Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

Hôm sau.

Lâm Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, sau đó lập tức nhìn bảng số liệu.

Không tồi, không tồi.

Vô Tướng Thiên Ma tăng gần ba vạn exp, mà Ẩn Tức Thuật lại càng khủng bố, lên tới tầng 12.

Có kinh nghiệm với Hầu Tử Thâu Đào, Lâm Phàm cũng muốn tăng Ẩn Tức Thuật lên tầng 20 xem sẽ có biến hóa gì.

Trong vòng một đêm, đem Ẩn Tức Thuật chỉ có ba tầng tu luyện tới tầng 12, ai có thể đọ với ca.

Lâm Phàm mang tâm tình khoái trá mà đi rửa mặt, hôm nay sẽ Quán Đỉnh cho đám đệ tử đi.

Khi Lâm Phàm đi tới lớp, phát hiện trên đường có một ít lão sư và học sinh đang bàn tán chuyện ngày hôm qua, nhất thời vui vẻ, vội vàng tiến đến xem những người này đánh giá mình thế nào.

- Lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này cũng có năng lực đấy, lại có thể đánh mặt cả bốn người Lưu Thanh Phong, quả nhiên là một người tài ba.

Lâm Phàm nghe được câu này, trong lòng rất vui vẻ, quả nhiên còn có người khích lệ mình. Thế nhưng tiếp tục nghe, Lâm Phàm phát hiện tiết tấu có chút không đúng.

- Lão sư mới tới này cũng hơi quá đáng, ép bốn người Lưu Thanh Phong xin lỗi đệ tử thì sau này bọn họ làm sao ngẩng nổi đầu mà dạy ai chứ!

- Ài, nhưng mà có thể đánh bại đám Lưu Thanh Phong thì sao lại ở lớp chữ Đinh nhỉ, thực lực này thừa sức tới lớp chữ Ất làm lão sư rồi.

- Ha ha, các ngươi không hiểu sao, người ta chính là muốn làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Lớp chữ Ất ngọa hổ tàng long, đám Lưu Thanh Phong cũng chỉ bình thường thôi, đi lớp chữ Ất chẳng thà cứ ở lớp chữ Đinh còn càng dễ nổi bật.

- Cũng có lý, không ngờ tâm cơ người này nặng như thế.

- Về sau mọi người tốt nhất đừng có kết giao cùng người này. Nghe nói Lưu Thanh Phong có nhân duyên không tệ, có giao tình rất khá với thập tam hoàng tử đấy.

. . . .

Lâm Phàm nghe những người này đang miêu tả mình như một gã rất có tâm cơ, mình sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh chứ.

- Các vị, ta thấy phân tích của mọi người đều không đúng.

Lúc này Lâm Phàm lặng lẽ xen vào, tự biến mình thành một vai quần chúng.

- Hả! Chẳng lẽ còn tin tức nào mới sao?

Quần chúng đang bàn tán nghi ngờ hỏi lại.

Lâm Phàm tươi cười, sau đó thao thao bất tuyệt nói:

- Chuyện này phải kể từ hôm qua, lúc ấy ta đang tha thẩn đi dạo trong học viện thì vô tình nhìn thấy một người đang đứng cạnh hồ sen mà thì thầm gì đó. Lúc ấy ta nghĩ không phải là người này muốn nhảy xuống tự tử chứ, cho nên chọn một chỗ bí mật mà nghe lén, có gì còn cứu kịp.

- Các ngươi không biết đâu, lúc ấy, ta vừa nghe được người nọ nói gì thì chấn kinh rồi. Hắn nói bản thân mình dạy dỗ đệ tử lớp chữ Đinh không phải vì danh, cũng không phải vì lợi, mà chỉ muốn dùng một phần sức lực nhỏ bé của mình để những đứa nhỏ lầm đường này về chính đạo.

- Các ngươi nghĩ xem, đám nhỏ học trong lớp chữ Đinh luôn chịu đủ châm biếm cùng bài xích, nội tâm nhất định là dị dạng, sau này tốt nghiệp, tụi nó có thể làm gì?

Lâm Phàm nhìn mọi người, dò hỏi.

- Đệ tử từ lớp chữ Đinh này, đại đa số không phải cướp núi thì cũng là trộm đường mà thôi.

Có người khẽ nhíu mày nói.

- Đúng rồi, nếu không có ai dẫn lối cho tụi nó, còn không phải tiếp tục đi vào con đường ấy sao? Các ngươi nghĩ mà xem, hắn có thể đánh bại đám Lưu Thanh Phong, đương nhiên tu vi không yếu, đi lớp chữ Ất còn sợ không làm được một lão sư phong vân? Thế nhưng người này lại chọn tới lớp chữ Đinh, chịu đủ kỳ thị từ các lão sư khác, chỉ tấm lòng này thôi cũng đã khiến ta bội phục vô cùng, các ngươi nói có phải không?

