Dịch & Biên: †Ares†
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Phàm lấy lại can đảm để quay về phòng đấu giá, vừa nhìn một màn trước mắt thì lập tức ngẩn ra. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Phòng đấu giá người ra kẻ vào, nhưng lại không thấy bất kỳ đệ tử tông môn nào cả, giống như tình cảnh náo nhiệt lúc trước căn bản không tồn tại.
Mấy ngàn đệ tử tông môn kia đã chạy đi đâu, tiếng nổ vang trời vừa rồi rốt cuộc là cái gì? Tại sao hiện trường sạch sẽ như thế, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phàm có một đống câu hỏi trong đầu.
Rời đi, nhất định phải rời đi.
Hoàng triều Đại Yến này có quỷ, Yến hoàng này có âm mưu.
Mấy nghìn người trong nháy mắt đã không thấy, ngoại trừ Yến hoàng ra ai còn khả năng như vậy chứ.
Lâm Phàm lập tức tiếp tục ẩn thân ra khỏi nhà đấu giá, không trở về học viện, cũng không chuyện trò với bất kỳ người nào, hiện tại hắn nhất định phải trở về tông môn báo cáo chuyện này.
Kết hợp chuyện vừa xảy ra, Lâm Phàm dám khẳng định, đệ tử Thánh Ma Tông đến hoàng triều Đại Yến đã bị Yến hoàng xử rồi.
Đây là một âm mưu thật lớn, một âm mưu đã được mưu tính từ rất lâu rồi.
Lâm Phàm tuy có thực lực Tiên Thiên cấp sáu, nhưng căn bản còn chưa đủ lọt vào mắt Yến hoàng. Nếu hắn có thực lực vô địch, đã sớm đánh cho hàng này thành thành thật thật.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm có cảm giác cấp thiết phải tăng thực lực.
Khi đi tới cổng thành, binh lính ở đây đông hơn trước kia nhiều, đồng thời kiểm tra nghiêm ngặt những người muốn ra vào.
Cũng may Lâm Phàm biết ẩn thân, tự nhiên là ra ngoài không có vấn đề gì.
Sau khi ra khỏi cổng thành, Lâm Phàm mới quay đầu lại, nhìn thật lâu rồi thầm nói: các học sinh, lão sư phải đi rồi.
Hiện tại, trong lòng Lâm Phàm chỉ có hai việc chuyên tâm, một là trở lại báo cho tông môn âm mưu của Yến hoàng, hai là bồi dưỡng đám đệ tử của mình.
Hiện giờ tông môn gặp nạn, chính mình nhất định phải mau chóng chạy về, tuy sau này không nhất định sẽ quay lại đây, nhưng thứ nên cho đều đã cho cả, chỉ hy vọng đám nhỏ biết cố gắng, ngày sau có lẽ có duyên gặp lại.
Ba ngày sau.
Lâm Phàm một đường thi triển "Mê Huyễn Thân Pháp" chạy đi, khiến môn thân pháp này tăng đến tầng 20, tiến giai làm "Huyễn Ảnh Mê Tung".
"Grào…"
Vừa lúc đó, Lâm Phàm mới nghỉ ngơi được một lát, đang định đứng dậy chạy tiếp thì bỗng nghe thấy một tiếng rống khí thế rung trời, làm tim Lâm Phàm nhảy lên thình thịch.
Mãnh thú.
Tiếng rống của mãnh thú cực kỳ cường đại.
Lâm Phàm do dự chốc lát, cuối cùng quyết định tiến đến nơi phát ra tiếng rống kia.
Hắn tò mò không biết là loại mãnh thú nào mà chỉ tiếng rống thôi đã ghê gớm nhường ấy.
Khi Lâm Phàm chậm rãi tới gần, đột nhiên bị một màn trước mắt làm rung động.
Là Phần Thiên Tê một sừng, hơi giống tê giác ở địa cầu, trên sừng nhọn cháy lên ngọn lửa màu đen, thân hình cao lớn, lực lượng vô song.
