Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Người dịch: Sunshine

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Vài ngày sau.

Lâm Phàm vẫn chưa tỉnh lại, hắn đang trong vòng luân hồi đối mặt với kẻ địch lớn nhất.

Trong không gian hư vô, Lâm Phàm đứng trước mặt một vị Hoàng Kim Đại Phật khí tức mênh mông oai về, đặc biệt là hào quang sau đầu, càng tỏa sáng chói mắt.

Ánh sáng giống như liệt dương soi sáng thế gian, phổ độ chúng sinh.

Đây là ánh sáng phật tính, ánh sáng tự tính, là trí tuệ quang minh vô lượng, tất cả đều viên mãn không thiếu sót thứ gì, công tư phân minh.

Nếu như vạn Phật chi tổ chân chính, ánh sáng phật tính đương nhiên sẽ phổ độ thế gian, nhìn thấu hư vọng nhưng ánh sáng phật tính của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lại tràn đầy vẻ âm hiểm xảo trá, mê hoặc làm chủ chúng sinh.

- Nghiệp chướng sâu nặng, nghiệp hỏa đốt người, tham sân si ba độc bao phủ, chỉ có bỏ xuống đồ đao, quy y môn hạ, mới có hi vọng sống sót.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lên tiếng.

Người đó tướng mạo trang nghiêm, hào quang màu vàng chói mắt, đặc biệt trên trán, vạn chữ phật ấn, lại càng tỏa ra sức mạnh vô biên.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấu tương lai, khống chế tương lai, nhân quả báo ứng, đều có thể tránh né.

Trong Vô Tận đại lục, là cường giả đứng thứ ba của Phật môn.

- Nói láo, lão tử ngũ tạng lục phủ kịch độc, thiên địa vạn vật toàn bộ đều nhiễm, đây mới gọi là đại tạo hóa, đại tự nhiên, ngươi nhìn thấu tất cả chỉ đang tránh né tất cả mà thôi, còn dám thuyết giáo trước mặt lão tử.

Lâm Phàm chợt quát lớn, hiện tại, Lâm Phàm đang trong trạng thái toàn thịnh.

Ầm!

Pháp lực bàng bạc ngưng tụ thành vạn ngàn võ đạo thần thông, trong nháy mắt đánh ra ngàn đạo chiêu thức, từng đường thần thông ngưng tụ thành thần thông chi long, nối liền trời đất.

Một chưởng kinh thiên!

Một chưởng chấn động địa!

Lão tử mới là chúa tể nơi đây.

Lâm Phàm rống lớn, đứng lên xuất chiêu chém giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Ở đây, Lâm Phàm không có gì không làm được, mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng vậy, không gì không làm được.

....

Phong Lâm Thành.

- Không nghĩ tới, đi lâu như vậy rồi giờ lại trở về nơi ban đầu.

Thu Trảm Ngư nhìn thành trì quen thuộc, không khỏi cảm thán.

- Đúng đấy.

Nấm Kim Châm gật gật đầu.

Tất cả nơi này vẫn quen thuộc như vậy.

Cửa thành, đoàn xe Công chúa trở về, bọn thủ vệ đương nhiên cho qua.

- Ồ, ta nhớ lúc bọn ta rời đi, Phong Lâm Thành không có nạn dân nha.

Thu Trảm Ngư thấy ngoài tường thành có không ít nạn dân mặc quần áo cũ nát, khuôn mặt xanh xao vàng vọt ngồi dưới chân tường, sắc mặt mê man đối với tương lai.

Nấm Kim Châm thấy cảnh này, nghi ngờ nhìn Phong Diễm Vân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ai....

Phong Diễm Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

- Mấy năm gần đây, Phong Lâm Thành xảy ra rất nhiều chiến sự, những trấn xung quanh thành đều bị phá sạch, những người này đều là dân chạy nạn từ nơi các nơi khác trốn tới đây, ta đã sắp xếp người phụ trách, không bao lâu nữa sẽ có thể sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm không phải người ngu muội, sau khi nghe Phong Diễm Vân kể, đã hiểu được một chút, đối với những võ giả tu luyện Võ Đạo thần thông, bọn họ chỉ truy cầu đạt đến cảnh giới càng cao hơn, nhưng thế tục thì không phải vậy, họ thường xuyên phải chịu đủ mọi tai nạn buông xuống.

