Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Trần Hạo làm vậy là để muốn thâu tóm mấy công ty hàng đầu, để có thể củng cố thêm tập đoàn Diệu Giang.

Bây giờ đã mua lại Công ty Heisei, tiếp theo là Công ty Tam Hâm, và cuối cùng là Công ty Hoa Uy của Long Quốc.

Ba cty đứng đầu này là những thương vụ mua rất lớn của Trần Hạo.

Chiến thắng được ba người chủ cty này có thể nói là khiến Diệu Giang trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm đã thấy hắp báo mọi nơi viết.

“Tập đoàn Diệu Giang dùng 1.200 tỷ USD để thâu tóm Công ty Heisei!”

Tin tức này đột nhiên trở nên phổ biến trên mạng toàn cầu, tất cả các trang web và nền tảng mạng xã hội đều là tin tức này.

“Ôi chúa ơi!”

“Ôi chúa ơi!”

“Diệu Giang này quá tốt đúng không? Mua công ty Heisei!”

“Ừ, thật tuyệt vời, đó là niềm tự hào của Long Quốc chúng ta!”

“Hahaha, Công ty Heisei từ nay về sau là sản phẩm Long Quốc của chúng ta!”

Tôi thấy rằng nhiều người nước ta trên Internet bắt đầu bình luận.


Tất cả đều cảm thấy cách làm của Trần Hạo là đúng đắn nhất, mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ và công nhận Trần Hạo thật tà giỏi.

Và nó còn sốc và khó tin hơn.

Ai nghe Trần Hạo đưa ra số tiền thiên văn là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ cũng trầm trồ.

Tuy nhiên, hoạt động này của Trần Hạo đã khiến nhiều công ty, doanh nghiệp lo lắng.

Nếu biết ngay cả công ty Heisei cũng đã bị mua lại, thì bọn họ và các công ty khác cũng bắt đầu kinh hãi, vì sợ rằng sẽ bị Diệu Giang thâu tóm.

Nhưng theo quan điểm của Trần Hạo, tất cả đây là hoạt động bình thường.

Buổi tối, Trần Hạo đưa Chân Cơ đến một nhà hàng bảy sao Michelin.

Hai người vừa tới cửa liền bị người chặn lại.

“Xin lỗi ngài, ngài không thể vào mà không có quần áo chỉnh tề!”

Một nhân viên phục vụ ở cửa nhìn Trần Hạo nói.

Trần Hạo sau khi nghe xong liền nhíu mày.

Thậm chí còn có lý do như vậy, không cho vào khi không mặc quần áo chỉnh tề.

Nhưng Trần Hạo nhìn xem đang mặc cái gì, cũng không tệ lắm, mặc dù không mặc vest nhưng trông cũng không quá tồi tàn.

“Gọi quản lý của ngươi!”

Ngập ngừng một hồi, Trần Hạo chỉ vào nhân viên phục vụ và nhắc nhở.

“Thưa ngài, ngài…”

Cô phục vụ muốn nói gì đó.



“Tôi nói, gọi quản lý của cô ra ngoài này!”

Trần Hạo lại trầm giọng nói.

Người phục vụ không còn cách nào khác, đành quay người bước vào nhà hàng.

Sau một hoặc hai phút, người phục vụ bước ra với một người đàn ông trung niên mặc vest.

“Xin chào ông, tôi là quản lý của nhà hàng này, và tên tôi là Peter. Tôi có thể giúp gì cho ông?”

Peter nhìn Trần Hạo vẻ mặt tươi cười hỏi.

“Anh là quản lý đúng không? Tôi ăn mặc thế này có xấu không? Không cho tôi vào à?”

Trần Hạo nhìn chằm chằm Peter hỏi.

Peter nghe xong, lập tức hiểu được lý do Trần Hạo bị ngăn lại.

Nhưng nhìn Trần Hạo, thật sự không có cảm giác là người giàu có.

“Xin lỗi ngài, đây là quy định của nhà hàng chúng tôi, vì vậy xin ngài thứ lỗi.”

Peter rất tiếc phải giải thích với Trần Hạo.

“Được rồi đúng không? Được, vậy ta muốn mua nhà hàng này ngay bây giờ gọi chủ nhà hàng của ngươi!”

Trần Hạo trực tiếp nhìn chằm chằm Peter nói.

