Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Người dịch: Sunshine

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Bá bá, hẹn gặp lại.

Vương Tiểu Minh chân thành nhìn Lâm Phàm, khoát tay một cái, sau khi Lâm Phàm rời đi, trên mặt Tiểu Minh lộ ra nụ cười hưng phấn.

- Các ngươi đều nghe được đúng không, sau này bản Đại vương chính là chi chủ của ba thế giới đó, những thiên kiêu này muốn đối đầu với ta, không nhìn một chút xem chỗ dựa sau lưng ta là ai chứ. Hừ!

Vương Tiểu Minh mở động thiên, đưa đám thuộc hạ ra ngoài.

- Đại vương, ngươi thật sự chán ghét chúng ta? Muốn vứt bỏ chúng ta rồi?

Nhóm ma đầu vừa ra, lập tức thương cảm hỏi, bọn họ bây giờ đã bị quấn vào con thuyền với Vương Tiểu Minh, nếu như hắn xuống thuyền, bọn họ sẽ gặp bi kịch a.

- Ai nói ta chán ghét?

Vương Tiểu Minh liếc mắt một cái nói, đến bây giờ mà còn nói điều mất hứng, chính là kẻ ngu, những ngày tháng sau này sẽ có nhiều thứ thú vị a.

- Vậy vừa nãy....

- Đó là Lâm bá bá của ta, trước mặt Lâm bá bá ta phải biểu hiện oan ức một chút, nếu không bá bá sẽ không cho ta thứ tốt, các ngươi thật sự xem rằng trăm năm nay ta đây lăn lộn vất vả như vậy chỉ để đó thôi sao?

- Bá bá nghĩ gì ta sao có thể không biết? Bản Đại vương chính là muốn dạy dỗ đám thiên kiêu kia, giáo dục bọn họ tiến bộ, tuy có chút khổ thế nhưng vô cùng lạc thú a.

Giờ Vương Tiểu Minh mới lộ bản tính thật sự a, trăm năm qua tuy bị đuổi giết có chút bực bội, nhưng lại hết sức vui sướng.

Cái gì mà gia chủ, hắn mới không thèm để ý ấy.

- Đại vương, vị Lâm bá bá kia là ai?

Nhóm ma đầu cũng sớm đã bị thuyết phục dưới uy nghiêm của Vương Tiểu Minh.

Bọn họ đúng là đại ma đầu, không chuyện ác nào không làm, nếu bị một cường giả để mắt tới, đã sớm gấp đến sứt đầu bể trán, nhưng Đại vương bọn họ còn tốt hơn, trực tiếp bị một đám thiên kiêu nhìn chằm chằm, tình cảnh này thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

- Ha ha, đây là chỗ dựa của bản Đại vương, cường giả số một trên thế giới này, được rồi, các ngươi không cần hỏi nhiều! Chúng ta xuất phát, tìm một đại bản doanh khác, may nhờ bản Đại vương đã có dự kiến trước, sớm để dành vô số đại bản doanh, còn những thiên kiêu này, chúng ta cứ từ từ chơi với bọn hắn.

Vương Tiểu Minh chiến ý vang dội, đặc biệt sau khi gặp Lâm Phàm, càng tràn đầy tự tin.

Không phải chỉ là một đám thiên kiêu thôi sao, ta sẽ chơi với các ngươi đến cùng, bản Đại vương phải trở thành nhất đại chi chủ, còn các ngươi hãy làm trò vui cho ta trước đi.

- Đại vương uy vũ.

Nhóm ma đầu tuy không biết lai lịch cụ thể của Lâm Phàm, nhưng nghe Đại vương nói như thế, bọn họ chắc chắn mình có hậu trường rất trâu bò, vậy là được.

....

Huyền Hoàng Giới đều nằm trong bàn tay Lâm Phàm, mỗi thiên kiêu này, tuy phải nếm mùi đau khổ một chút nhưng vì để bọn họ trở thành cường giả đỉnh cao, đành chấp nhận như thế.

Cổ Thánh Giới, nơi đóng quân của Cự Long tộc.

Lâm Phàm thu hồi thần niệm, thời gian chỉ qua một ngày mà thôi.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm Phàm cảm giác thời điểm nên rời Cự Long tộc.

- Lão đại....

Lúc này, Gà con từ xa giương cánh bay tới, hạ cánh trên bả vai Lâm Phàm, nhấc đầu liền nhìn thiên địa phương xa.

- Lão ca, chúng ta nên đi ra ngoài, tiếp tục phóng đãng thôi.

- Gà con a, ngươi nói xem vì sao ta vẫn thích ngươi suốt ngày "ác ác a a" hơn, bởi vì âm thanh này của ngươi ta luôn cảm giác có chút tiện a.

- Ác ác a!

Gà con nhấc đầu, cọ vào gò má Lâm Phàm.

- Ha ha!

Lâm Phàm cười lớn một tiếng, Gà con từ nhỏ đã luôn đồng hành cùng mình, tình cảm này không cần nói nhiều.

- Ồ, cánh ngươi lại thêm một cái, tu vi cũng tăng lên không ít nha.

Lâm Phàm phát hiện tu vi Gà con đã cao hơn, có chút kinh ngạc.

Xem ra cha mẹ nó đã tốn không ít công phu a.

- Ác ác a!

Lúc này, chân trời lại xuất hiện ba bóng gà.