Lâm Phàm từng thấy loài mãnh thú cực kỳ hung hãn này trên quyển bách khoa toàn thư mà Thánh Ma Tông giao cho đệ tử khi mới nhập tông. Đây cũng là loài mãnh thú có tiếng tăm lừng lẫy trong bảng mãnh thú hung uy.
Phần Thiên Tê thông thường có thói quen sống một mình, không thích quần cư, thế nhưng giờ trước mắt Lâm Phàm lại có đến hai con, hơn nữa nhìn bộ dáng chúng nó có vẻ là bạn rất thân, đang thi nhau gào rống, tựa như là đang nói chuyện.
Lâm Phàm tra thử, hai con Phần Thiên Tê này đều có tu vi Nhập Thần cấp hai, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Lúc này Lâm Phàm do dự, nếu xử lý hai con Phần Thiên Tê này, cấp bậc của mình có thể tăng không ít, thế nhưng hai con này đều là mãnh thú cấp độ Boss.
Một chọi một Lâm Phàm còn không nắm chắc, càng đừng nói tới một chọi hai.
Có khi vừa mới xuất hiện đã bị hai con Phần Thiên Tê này đốt đến xương cốt cũng chẳng còn ấy chứ.
Ngọn lửa màu đen trên cái sừng của Phần Thiên Tê cũng không phải để trang trí, mà là thứ vũ khí ông trời tặng cho nó.
Cho dù là võ giả cùng đẳng cấp, nếu dính phải ngọn lửa kia cũng bị thiêu thành tro tàn.
Lâm Phàm nghĩ mãi không ra cách đối đầu với hai con Phần Thiên Tê, có lẽ chỉ có thể nhìn xem rồi lặng lẽ rời đi.
Nơi này cách tông môn không còn xa, chạy chừng một hai ngày nữa hẳn có thể đến phạm vi của Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm vừa muốn đứng dậy, đột nhiên lại nghe thấy tiếng rống.
Lâm Phàm nín thở mà nhìn, phát hiện hai con Phần Thiên Tê lại nói chuyện với nhau.
Giờ đã là giữa trưa, có lẽ hai con Phần Tiên Tê này đang trao đổi như sau:
- Trưa rồi, ăn cơm thôi, mày đi kiếm thức ăn đi.
- Sao mày không đi?
- Tao nhường vinh dự cao cả cho mày, ý kiến gì nữa?
. . . .
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Lâm Phàm, nhưng theo tình huống cụ thể thì có vẻ hắn đoán đúng.
Sau khi một con Phần Thiên Tê rời đi, Lâm Phàm nảy ra một ý, hiện tại chỉ còn một con, có lẽ có thể thử.
Sau đó Lâm Phàm tiến vào trạng thái ẩn thân, thi triển "Huyễn Ảnh Mê Tung" lặng lẽ tiến gần tới chỗ con Phần Thiên Tê đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất. Tại một tích tắc này, Phần Thiên Tê đột nhiên mở trừng cái mắt to ra, nó cảm nhận xung quanh có gì đó khác thường, thế nhưng nhìn một vòng không phát hiện động tĩnh gì, cuối cùng lại nằm úp sấp trên mặt đất mà ngáy khò khò.
Lâm Phàm thầm thở phào một hơi. Mãnh thú quả nhiên có cảm giác rất mạnh, mình không tiết một tia chân nguyên nào ra ngoài lại vẫn bị nó cảm nhận được.
Khi Lâm Phàm tới gần được Phần Thiên Tê, hắn nhẹ nhàng móc ra thần khí gạch hồng, đập một phát lên đầu con mãnh thú, khiến nó tiến vào trạng thái hôn mê. Nhìn hung vật to lớn này mê man, Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười, từ túi chứa đồ lấy ra thanh kiếm Huyền giai trung phẩm Tử Sương Kiếm của Nghê Mạn Thiên. Thanh trường kiếm Huyền giai này chưa bao giờ được Lâm Phàm sử dụng, không ngờ hiện tại có chỗ dùng.
Phần Thiên Tê này da dày thịt béo, binh khí dưới Huyền giai sợ là không phá nổi phòng ngự của nó.
