Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đừng tới, đừng tới đây.

- Đừng đá vào chỗ đó của ta.

...

Hai tiểu đội Cuồng Long và Kiếm Thần giờ khắc này đã bị diệt toàn quân, tất cả thành viên nằm trên đất gào thét kêu to, cơ thể và tâm trí của bọn họ đều bị tê liệt nặng nề, đặc biệt đám nam nhân, suýt bị đá đến vỡ trứng.

Đối với bọn hắn mà nói, Quân Khởi Nghĩa này hoàn toàn chơi xấu, một người một bộ linh khí bảo vệ, phương thức công kích còn biến thái, không cho người ta cơ hội sống sót.

- Đứng lên, trở lại đây, ta còn chưa đánh đủ đâu.

Từng người từng người Quân Khởi Nghĩa nhiệt huyết dâng trào, bọn họ cảm thấy đã qua nhiều năm như rồi, chỉ có hôm nay là thoải mái nhất, đạp những tiểu đội cao cấp đã từng không thể với tới dưới chân, cái cảm giác này, thật sự quá sung sướng.

Mọi người không nghĩ rằng Quân Khởi Nghĩa lại cường hãn như vậy, trước kia bọn họ cho rằng Quân Khởi Nghĩa này là một tiểu đội không biết trời cao đất rộng, nhưng trận chiến này xóa tan suy nghĩ đó.

Quân Khởi Nghĩa này, không thể coi thường.

Lấy ít thắng nhiều, trang bị đầy đủ, chiêu thức tàn nhẫn, một khi xuất thủ làm đối thủ chịu không nổi phải quỳ xuống, chuyện này khiến người ta sợ hãi.

Lâm Phàm nhìn tình huống hiện trường, cười lớn một tiếng:

- Con trùng Nhiếp Điên Cuồng ngươi sao vậy, có phục hay không?

Nhiếp Cuồng Long giờ khắc này đau đến không muốn sống, đặc biệt khi nghe được tên của mình bị kêu thành “Nhiếp Điên Cuồng trùng” càng tức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu lớn.

- Xem ra còn không phục.

- Ngươi, cái tên đê tiện này.

- Tài nghệ không bằng người, không cần nói bản Đế đê tiện, Quân Khởi Nghĩa của bản Đế há là thứ ngươi có thể giễu cợt, nhớ kỹ lần này, sau này nếu gặp phải Quân Khởi Nghĩa thì cong đuôi tránh ra cho ta, Quân Khởi Nghĩa không phải là thứ ngươi có thể trêu chọc.

Lâm Phàm vung ống tay áo, một cước đạp Nhiếp Cuồng Long dưới chân, bá đạo nhìn xung quanh.

Mọi người thấy Quân Khởi Nghĩa cũng không dám thở mạnh, bọn họ đã bị thực lực cường hãn của họ chinh phục, mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẻ.

- Quân Khởi Nghĩa, các ngươi đúng là có chút càn rỡ đi.

Đúng lúc đó, một thanh âm truyền.

Khi mọi người nhìn về phía xa, từng người từng người không khỏi kinh hãi.

- Đó là tiểu đội trưởng của Thanh Hoàng.

- Tiểu đội Thanh Hoàng có thể là tiểu đội xếp hạng ba ở Thủ Hộ Chi Địa, thực lực so với tiểu đội Cuồng Long, tiểu đội Kiếm Thần phải cường đại hơn nhiều lắm, nhiều lắm.

- Đúng đấy, Quân Khởi Nghĩa tuy mạnh mẽ, nhưng nếu so sánh với Thanh Hoàng tiểu đội thì vẫn là Tiểu Vu gặp Đại Vu, căn bản không cách nào so được.

- Bây giờ Thanh Hoàng ra mặt, nếu Quân Khởi Nghĩa này có mắt, hẳn phải biết rút lui.

- Bất kể như thế nào, trận chiến này đã nâng cao danh tiếng Quân Khởi Nghĩa, sau này cũng sẽ là tiểu đội nổi danh ở Thủ Hộ Chi Địa.