Kê Đại, Kê Nhị, Gà Mập, ba đứa nhi tử biến thái của Gà con, tu vi mỗi đứa cũng tăng lên không ít, có điều vẫn giữ dáng dấp như vậy, nhìn qua vẫn cảm giác biến thái.

Ba tên gà nhãi con đáp xuống đất, chạy chung quanh chân Lâm Phàm, bọn họ muốn làm tùy tùng đi theo ra ngoài xông xáo giang hồ a.

- Ai, con trai và ba cháu yêu dấu của ta muốn ra ngoài sao, ta làm mẹ mặc dù không nỡ nhưng cường giả đều được trui rèn từ trong chiến đấu mới ra được, hy vọng người có thể chăm nom bọn chúng thật tốt.

Tử Phượng xuất hiện bên người Lâm Phàm, nói.

Còn Long Tổ Chi Thần thì khỏi nói, cầu còn không được a.

Con trai và ba cháu vừa đến, hắn liền phát hiện địa vị mình giảm cấp tốc, hơn nữa, còn mất đi rất nhiều bảo bối, điều này khiến nội tâm hắn rỉ máu.

- Nhất định, nhất định.

Lâm Phàm ôm quyền nói, chuyện này đương nhiên rồi.

- Mẫu thân, ta theo lão đại ra ngoài, có cơ hội ta sẽ trở lại thăm người.

Gà con nhảy đến l-ng ngực Tử Phượng, nũng nịu nói.

- Trên đường phải chú ý cẩn thận, không nên cậy mạnh.

....

Lâm Phàm đứng một bên nhìn, đối với màn này, Lâm Phàm đã thể nghiệm qua nhiều lần, có điều lần này ở Cự Long tộc, thật sự đã kiếm lời rất nhiều.

Lâm Phàm là một người dễ thỏa mãn, nếu còn tiếp tục tham làm, thì có chút quá đáng.

Thượng cổ thập đại hung thú, vẫn còn nhiều tộc đến giờ vẫn chưa gặp một lần, bây giờ nên đi xem một chút mới được.

Long Tổ Chi Thần cố nén ý cười trong lòng, khi phát hiện Lâm Phàm nhìn mình, biểu hiện của hắn hơi đổi, đổi thành có chút không nỡ.

- Con trai của ta a, vi phụ cũng không nỡ xa ngươi, các ngươi đều rời đi hết, ta với mẹ ngươi sẽ vắng lạnh đi rất nhiều.

Long Tổ Chi Thần thương cảm.

Lâm Phàm bĩu môi, tên Long Côn này tuyệt đối không xứng với chức phụ thân a, kỹ thuật biểu diễn nghiệp dư hết sức.

Tử Phượng nghe chồng mình nói ra những lời này, lộ vẻ vui mừng gật gật đầu, tuy nói con trai có hình thể thừa kế Phượng Hoàng tộc, nhưng huyết mạch vẫn có một phần Cự Long.

Mới đầu, nàng biết phu quân có chút không thích con trai, nhưng bây giờ nghe hắn nói những lời này, đương nhiên mừng rỡ không thôi.

- Mẫu thân, lần này ta theo lão đại ra ngoài, không biết khi nào mới có thể trở về, phụ thân nói đúng, chúng ta rời đi các người sẽ rất cô quạnh, không bằng ta để bọn nhóc ở lại bồi các người, có được hay không?

Gà con suy tính, nếu như mang ông ôn con này theo, sau này gặp được đối tượng mới làm sao hạ thủ được.

Nếu để chúng ở lại, không phải rất tốt sao.

Trong chớp mắt, ba tên nhóc gà biến thái đồng loạt ngẩng đầu, nhìn gia gia, sau đó hùng hục chạy đến bên chân, giang hai cánh ôm chặt bắp đùi.

Đối với bọn hắn, ở đây có chỗ ở tốt, có đồ ăn ngon, còn có bà nội và gia gia, không ở lại là thằng ngu.

Long Tổ Chi Thần thấy cảnh này, phát hiện có gì đó không đúng.

- Hai vị, ta thấy như vậy cũng tốt, hay là ba tên nhóc này ở lại đây đi, hai người cũng đỡ cô quạnh.

Lâm Phàm cười thầm, ngươi muốn tinh tướng, hiện tại xem ngươi làm sao.

Ba tên nhóc con này, mỗi tên so với tên khác càng biến thái hơn, nếu như ở lại Cự Long tộc, còn không phải ngày ngày gây gỗ xích mích sao.

- Có thể a.

Tử Phượng đương nhiên cảm thấy rất tốt, không phải lo sau này không có ai ở cùng.

Long Tổ Chi Thần có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vào lúc này mắt lại trợn tròn, thật sự muốn vả cho mình mấy cái, cái tội ngu, cái tội lắm miệng này.

- Ác ác a....

Ba gà con biến thái vui sướng kêu to, hoàn toàn quấn lấy Long Tổ Chi Thần.

- Ta....

Long Tổ Chi Thần phát hiện nội tâm của mình chịu tổn thương, hắn không ngờ sự tình lại sẽ biến thành như vậy.

- Gà con, chúng ta đi.

- Cáo từ.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm đi vào hư không.

Thời khắc này, thiên địa yên tĩnh lại, Long Tổ Chi Thần có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cúi thấp đầu nhìn ba đứa cháu dưới chân đang mân mê Phao câu gà, trong lòng yên lặng chảy nước mắt.

Bế quan, nhất định phải bế quan.

Advertisement
';
Advertisement