Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Tiếng thở dài này giống như sấm nổ trong lòng của mọi người.

Tần Nguyệt Nhi nhìn bốn phía hư không, muốn tìm ra người bí ẩn này.

Trong đây không thiếu cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn, thậm chí có cường giả còn ngưng tụ được hơn mười đạo quy tắc chi liên, nhưng không ai có thể tra xét ra vị trí của đối phương.

Huyền Hoàng Giới khi nào có cường giả như vậy?

- Các hạ là ai? Kính xin hiện thân.

Vương Tiểu Lục nhìn chăm chăm vào hư không, ôm quyền nói.

Đối với sự an toàn của hài nhi, hắn hết sức yên tâm, tuy tiểu Minh bị đối phương khống chế trong tay, nhưng hắn biết Thiên Đạo Huyền Hoàng Giới vẫn một mực chăm sóc cho họ Vương.

Thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, Thiên Đạo sẽ hiện ra hiện bảo vệ bọn họ, bảo vệ đời đời con cháu Vương gia.

Mấy vị khách khanh hai mặt nhìn nhau, tuy bọn họ nghe được tiếng thở dài, nhưng không thể cảm nhận được tung tích đối phương.

Chuyện này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

- Lưu lão, ngài cũng không cảm giác được hay sao?

Một khách khanh rất cung kính hướng về ông lão kế bên hỏi.

Lão giả có tu vi cao nhất ở đây, lão đã ngưng luyện ra mười hai quy tắc chi liên, so với Thái Thượng trưởng lão trong vài đại tông môn, không kém bao nhiêu.

Nhưng hôm nay, ngay cả Lưu lão cũng chau mày, điều này đã khiến mọi người khiếp sợ.

Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn mọi thứ ở hiện trường, nội tâm có chút bất đắc dĩ, Vương Tiểu Minh này sai rồi, cái tốt không học lại đi học theo bọn công tử bột.

Nếu không phải bổn thiếu gia chống đỡ cho ngươi, nói không trừng ngươi sớm đã bị loạn đao chém chết.

- Tiểu Lục...

Trong hư không lại truyền tới âm thanh.

Nhưng lại làm cho tất cả mọi người kinh hãi.

- Tiểu Lục?

Đây chính là tên của Vương gia chủ, nhưng từ khi Vương gia trở lên cường đại, không còn ai dám gọi danh tự này, bởi vì... cái tên này quá tục.

Vương Tiểu Lục biến sắc, rồi lại nghi hoặc, giống như đang nhớ lại cái gì.

Vù! Hư không rung động, Lâm Phàm chuẩn bị đi ra.

Thi chân thân Lâm Phàm xuất hiện, tất cả khách khanh nhà họ Vương liền bao vây hắn.

Tần Nguyệt Nhi nhìn thân ảnh to lớn trước mắt, dù hắn im lặng không nói gì, nhưng mái tóc dài không gió tự bay, lại mê hoặc tâm trí của nàng.

- Là hắn cứu mình, nhưng hắn là ai?

Tần Nguyệt Nhi nghi ngờ trong lòng, không khỏi suy nghĩ lung tung.

Bây giờ, tu vi của Lâm Phàm đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất, khí chất bản thân đã sớm siêu phàm thoát tục.

Có thể nói, bây giờ hắn chính là tiêu điểm của cả thế giới.

- Ngươi là ai? Vì sao lại đến Vương gia làm càn?

Những khách khanh kia lộ vẻ cảnh giác, bọn họ biết người trẻ tuổi trước mắt này không đơn giản.

- Các ngươi tránh ra đi.

Lúc này, vẻ mặt Vương Tiểu Lục rất kích động nhìn người trước mắt, ra lệnh cho mọi người tránh ra, khuôn mặt quen thuộc kia khiến cả đời Vương Tiểu Lục không bao giờ quên.

Hôm nay lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, Vương Tiểu Lục cảm giác đây không phải là hiện thực.

Từ sau khi Vương gia quật khởi, Vương Tiểu Lục cũng có tìm hiểu qua xem người giúp hắn là ai? Khi hắn biết được thì cho rằng cả đời này không có duyên gặp lại, nhưng không ngờ, hôm nay hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt mình.

- Vương gia chủ, cẩn thận.

Lưu lão cảnh giác nói, lão rất cảm kích đối với Vương gia chủ, vì khi hắn bị người đuổi giết rồi chạy trốn tới đây, được Vương gia thu nhận và giúp đỡ, sau đó trở thành khách khanh trong Vương gia.

Đồng thời, Vương gia còn lấy ra một lượng lớn tài nguyên cung cấp cho hắn tu luyện, chuyện này đối với Lưu lão mà nói, chính ân tái tạo.

Vương Tiểu Lục khoát tay, nói.

- Không có chuyện gì, nếu hắn muốn giết ta, trên đời này không ai có thể ngăn cản.

Vương Tiểu Lục nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sau đó càng tò mò nhìn người trẻ tuổi trước mắt này.

Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Lại khiến Vương gia chủ nói như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra.

- Đại ca...

Hai mắt Vương Tiểu Lục ửng đỏ, âm thanh có chút khàn khàn.

- Cái gì?