Nhưng ngay tích tắc trước khi động thủ, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đó là loài mãnh thú Phần Thiên Tê có rất nhiều con đực nhưng con cái lại khá thưa thớt, hơn nữa Phần Thiên Tê tính tình xúc động, gặp được đồng loại giống cái sẽ biến thành điên cuồng, cho dù liều mạng cũng muốn hung hăng đè lên đối phương.
Nếu như hiện tại mình làm thịt con Phần Thiên Tê này, tuy vẫn là buôn bán có lời, nhưng chỉ sợ khi con Phần Thiên Tê còn lại trở về nhìn thấy sẽ có phiền toái lớn.
Hơn nữa việc làm lãng phí tài nguyên như thế không phải là phong cách của Lâm Phàm.
Lâm Phàm vân vê cái cằm, có lẽ có thể cược một lần, lập tức trong mắt lóe lên tinh quang, một tay xòe ra năm ngón, nhanh – chuẩn – ngoan độc, tùy ý xoay chuyển âm dương đại đạo.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
Xoay Chuyển Càn Khôn có thể xoay chuyển vạn vật trên thế gian, tự nhiên không cần phải nói Phần Thiên Tê.
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +30.000."
Một chiêu đắc thủ, Lâm Phàm cũng không tham lam tăng exp cho Xoay Chuyển Càn Khôn, lập tức trốn đi.
Quả nhiên không quá bao lâu, con Phần Thiên Tê kia đã ngậm một con mãnh thú trở lại.
Lâm Phàm trốn trong bóng tối, quan sát từng tí một, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Chỉ có một điều làm Lâm Phàm bất ngờ là hắn lại đoán đúng, con Phần Thiên Tê kia thật sự ra ngoài săn mồi.
Mà lúc này con Phần Thiên Tê kia thong thả đi về, khi thấy đồng bọn của mình đang mơ mơ màng màng thì nó cũng ngây ngẩn cả người, con mồi trong miệng rớt ra cũng không biết, con ngươi đùng đục ban đầu đột nhiên như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, hưng phấn như phát hiện ra tân đại lục.
Con Phần Thiên Tê bị Lâm Phàm ‘phẩu thuật chuyển giới’ lúc này lắc đầu lắc cổ đứng lên, còn rất nghi hoặc với chuyện vừa xảy ra, thế nhưng thấy đồng bọn của mình săn mồi về lại ném con mồi xuống đất, nhất thời khó chịu rống lên vài tiếng.
Nhưng vừa lúc đó, nó đã phát hiện khác thường, bởi vì đồng bọn của nó lại đang chảy dãi qua khóe miệng, hơn nữa phía dưới còn nhất trụ kình thiên, hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn làm gì đó.
"Grào…"
Con Phần Thiên Tê vừa săn mồi về điên cuồng hét lên vài tiếng, sau đó bất chấp tất cả chạy vọt tới.
Con Phần Thiên Tê chuyển giới còn đang mơ hồ, đã bị đồng bọn của mình cưỡi lên từ đằng sau, nhất thời giận dữ gầm rú vài tiếng, lắc đuôi muốn làm văng con kia ra.
Lâm Phàm trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy hai con Phần Thiên Tê này gầm rú lên, trong lòng rất vui vẻ, mau đánh nhau đi.
Đồng thời nghe tiếng rống của hai con Phần Thiên Tê này, Lâm Phàm lại tự thuyết mình cho mình nghe.
- Đừng giãy, tao muốn làm chết mày, tao muốn mày sinh bảo bảo cho tao.
- Biến, mày nói cái gì thế, tao không gay.
- Tao muốn hung hăng làm chết mày.
- Tao muốn làm chết mày.
Giờ khắc này không gian chỉ có một màu ảm đạm, cát đá bay mù mịt, trời long đất lở, dã tính thoát ra, câu chuyện ‘ta xem ngươi là huynh đệ, nhưng đồ khốn nạn ngươi lại dám làm chuyện đó với ta’ đã xảy ra trong thế giới mãnh thú.