Peter nghe vậy thì lập tức kinh ngạc, nam nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không nhịn được cười.

“Đang cười cái gì vậy? Còn tưởng rằng ta đang nói đùa đúng không?”

Trần Hạo lạnh lùng hỏi người phục vụ.

Người bán hàng vội vàng lắc đầu.

“Thưa ngài, đây thực sự là quy tắc của nhà hàng chúng tôi.”

Peter không tin những gì Trần Hạo nói, nhưng lại nói với Trần Hạo như né tránh.

“Được, ngươi chờ đó!”

Trần Hạo không muốn nói nhảm với Peter.

Trần Hạo nói xong, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Gibson.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Giọng nói của Gibson truyền qua điện thoại.

“Xin chào, Trần Tổng,có chuyện gì sao?” Gibson hỏi Trần Hạo.

“Anh lập tức mang năm mươi triệu đô đến khách sạn bảy sao bên bờ Đông Hải này!”

Trần Hạo trực tiếp ra lệnh cho Gibson.

Trần Hạo nói xong, hoàn toàn không cho Gibson cơ hội trả lời, liền cúp cuộc gọi.

Nghe Trần Hạo nói, trên mặt Peter cùng người phục vụ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ nghe Trần Hạo gọi là thật, không giống nói dối chút nào.

Không lâu sau, hai mươi phút sau, Gibson đến khách sạn này bằng một chiếc xe ô tô thể thao.



“Đồng Trần!”

Gibson đậu xe, chạy tới Trần Hạo kêu một tiếng.

Nhìn thấy Gibson đến, Peter đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc hơn.

Gibson là ai, làm sao Peter không biết.

“Chủ tịch Gibson, ngài cũng ở đây!”

Peter chào Gibson một cách kính trọng.

Gibson không để ý tới Peter, mà là nhìn Trần Hạo hỏi: “Trần Hạo ta mang theo tiền. Ở trong xe. Anh muốn mua cái gì?”

Nhìn thấy Gibson đối với Trần Hạo coi trọng, Peter trong lòng chấn động.

Anh biết bây giờ mình đã xúc phạm người ta, nhưng anh không ngờ Trần Hạo lại cao thượng như vậy.

Nhân viên phục vụ đã đầy biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt của anh ta.

“Gibson, tôi đến đây ăn tối, nhưng bọn họ không cho vào, còn nói quần áo của tôi không đẹp, sau đó tôi sẽ trực tiếp mua khách sạn này ngay.”

Trần Hạo giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói, chuyện này đối với anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghe được Trần Hạo lời nói, Gibson cũng lập tức hiểu được.

Gibson ngay lập tức quay lại nhìn Peter.

“ĐỒ MẮT MÙ, đây là chủ tịch tập đoàn Diệu Giang và tân chủ tịch công ty Heisei của chúng ta, Trần Hạo Trần Đông, ngươi dám ngăn cản?”

Gibson trừng mắt nhìn Peter là một lời quở trách giận dữ.

Peter ở nơi nào dám ồn ào, hắn lập tức cúi đầu bước tới Trần Hạo.

“Xin lỗi Trần Đông, chúng tôi không tốt, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi!”

Peter nhanh chóng xin lỗi Trần Hạo.

“Ồ, quản lý Peter, vừa rồi thái độ của anh như nào?”

Trần Hạo nghe xong liền chế nhạo.

Peter thực sự hối hận vì đã làm mất lòng người đàn ông bá vương này.

“Sa thải anh ta!”

Sau đó, Trần Hạo chỉ vào người phục vụ và ra lệnh cho Peter.

“Vâng, vâng, tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức!”

Peter nhanh chóng đồng ý trả lời.

Nói xong, Peter nhìn nam nhân viên phục vụ tức giận khiển trách: “Từ nay về sau, cô không còn là nhân viên của khách sạn chúng tôi nữa. Cô đã bị đuổi việc rồi. Tự mình đi tìm kế toán trả lương!”


Khi nghe điều này, nữ nhân viên phục vụ cũng xấu hổ bỏ đi mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.


Sau khi mắng nhân viên, Peter lại nhìn Trần Hạo.


“Trần Tổng, tôi đã sa thải anh ta theo yêu cầu của anh. Nhìn xem …”


Peter thận trọng nhìn Trần Hạo hỏi.

Advertisement
';
Advertisement