Mọi người châu đầu ghé tai thảo luận, cũng có nhiều người sùng bái nhìn Thanh Hoàng.

Bản thân mạnh thì sẽ được người người sùng bái, chưa nói tới đây là Thanh Hoàng.

- Ngươi là cái quỷ gì? Quân Khởi Nghĩa của ta chính làm càn đấy, ngươi không phục liền gọi người đến, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, ngược lại muốn xem xem ai nằm xuống trước.

Lâm Phàm cau mày, không để Thanh Hoàng trong mắt.

Làm người chính là phải thô bạo, không phục thì đánh thôi, còn cằn nhằn lẩm bẩm làm cái gì, sợ đầu sợ đuôi cái gì.

Thành viên của Quân Khởi Nghĩa tự nhiên vô cùng quen thuộc với Thanh Hoàng, bọn họ tuy đã trấn áp thành công hai tiểu đội cường đại, lòng tự tin tăng cao. Nhưng Thanh Hoàng xuất hiện, nội tâm các thành viên không khỏi có chút khẩn trương.

Dù sao Thanh Hoàng cũng là cường giả nổi danh ở Thủ Hộ Chi Địa.

Thanh Hoàng uy vũ bất phàm, thân thể cao to, tự có uy nghiêm, đứng nơi đó nhưng lại có khí thế che ngợp bầu trời.

- Hừ!

Thanh Hoàng nhíu mày, không khỏi nổi giận hừ lạnh một tiếng, thanh âm ẩn chứa pháp lực, như tiếng sấm oanh động, làm màng nhĩ mọi người đau đớn.

Tu vi của thành viên Quân Khởi Nghĩa đa số đều rất thấp, hiển nhiên không thể chịu được chấn động, từng người từng người tâm trí rung động, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người thấy cảnh này cũng đều biết đây là cảnh cáo mà Thanh Hoàng gửi tới Quân Khởi Nghĩa.

Có người cảm thấy mừng rỡ, Quân Khởi Nghĩa này đầu gió có chút nặng, cần phải chèn ép một phen, Thanh Hoàng ra tay tự nhiên sẽ không tầm thường, cho dù Quân Khởi Nghĩa lợi hại thì có thể thế nào, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của Thanh Hoàng à.

- Đồ không biết sống chết.

Nhiếp Cuồng Long bị Lâm Phàm đạp dưới chân trong lòng giận dữ, Thanh Hoàng đến, hắn biết Quân Khởi Nghĩa gặp phải xui xẻo rồi.

- Quản việc không đâu.

Lâm Phàm thấy Thanh Hoàng dám can đảm động thủ, nhất thời nổi giận, không lo ba bảy hai mươi mốt, một chưởng vung ra, năm ngón tay cắt rời hư không, đánh về phía Thanh Hoàng.

Mọi người thấy cảnh này, bị sợ đến choáng váng.

- Hắn điên rồi ư, dám đảm động thủ với Thanh Hoàng.

- Nơi này chính là Thủ Hộ Chi Địa nha, động thủ, người giám sát tuyệt đối sẽ không mặc kệ đâu.

- Người giám sát khẳng định đã sớm quan tâm đến nơi này, chẳng qua lúc nãy khi Thanh Hoàng động thủ người giám sát chưa hề đi ra, nhất định muốn mượn tay Thanh Hoàng, cố gắng chèn ép Quân Khởi Nghĩa này.

- Có khả năng này, bất quá các ngươi nhìn thử xem ai có thể thắng đây.

- Đương nhiên Thanh Hoàng rồi, Thanh Hoàng là tồn tại đẳng cấp cỡ nào, nghiền ép Quân Khởi Nghĩa là chuyện chẳng cần phải nhấc tay lên.

- Ta thấy không nhất định như thế, Quân Khởi Nghĩa có khả năng trấn áp Lôi Đình Quân Vương.