Hai người liếc nhau một cái, trong lòng cũng hiểu vì sao Công chúa bảo họ đi tới Phong Lâm Thành.

Muốn bọn họ hỗ trợ a.

Lúc này, hai người lộ vẻ do dự, như vậy sao được, nhiệm vụ của bọn họ bây giờ là bảo vệ sự an toàn cho Lâm Phàm, không thể vùi đầu vào đây được.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bị làm khó.

Phong Diễm Vân nhìn thấy vẻ mặt hai người, mở miệng nói.

- Ta mời hai vị trở về, chỉ hy vọng hai vị có thể giúp đỡ Phong Lâm Thành.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm vừa nghe, trong lòng ngưng lại, quả nhiên như vậy.

- Làm sao bây giờ?

Nấm Kim Châm không biết làm sao cho phải.

Phong Lâm Thành là quê nhà bọn họ, giờ cũng đã đến rồi, nhìn tình huống trước mắt, nếu như bọn họ muốn đí, không ai có thể ngăn cản được, nhưng trong lòng bọn họ không muốn.

Thu Trảm Ngư không nói gì, cuối cùng yên lặng gật gật đầu.

- Công chúa, chúng ta có thể ở lại hỗ trợ, nhưng nhất định phải cung cấp cho chúng ta một chỗ ở thật rộng rãi.

Thu Trảm Ngư nói.

Phong Diễm Vân nghe như thế, nhất thời vui vẻ, gật đầu đáp ứng.

- Được, được...

Thần sắc Công chúa kích động, nàng biết hai vị trước mắt thật sự muốn ở lại.

Phong Lâm Thành có Chân tiên cường giả nhưng chỉ có một vị, cũng chính là vị bên cạnh mình đây.

Nếu như Phong Lâm Thành có ba vị Chân Tiên cảnh, đương nhiên sẽ có năng lực tự vệ lớn hơn.

Mà Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cần nơi ở rộng rãi, đương nhiên muốn xây dựng mật thất, để Lâm Phàm trong đó, nếu quả thật có vấn đề gì, cũng phải bảo vệ đại ca trước tiên.

Ba năm sau.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đã đợi trong Phong Lâm Thành ba năm, đồng thời trở thành trụ cột của Phong Lâm Thành.

Đã từng gặp ngoại địch, toàn bộ đều thất bại dưới áp chế của hai người bọn họ.

Cho dù gặp cường giả, hai người bọn họ vẫn còn tuyệt phẩm Tiên khí Thiên La Địa Võng, bởi vậy, người bình thường, không phải là đối thủ của bọn họ.

Một lần lại một lần đẩy lùi tướng địch, ở lại Phong Lâm Thành một năm rồi lại một năm, hai người càng có cảm tình sâu sắc hơn đối với quê hương.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhìn Lâm Phàn nằm trên giường không khỏi lộ vẻ mặt thất vọng.

- Ba năm rồi mà đại ca vẫn chưa tỉnh lại.

Nấm Kim Châm nói.

- Ai, nếu như biết chuyện gì xảy ra thì tốt rồi, đại ca cũng quá không chịu trách nhiệm đi, ít nhất cũng phải nói một câu xem sẽ ngủ say trong bao lâu chứ.

Thu Trảm Ngư nói.

- Đi thôi, lần này chúng ta không biết có thể trở về hay không.

Nấm Kim Châm nói.

Thu Trảm Ngư gật đầu, sau đó ấn cơ quan, giường trước mắt chậm rãi lui vào lòng đất, càng ngày càng sâu, mãi đến khi biến mất không còn tăm hơi.

Sau đó, Thu Trảm Ngư lấy ra từng khối đá vụn từ nhẫn trữ vật, phong tỏa lối vào mật thất.

Nếu không có hai người bọn họ dẫn dắt, sẽ không ai biết ở đây có một mật thất.

Sau đó, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm trực tiếp dung nhập vào hư không.

Trong ba năm này, tu vi của hai người tăng nhanh như gió đã trở thành Chân tiên cường giả đại viên mãn, là hai vị cường giả đỉnh cao của Phong Lâm Thành được hết thảy nhân dân trong Phong Lâm Thành cúng bái.

Trong lòng vô số người dân ở đây, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm là thần chí cao, bảo vệ bọn họ a.

Cung điện Phong Lâm Thành.

