phát tài rồi, ồ, còn có cả các loại đan dược khác nữa à, được đó, được đó, đã lâu không ăn đan dược để thăng cấp, vừa lúc đánh đấm cũng mệt rồi, phải tự thưởng cho bản thân mới được. Lâm Phàm hài lòng nói.
- Không tệ, không tệ, cái viên đan dược Thiên Vương Đại Đạo Đan ngọt đấy nha. Giờ phút này Lâm Phàm đang hưởng thụ một cuộc sống cực kì xa xỉ, từng viên từng viên đan dược được ném vào miệng hắn như thể không biết xót tiền.
Rốp rốp, ngon đó nhé.
Thiên Địa Âm Dương Đan.
Phi Thăng Bổ Thiên Đan.
Tam Hợp Hỏa Long Đan.
...
Những đan dược này đều là đan dược cực kỳ trân quý và có đủ loại diệu dụng thần kỳ, là đan dược mà khi Cổ Tộc và sinh linh chủng tộc các giới nhìn thấy đều phải điên cuồng.
Thế nhưng giờ khắc này, đối với Lâm Phàm mà nói, những đan dược này gia tăng kinh nghiệm quả thật là không ít đâu.
Trong đó có một viên đan dược có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp mười lần, nhưng mà theo Lâm Phàm thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Hiện giờ Cổ Tộc ở Cổ Thánh Giới nhiều như thế, đến chém còn không hết thì làm gì có thời gian để mà tu luyện.
Thoải mái...
Lâm Phàm dần dần trầm mê, cuộc sống này đã lâu lắm hắn không được hưởng thụ rồi.
Bên ngoài!Phía xa Tuyệt Vọng Thành đột nhiên xuất hiện dị dạng.
Một đám mây màu vàng thình lình bay tới, trong đám mây lập loè ánh chớp và xuất hiện rất nhiều bóng mờ, có bóng của những cự long dài ngàn vạn trượng, có bóng của người khổng lồ cao chọc trời, và có cả những vị thần linh trong tay cầm tia sét.
Trống trận rền vang, chiến ý ngút trời.
- Trưởng lão Chúc Long, phía trước chính là Tuyệt Vọng Thành. Tạ Thăng nhìn toà Tuyệt Vọng Thành khổng lồ, trong lòng cũng trào lên sự chấn động, động tĩnh này quả là căng thẳng đây.
Cổ Tộc vô cùng hung ác, tàn bạo và máu tanh, chúng nuốt sống sinh linh, quả thực chính là ác ma trong ác ma.
Sáu đại tông môn phái ra rất đông đệ tử, chỉ riêng hàng trưởng lão đã có tới ba mươi người để vây công đại quân Cổ Tộc, sau đó giải cứu những sinh linh chủng tộc các giới, dốc sức làm sao giải cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hoang Cổ Long Tông, Giác Thiên Tông, Cự Linh Thần Tông, Thần Tộc Điện Đường, Thủy Thần Tông... sáu đại tông môn đều vạn phần để ý tới hành động lần này.
Bọn họ đều biết Tuyệt Vọng Hầu cực kỳ khủng bố, nếu Tuyệt Vọng Hầu mà ở Tuyệt Vọng Thành thì cho dù bọn họ có tới cả vạn người cũng đều phải bỏ xác tại đây.
Bởi vậy phải nắm chắc thời điểm Tuyệt Vọng Hầu không có ở Tuyệt Vọng Thành.
- Hừ, lần này nhất định phải để Cổ Tộc biết được sự lợi hại của Mục Long Thiên ta.
Mục Long Thiên dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt sáng lập loè, chiến ý cũng chợt bộc phát, lần này hắn phải khiến uy danh của mình vang vọng khắp cả Cổ Thánh Giới.
Để cho vô số chủng tộc các giới phải nhớ kỹ đến mình.
- Sư huynh, lần này mục đích chính của chúng ta là cứu người, không được tham chiến. Tạ Thăng nói.