- Lôi Đình Quân Vương tuy mạnh mẽ, nhưng nếu Thanh Hoàng xuất thủ, chưa chắc sẽ thua hắn.

- Cái này cũng đúng.

...

Liễu Sắc Vi nhìn tình huống hiện tại sớm ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới sự tình thế lại biến hóa đến mức này.

Thanh Hoàng mạnh như thế nào mọi người đều biết, Lâm Phàm vậy mà còn động thủ, không phải tự chuốc nhục nhã sao?

- Hừ.

Thanh Hoàng hừ lạnh một tiếng, không giận tự uy, một đạo thanh mang phá không xuất hiện nghiền ép về hướng Lâm Phàm, đạo thanh mang này cực kỳ sắc nhọn, cắn giết hư không.

- Ngươi là cái chó gì, bản Đế hiện tại bắt ngươi trước nói sau.

Lâm Phàm nhảy lên một cái, thân hình lấp loé, mênh mông thủ ấn từ trên trời giáng xuống, từng luồng pháp lực chấn động thiên địa, dùng uy thế tuyệt đối trấn áp Thanh Hoàng.

Thân thể Thanh Hoàng lóe lên, bay vút lên không trung, ngàn vạn thần quang thanh mang tăng tốc bay tới, từng luồng tựa như dải lụa, nối liền trời đất, ẩn nấp hư không.

- Đây là Thanh Hoàng thần mang, cái tên này gặp xui xẻo rồi.

Thanh Hoàng vừa động thủ, mênh mông oai, bao phủ thiên địa, mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh hãi.

Bọn họ rất ít khi nhìn thấy hắn động thủ, thế nhưng mỗi một lần ra tay, đều kinh thiên động địa.

Lâm Phàm nắm năm ngón tay thành một con dao, chém một cái về phía không, chặt đứt toàn bộ thanh mang như dải lụa kia.

- Thanh Hoàng, ngươi đây tự rước lấy nhục, hôm nay bản Đế bắt ngươi lại, để ngươi biết kết cục của việc xen vào chuyện của người khác.

- Ếch ngồi đáy giếng, hung hăng càn quấy.

Thanh Hoàng trở nên ngưng trọng, không hạ thủ lưu tình, chấn động toàn thân, một đạo thanh mang bao phủ xung quanh thân thể, thanh mang này không ngừng co rút, cô đọng trên năm ngón tay, một chiêu thành trảo nắm vào trong hư không một cái, pháp lực bốc lên, từng vòng xoáy pháp lực xuất hiện xung quanh hắn, lực hút cường đại đột nhiên bạo phát.

Tình huống này đưa tới không ít sự chú ý của các cường giả khác.

- Quân Khởi Nghĩa này thật cường hãn, cư nhiên có thể chống đỡ trong tay Thanh Hoàng.

- Có điều tới đây cũng chấm dứt rồi, Thanh Hoàng đã tức giận, một chiêu này không phải dễ ngăn cản như vậy đâu.

Tất cả thành viên của Quân Khởi Nghĩa đều không chớp mắt nhìn về phía hư không.

- Thí chủ cố lên, giết chết cái đồ chơi này đi.

Thích Già Tôn Giả reo hò, thân là người Phật Tộc, nhưng xưa nay Thích Già Tôn Giả lại không ăn kiêng, lời thô tục nói ra như nước chảy mây trôi, lại không hề có cảm giác mình đã làm sai.

- Đội trưởng cố lên.

- Đội trưởng uy vũ.

- Quân Khởi Nghĩa uy vũ.

Giờ khắc này, sắc mặt Lâm Phàm vẫn như thường, đối với một chiêu này, hắn không để trong lòng, hắn mạnh thì thế nào, cỗ lực hút này tuy mạnh mẽ, thế nhưng lại không dùng được với Lâm Phàm.

- Thanh Hoàng, đến đây chấm dứt, nằm xuống cho bản Đế đi.

Advertisement
';
Advertisement