Phong Diễm Vân vì có Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm hỗ trợ, nên đã giải quyết mọi rắc rối, sau đó trở thành người chưởng khống Phong Lâm Thành, mà hai người Thu Trảm Ngư cũng trở thành những người đứng đầu ở đây.

- Đều đã sắp xếp xong?

Trên mặt Phong Diễm Vân mang theo vẻ ưu sầu, nhìn Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm, khi thấy hai người, nàng cảm kích không thôi.

Năm đó, nhờ có hai ngời giúp Phong Lâm Thành chống đỡ vô số cường giả, Phong Lâm Thành mới có thể tồn tại đến bây giờ.

- Đúng.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đồng thời gật đầu.

Phong Diễm Vân biết đại ca hai vị này vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, từng nghe bọn họ nói, thực lực đại ca vô cùng cường hãn, nếu như tỉnh lại, mọi phiền toái gì đó cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, không phải vấn đề quá phức tạp.

Mà Phong Diễm Vân vẫn bán tín bán nghi.

- Ra đi.

Lúc này, bên ngoài Phong Lâm Thành, đại quân đã vây quanh, khí tức những người này không hề tầm thường, khí tức tiêu điều, sắc bén.

Trung tâm của đại quân.

- Sư huynh quả nhiên có biện pháp, dấy lên chiến tranh của phàm nhân tạo khí giết chóc, khí tuyệt vọng, khí khủng bố, khí tai nạn, khí tiêu điều, ngũ khí đầy đủ, để chúng ta tiến thêm được một bước, có thể tu luyện Ngũ Khí Chân Ma Công đến cảnh giới viên mãn.

Một nam tử tướng mạo dữ tợn cười nói.

- Hừ, qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã dấy lên bao nhiêu chiến tranh, ngũ khí đã sớm ngưng tụ hùng hậu, ngày hôm nay, Phong Lâm Thành sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.

- Có điều sư huynh à, ta nghe nói Phong Lâm Thành có hai cường giả mang Tiên khí, huynh tìm được biện pháp gì hay sao?

Nam tử hỏi.

- Đương nhiên, đến lúc đó, ngươi sẽ biết!

Vài ngày sau.

Lâm Phàm vẫn chưa tỉnh lại, hắn đang trong vòng luân hồi đối mặt với kẻ địch lớn nhất.

Trong không gian hư vô, Lâm Phàm đứng trước mặt một vị Hoàng Kim Đại Phật khí tức mênh mông oai về, đặc biệt là hào quang sau đầu, càng tỏa sáng chói mắt.

Ánh sáng giống như liệt dương soi sáng thế gian, phổ độ chúng sinh.

Đây là ánh sáng phật tính, ánh sáng tự tính, là trí tuệ quang minh vô lượng, tất cả đều viên mãn không thiếu sót thứ gì, công tư phân minh.

Nếu như vạn Phật chi tổ chân chính, ánh sáng phật tính đương nhiên sẽ phổ độ thế gian, nhìn thấu hư vọng nhưng ánh sáng phật tính của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lại tràn đầy vẻ âm hiểm xảo trá, mê hoặc làm chủ chúng sinh.

- Nghiệp chướng sâu nặng, nghiệp hỏa đốt người, tham sân si ba độc bao phủ, chỉ có bỏ xuống đồ đao, quy y môn hạ, mới có hi vọng sống sót.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lên tiếng.

Người đó tướng mạo trang nghiêm, hào quang màu vàng chói mắt, đặc biệt trên trán, vạn chữ phật ấn, lại càng tỏa ra sức mạnh vô biên.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấu tương lai, khống chế tương lai, nhân quả báo ứng, đều có thể tránh né.

Trong Vô Tận đại lục, là cường giả đứng thứ ba của Phật môn.

- Nói láo, lão tử ngũ tạng lục phủ kịch độc, thiên địa vạn vật toàn bộ đều nhiễm, đây mới gọi là đại tạo hóa, đại tự nhiên, ngươi nhìn thấu tất cả chỉ đang tránh né tất cả mà thôi, còn dám thuyết giáo trước mặt lão tử.

Lâm Phàm chợt quát lớn, hiện tại, Lâm Phàm đang trong trạng thái toàn thịnh.

Ầm!