- Sợ cái gì, Tuyệt Vọng Hầu không có ở Tuyệt Vọng Thành, chúng ta có gì mà phải sợ. Mục Long Thiên nói.
Tạ Thăng nhìn Mục Long Thiên, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, tính khí của sư huynh tương đối cao ngạo, không thích nghe lời người khác.
- Tạ sư đệ, Mục sư huynh nói rất đúng, bây giờ chúng ta còn cần gì phải sợ hãi nữa. Long Nguyệt Nhi bên cạnh nói.
- Sư muội nói rất đúng, Mục Long Thiên lạnh nhạt gật đầu, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mấy vạn người tuy nhiều, nhưng so với Cổ Tộc thì vô cùng nhỏ bé.
Ầm!
Đám mây màu vàng nháy mắt xuất hiện trên bầu trời Tuyệt Vọng Thành rồi đột nhiên nổ tung, mấy ngàn Cự Nhân Tộc chợt quát một tiếng, thân thể mạnh mẽ bộc phát rồi lần lượt biến thành những người khổng lồ cao cả trăm trượng.
Theo sau đó, Cự Nhân Tộc phòng ngự kinh người, sức lực khủng bố đột ngột rơi xuống từ không trung.
- Cự Nhân Tộc ở đây, Cổ Tộc chịu chết đi. Trưởng lão của Cự Linh Thần Tông, từng người từng người đều bộc phát ra khí tức kinh khủng, bọn họ là tiên phong, bọn họ là tấm chắn trực tiếp để chống đỡ và ngăn cản Cổ Tộc, tạo điều kiện cho những đệ tử tông môn khác đi giải cứu những sinh linh chủng tộc các giới.
Một số đệ tử của Hoang Cổ Long Tông nháy mắt hoá hình, biến thành những con cự long dài cả trăm cả ngàn trượng, rít gào dữ tợn.
Đệ tử của Thủy Thần Tông khống chế thiên địa, mưa phùn rơi xuống không ngừng, bên trong đó bao hàm nguồn sức mạnh vô tận, những sức mạnh này có thể gia trì trên thân thể của sáu đại tông môn, tiến hành tăng phúc và chữa thương cho bọn họ.
Quân đoàn của Dực Tộc thì lần lượt phát ra một vầng hào quang thần thánh, không ngừng tụng thần chú, từng tấm phù văn trôi nổi giữa đất trời.
Thần văn, thiên âm nằm dày đặc ở trong không trung, cái bóng mờ của một toà Thần Thánh Thiên Đường trôi nổi trong hư không.
Thùng thùng... thùng thùng...
Trống trận rền vang, chiến ý vỡ nát, vào thời khắc này, người của sáu đại tông môn bạo phát ra khí thế cùng cực.
- Cổ Tộc... Chiến ý đang vô cùng vô tận, người của sáu đại tông môn đang không màng sinh tử, vừa định nổi giận gầm lên một tiếng thì chỉ trong chớp mắt, mọi người bỗng thấy như họ đang nằm mơ.
- Chuyện này...
Đệ tử của sáu đại tông môn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, khản gào rống giận, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.
Tuyệt Vọng Thành!
Cổ Tộc đi đâu rồi?
Các sinh linh chủng tộc các giới đang ở trạng thái hưng phấn vì được cứu thoát thì giờ phút này cũng nghi hoặc nhìn đám người của sáu đại tông môn, không biết họ đang làm cái gì.
Mà người của sáu đại tông môn cũng nhìn những sinh linh chủng tộc các giới. Trong suy nghĩ của đám người sáu đại tông môn, một khi bọn họ xuất hiện, những sinh linh chủng tộc các giới đang bị đàn áp nọ sẽ cực kỳ vui sướng, sẽ coi bọn họ là hy vọng, là tương lai, là ân nhân cứu mạng.
Vậy mà chẳng những không nhìn thấy một mống Cổ Tộc nào, hơn nữa còn mắt to trừng mắt bé với những sinh linh chủng tộc các giới.