Mọi người cảm giác như mình nghe lầm, gia chủ Vương gia gọi người trẻ tuổi trước mắt này là…

- Đại ca?

Mọi người đồng loạt xoay người nhìn Lâm Phàm, như nhìn sinh vật lạ ngoài hành tinh.

Tần Nguyệt Nhi đột nhiên chùng lòng, nàng không nghĩ tới người trẻ tuổi này quen biết Vương gia =, chuyện này... Này.

- Lâm bá bá?

Vương Tiểu Minh bị treo giữa không trung, phục hồi lại tinh thần, sau đó nghi hoặc hỏi.

Tâm tư xoay chuyển, như nhớ ra cái gì.

Một vài hình ảnh như một thước phim quay chậm tràn vào trong đầu Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh rốt cục cũng nhớ ra.

- Lâm bá bá, cháu là tiểu Minh đây, cháu bị xú nữ nhân này khi dễ, bá bá phải làm chủ cho cháu.

Vương Tiểu Minh tuy chỉ có duyên gặp mặt Lâm Phàm một lần, nhưng hắn mãi mãi nhớ kỹ một chuyện.

Chính là lúc mình còn nhỏ, Lâm bá bá từng xoa đầu mình.

- Bởi vì ngươi là tiểu Minh nên ngươi mới còn cơ hội nói chuyện, bằng không ngươi đã là một cái xác chết rồi. Lâm Phàm lạnh lùng nói.

Hắn không nghĩ tới chỉ mới mấy năm không thấy, tiểu Minh từ một đứa trẻ thuần khiết lại biến thành một tên công tử bột, quần là áo lụa.

Việc này làm hắn không biết dùng từ gì để diễn tả.

- Lâm bá bá, ngài đừng làm cháu sợ, tiểu Minh biết lỗi rồi.

Vương Tiểu Minh nghe lời này, nhất thời gào khóc, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Phàm, nó sợ đến mức trái tim nhỏ không dám đập mạnh.

Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, ngược lại cũng hơi buồn cười.

Đối với việc thằng nhỏ này có phải là công tử bột hay không, Lâm Phàm không quan tâm lắm.

Mình còn không phải là người tốt, công tử bột thì thế nào.

Lâm Phàm tiến lên phía trước cười cười rồi vỗ vỗ đầu Vương Tiểu Minh giống như khi nó còn bé vậy, cái cảm giác này đối với Vương Tiểu Minh mà nói là cực kỳ quen thuộc.

“Keng, phát hiện Mệnh Vận Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể.” ( hiểu nôm na là thể chất kẻ thù của những đứa con của vận mệnh)

Lâm Phàm đang muốn nói gì đó.

Nhưng trong nháy mắt đó hắn lại ngậm miệng.

Nội tâm đang bình thản, lúc này đột nhiên nhảy lên.

Gợi ý của hệ thống là gì đây?

- Mệnh Vận Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể: Trong trời đất, vạn vật đều có linh, phải tuân theo sức mạnh của thiên địa, tập hợp đại khí vận mà sống, chính là đứa con của số phận, những người này có ngàn vạn, nhưng trong cuộc đời ngàn vạn đứa trẻ này, luôn có chung một địch thủ. Địch thủ hiện ra ngăn cản bước tiến của những đứa trẻ này, nếu có thể không chết, bọn chúng sẽ vươn lên đến đỉnh cao của cuộc sống, gọi là Mệnh Vận Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể.

- Con mẹ nó!

Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ gặp qua thể chất thế này.

Cũng không hiểu nổi sao Vương Tiểu Minh có?

Lâm Phàm cẩn thận nhìn Vương Tiểu Minh, khiến nó cảm giác không ổn, tóc gáy dựng ngược cả lên.

- Đúng rồi, nhất định là do mình cho Vương Tiểu Minh mở ngón tay vàng quá lớn, nên vật cực tất phản, ban đầu có mình chăm sóc, nên nó trở thành chủ giác mệnh, sau đó do mình mở ngón tay vàng quá lố, dẫn đến việc xuất hiện sự tương phản, trở thành địch thủ trong đời của ngàn vạn đứa con số phận.

Vương Tiểu Minh chính là cái roi tôi luyện cho những đứa con của số phận, thỉnh thoảng đánh mấy cái để bọn chúng có thể vươn mình trở nên mạnh mẽ không ngừng tu luyện đến đỉnh cao.

Vì chứng thực ý nghĩ trong lòng, Lâm Phàm nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi.

Vừa nhìn qua, lại càng chứng nắm chắt.

Tư chất thượng thừa, đồng thời trong cơ thể còn ẩn núp một đạo thần niệm đang ngủ say.

Và cái tính cách không sợ sinh tử lại hoàn toàn phù hợp.

Lúc này, Lâm Phàm hết chỗ nói rồi, hắn không nghĩ tới, sự tình sẽ biến thành như vậy.

Tâm tư Lâm Phàm chuyển động, nghĩ đến một đại kế lâu dài.

- Tiểu Minh đều do bá bá hại ngươi, nếu hôm nay đã như vậy, thì chỉ có thể oan ức ngươi thôi. Trong lòng Lâm Phàm thở dài.

Vì đại kế, một chút đau đớn này tính là gì.

Advertisement
';
Advertisement