Pháp lực bàng bạc ngưng tụ thành vạn ngàn võ đạo thần thông, trong nháy mắt đánh ra ngàn đạo chiêu thức, từng đường thần thông ngưng tụ thành thần thông chi long, nối liền trời đất.

Một chưởng kinh thiên!

Một chưởng chấn động địa!

Lão tử mới là chúa tể nơi đây.

Lâm Phàm rống lớn, đứng lên xuất chiêu chém giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Ở đây, Lâm Phàm không có gì không làm được, mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng vậy, không gì không làm được.

....

Phong Lâm Thành.

- Không nghĩ tới, đi lâu như vậy rồi giờ lại trở về nơi ban đầu.

Thu Trảm Ngư nhìn thành trì quen thuộc, không khỏi cảm thán.

- Đúng đấy.

Nấm Kim Châm gật gật đầu.

Tất cả nơi này vẫn quen thuộc như vậy.

Cửa thành, đoàn xe Công chúa trở về, bọn thủ vệ đương nhiên cho qua.

- Ồ, ta nhớ lúc bọn ta rời đi, Phong Lâm Thành không có nạn dân nha.

Thu Trảm Ngư thấy ngoài tường thành có không ít nạn dân mặc quần áo cũ nát, khuôn mặt xanh xao vàng vọt ngồi dưới chân tường, sắc mặt mê man đối với tương lai.

Nấm Kim Châm thấy cảnh này, nghi ngờ nhìn Phong Diễm Vân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ai....

Phong Diễm Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

- Mấy năm gần đây, Phong Lâm Thành xảy ra rất nhiều chiến sự, những trấn xung quanh thành đều bị phá sạch, những người này đều là dân chạy nạn từ nơi các nơi khác trốn tới đây, ta đã sắp xếp người phụ trách, không bao lâu nữa sẽ có thể sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm không phải người ngu muội, sau khi nghe Phong Diễm Vân kể, đã hiểu được một chút, đối với những võ giả tu luyện Võ Đạo thần thông, bọn họ chỉ truy cầu đạt đến cảnh giới càng cao hơn, nhưng thế tục thì không phải vậy, họ thường xuyên phải chịu đủ mọi tai nạn buông xuống.

Hai người liếc nhau một cái, trong lòng cũng hiểu vì sao Công chúa bảo họ đi tới Phong Lâm Thành.

Muốn bọn họ hỗ trợ a.

Lúc này, hai người lộ vẻ do dự, như vậy sao được, nhiệm vụ của bọn họ bây giờ là bảo vệ sự an toàn cho Lâm Phàm, không thể vùi đầu vào đây được.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bị làm khó.

Phong Diễm Vân nhìn thấy vẻ mặt hai người, mở miệng nói.

- Ta mời hai vị trở về, chỉ hy vọng hai vị có thể giúp đỡ Phong Lâm Thành.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm vừa nghe, trong lòng ngưng lại, quả nhiên như vậy.

- Làm sao bây giờ?

Nấm Kim Châm không biết làm sao cho phải.

Phong Lâm Thành là quê nhà bọn họ, giờ cũng đã đến rồi, nhìn tình huống trước mắt, nếu như bọn họ muốn đí, không ai có thể ngăn cản được, nhưng trong lòng bọn họ không muốn.

Thu Trảm Ngư không nói gì, cuối cùng yên lặng gật gật đầu.

- Công chúa, chúng ta có thể ở lại hỗ trợ, nhưng nhất định phải cung cấp cho chúng ta một chỗ ở thật rộng rãi.

Thu Trảm Ngư nói.

Phong Diễm Vân nghe như thế, nhất thời vui vẻ, gật đầu đáp ứng.

- Được, được...

Thần sắc Công chúa kích động, nàng biết hai vị trước mắt thật sự muốn ở lại.

Phong Lâm Thành có Chân tiên cường giả nhưng chỉ có một vị, cũng chính là vị bên cạnh mình đây.

Nếu như Phong Lâm Thành có ba vị Chân Tiên cảnh, đương nhiên sẽ có năng lực tự vệ lớn hơn.

Mà Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cần nơi ở rộng rãi, đương nhiên muốn xây dựng mật thất, để Lâm Phàm trong đó, nếu quả thật có vấn đề gì, cũng phải bảo vệ đại ca trước tiên.