Lâm Phàm làm vẻ mặt vô cùng khâm phục nói, hơn nữa lời lẽ trôi chảy khiến người ta không thể không tin.

Mấy người kia bị Lâm Phàm ‘bơm’ suy nghĩ mới vào đầu, giờ cũng cảm thấy rất xấu hổ với những lời ban nãy.

- Nói như vậy, lão sư mới tới này có tấm lòng vô cùng bao dung.

- Hổ thẹn, hổ thẹn, người ta có tấm lòng như vậy, chúng ta lại nói bậy sau lưng người ta, thật sự là không nên.

- Đa tạ huynh đài lên tiêng, bằng không chúng ta đã hiểu sai hoàn toàn về lão sư mới tới này a.

Thấy mấy người đều nhận sai, Lâm Phàm cũng vui mừng tươi cười, sau đó khoát tay áo:

- Không có gì, người chính nghĩa, bao dung lại bác ái như thế, dù ta không quen với hắn, nhưng cũng không thể để trắng đen điên đảo, mấy vị nếu thật có tâm thì xin nói rõ cho những người khác biết, đây cũng là một chuyện đáng làm.

- Nhất định, nhất định, loại chuyện này đích xác không thể truyền nhầm, mấy người chúng ta tất nhiên sẽ nói cho những người khác.

Đám người vội vàng nói.

- Ta đây còn có việc, cáo từ trước.

Lâm Phàm cười thầm trong bụng, sau đó ôm quyền rời đi.

Chuyện tình chính nghĩa của mình sao có thể đồn bậy được, đây không phải là bôi xấu thanh danh của ca sao?

. . . .

Khi Lâm Phàm đang vui vẻ vừa đi vừa khe khẽ hát tiến vào lớp thì lại phát hiện mười ba đệ tử của mình đều không hề để ý mà mỗi người làm một việc riêng, coi mình như không khí.

Điều này làm cho Lâm Phàm hơi cau mày, đám đệ tử đang ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo sao giờ biến thành thế này?

- Khụ khụ…

Lâm Phàm giả vờ ho khan vài tiếng.

Một tiếng ho nhẹ này khiến đám đệ tử cả kinh. Khi thấy người đứng trên bục giảng là lão sư, mười ba đệ tử lập tức tôn kính đứng lên, sau đó cùng nhau hô to:

- Kính chào lão sư!

- Ừm, ngồi xuống đi.

Lâm Phàm gật gật đầu nói:

- Các trò đang làm gì vậy? Sao ta đã vào được một lát mà các trò đều không biết?

- Hả, lão sư, người đã vào một lát rồi sao, rõ ràng ta vừa xong còn nhìn về phía cửa, thắc mắc không biết tại sao lão sư còn chưa tới mà?

Lưu Thủy Thủy là muội tử duy nhất trong lớp, chớp chớp đôi mắt đáng yêu hỏi.

- Đúng thế, lão sư, chúng ta không thấy người tiến vào a.

Tào Thiên Tiêu cũng cảm giác rất quái dị.

Tiếp đến những đệ tử khác cũng lục tục nói.

Lúc này Lâm Phàm cũng nghi ngờ, bổn đại gia cao lớn oai phong, từ cửa đi vào, lại đứng lên bục giảng, thế nhưng không ai thấy, chẳng lẽ đều cận thị cả rồi sao?

Rồi hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình vẫn còn chưa dừng Ẩn Tức Thuật.

Xem ra đám học sinh không thấy mình là vì Ẩn Tức Thuật.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Phàm mỉm cười:

- Tốt, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, hôm nay lão sư sẽ Quán Đỉnh cho các trò.

- Lão sư, Quán Đỉnh là cái gì ạ?

Chu Du gãi gãi cái đầu, nghi ngờ hỏi.

- Quán Đỉnh là công pháp độc môn của lão sư, hơi khó giải thích, đợi lát nữa các trò tự thể nghiệm sẽ hiểu. Tốt, bắt đầu từ Chu Du, trò sẽ làm mẫu.

Lâm Phàm cũng lười giải thích, ngoắc tay nói.

- Lão sư, ta gọi là Chu Địch, không phải Chu Du a.

Chu Du rất là ủy khuất nói, tên mới này có chút khó nghe.

- Ờ!

Lâm Phàm nhướng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn Chu Du, phảng phất là đang nói: lão sư nói mà trò cũng dám phản kháng sao?

Mà lúc này Chu Du cũng chịu thua:

- Được rồi, lão sư, là ta sai.

- Ừm.

Lâm Phàm thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.

. . . .

Lần này Quán Đỉnh, Lâm Phàm đã quyết định xong, sẽ truyền cho tụi nhỏ Thái Cấp Ma Thân.

Môn công pháp luyện thể này khi luyện tới tầng 3 đã rất không tồi, đao thương tầm thường căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì, mà luyện tới tầng 6 thì tăng vọt về chất, người có tu vi cùng giai hẳn là không tại nổi sát thương nào.

-----oo0oo-----

Advertisement
';
Advertisement