Ba năm sau.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đã đợi trong Phong Lâm Thành ba năm, đồng thời trở thành trụ cột của Phong Lâm Thành.

Đã từng gặp ngoại địch, toàn bộ đều thất bại dưới áp chế của hai người bọn họ.

Cho dù gặp cường giả, hai người bọn họ vẫn còn tuyệt phẩm Tiên khí Thiên La Địa Võng, bởi vậy, người bình thường, không phải là đối thủ của bọn họ.

Một lần lại một lần đẩy lùi tướng địch, ở lại Phong Lâm Thành một năm rồi lại một năm, hai người càng có cảm tình sâu sắc hơn đối với quê hương.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhìn Lâm Phàn nằm trên giường không khỏi lộ vẻ mặt thất vọng.

- Ba năm rồi mà đại ca vẫn chưa tỉnh lại.

Nấm Kim Châm nói.

- Ai, nếu như biết chuyện gì xảy ra thì tốt rồi, đại ca cũng quá không chịu trách nhiệm đi, ít nhất cũng phải nói một câu xem sẽ ngủ say trong bao lâu chứ.

Thu Trảm Ngư nói.

- Đi thôi, lần này chúng ta không biết có thể trở về hay không.

Nấm Kim Châm nói.

Thu Trảm Ngư gật đầu, sau đó ấn cơ quan, giường trước mắt chậm rãi lui vào lòng đất, càng ngày càng sâu, mãi đến khi biến mất không còn tăm hơi.

Sau đó, Thu Trảm Ngư lấy ra từng khối đá vụn từ nhẫn trữ vật, phong tỏa lối vào mật thất.

Nếu không có hai người bọn họ dẫn dắt, sẽ không ai biết ở đây có một mật thất.

Sau đó, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm trực tiếp dung nhập vào hư không.

Trong ba năm này, tu vi của hai người tăng nhanh như gió đã trở thành Chân tiên cường giả đại viên mãn, là hai vị cường giả đỉnh cao của Phong Lâm Thành được hết thảy nhân dân trong Phong Lâm Thành cúng bái.

Trong lòng vô số người dân ở đây, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm là thần chí cao, bảo vệ bọn họ a.

Cung điện Phong Lâm Thành.

Phong Diễm Vân vì có Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm hỗ trợ, nên đã giải quyết mọi rắc rối, sau đó trở thành người chưởng khống Phong Lâm Thành, mà hai người Thu Trảm Ngư cũng trở thành những người đứng đầu ở đây.

- Đều đã sắp xếp xong?

Trên mặt Phong Diễm Vân mang theo vẻ ưu sầu, nhìn Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm, khi thấy hai người, nàng cảm kích không thôi.

Năm đó, nhờ có hai ngời giúp Phong Lâm Thành chống đỡ vô số cường giả, Phong Lâm Thành mới có thể tồn tại đến bây giờ.

- Đúng.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đồng thời gật đầu.

Phong Diễm Vân biết đại ca hai vị này vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, từng nghe bọn họ nói, thực lực đại ca vô cùng cường hãn, nếu như tỉnh lại, mọi phiền toái gì đó cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, không phải vấn đề quá phức tạp.

Mà Phong Diễm Vân vẫn bán tín bán nghi.

- Ra đi.

Lúc này, bên ngoài Phong Lâm Thành, đại quân đã vây quanh, khí tức những người này không hề tầm thường, khí tức tiêu điều, sắc bén.

Trung tâm của đại quân.

- Sư huynh quả nhiên có biện pháp, dấy lên chiến tranh của phàm nhân tạo khí giết chóc, khí tuyệt vọng, khí khủng bố, khí tai nạn, khí tiêu điều, ngũ khí đầy đủ, để chúng ta tiến thêm được một bước, có thể tu luyện Ngũ Khí Chân Ma Công đến cảnh giới viên mãn.

Một nam tử tướng mạo dữ tợn cười nói.

- Hừ, qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã dấy lên bao nhiêu chiến tranh, ngũ khí đã sớm ngưng tụ hùng hậu, ngày hôm nay, Phong Lâm Thành sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.

- Có điều sư huynh à, ta nghe nói Phong Lâm Thành có hai cường giả mang Tiên khí, huynh tìm được biện pháp gì hay sao?

Nam tử hỏi.

- Đương nhiên, đến lúc đó, ngươi sẽ biết!

Advertisement
';
Advertisement