Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Rất nhanh Trần Hạo đã về đến trường.

Anh đi thắng về phía lớp học của mình Nhưng vừa mới đến cổng Tây thì đã thấy bên này tụ tập rất nhiều người.

Có tất cá sinh viên của các khoa, chc là sắp vào giờ học.

Trần Hạo nhìn thấy nhóm cúa Dương Huy trong đám đông thì chen lấn đi về phía đó, Lúc này mới biết được đầu đuôi sự việc.

Bới vì ngay lúc này đây, ở cổng Tây có một cô gái đang đứng, hèn mọn giơ tấm bảng.

Đầu cô ấy cúi rất thấp, Nhưng Trần Hạo liếc mắt là đã nhận ra, không phái Hách Lan Lan thì còn là ai được nữa chứ.

Đứng bên cạnh cô ẩy còn có Mạnh Thái Như, Vương Dương và chủ tịch hội sinh viên trong khoa – Giang Vi Vi, Lúc này, họ chụp ảnh, xem Hách Lan Lan như một bức phông nền.

“Lão Trần, câu đến rồi đấy à, chuyện này thật khiến người ta tức giận mà!”

Dương Huy vỏ vai Trần Hạo.

Hơi bực tức nói: “Bây giờ Hách Lan Lan đang gập khó khăn, nhưng mà cô hướng dẫn cũng thật quá đáng, kêu gọi gây quỹ thì cứ kêu gọi đi, làm gì mà phải bắt Hách Lan Lan căm bảng đứng giữa thanh thiên bạch nhật thế chứ!”

Lý Duệ nói: “Không làm rầm rộ lên như vậy thì khoa chúng ta làm sao nổi tiếng chứ? Cậu nhìn bây giờ đi, giáo viên hướng dẫn với bọn Vương Dương và Giang Vi Vi đã bận rôn cả một buổi chiều vì chuyên của Hách Lan Lan rồi! Bảo Hách Lan Lan đứng ớ đây thực ra là đang làm nền cho bọn họ chứ còn gì nữa!”

“Hơn nữa việc này còn thu hút sự chủ ý cúa nhà trường, nói cái gì mà phái coi trọng việc này, nhất định phái giúp cho bạn học này vượt qua khó khăn!”

Thật ra có rất nhiều sinh viên biết được sự thật đều thấy bất bình vì việc này.


Người không biết chuyện thi sẽ nghĩ, mọi người mau đến mà xem, ôi, cô gái này thật đáng thương quá! Nhà không có tiền, thà đứng trước thanh thiên bạch nhật cũng muốn nghĩ cách góp tiền để chữa bệnh cho em gái.

Đáng thương quá đi mất! Vi vậy rất nhiều người sẵn sàng quyên góp tiền.

Nhưng những người biết sự thật điều hiểu rõ ràng chuyện này đã được Mạnh Thái Như sắp xếp, buổi sáng xảy ra chuyện, sau khi Hách Lan Lan về trường đã xin Mạnh Thái Như giúp đỡ.

Cuối cùng Mạnh Thái Như nghĩ ra được một cách như vậy, nếu Hách Lan Lan không làm, thì sẽ không giúp.

“Chủ nhiệm Trương, ông tới rồi!”

Mạnh Thái Như bắt tay với người chủ nhiệm trung niên hồi đầu, sau đó người chủ nhiệm trung niên căm hai trãm tệ của minh bó vào thùng quyên góp.

“Chủ nhiệm Trương, chụp chung một tấm đi!”

“Được được được!”

Tách! Hai người chụp chung một tấm hình.

“A! Trương Đào, Vương Minh, hai người đến rồi à!”

Lúc này, Vương Dương cũng vênh váo đắc ÿ đón bạn minh, là người của khoa bên cạnh, đều là bạn bè trong hội sinh viên “Ừ, đến rồi đây!”

Nói xong thì mấy người cũng bỏ vài trăm tệ vào thùng quyên góp.

‘Sau đó lại tách tách chụp ảnh với nhau.

Trần Hạo đứng bên dưới quan sát, phát hiện gần như cả quá trình quyên góp đều như vậy.

Con mẹ nó đây là thể loại quyên góp gì thế này? Sao ở đây lại như một chương trình vinh danh vậy chứ! Trần Hạo tức giận đến trắng bệch cá mật.

Đối với Hách Lan Lan lúc này như đã chết lặng, ngoài đồng cảm ra còn có một loại cảm giác áy náy.



Anh gần như là người đầu tiên biết gia đình Hách Lan Lan xảy ra chuyện, cô ẩy tin tướng anh, nói với anh trước.

Hơn nữa anh cũng khuyên nhủ có ấy, cho cô ấy hi vọng.

Thế nhưng vài ngày sau anh lại không kịp giúp cỏ ấy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó.

Cho nên mới hại cô ấy tới bước đường này.

Không phải Trần Hạo quá lương thiện hay gì, mà là mỗi này thì anh lại nghĩ đến bản thân mình, quá thực anh rất ï thấy những việc thế ng cám! Không được, cứ đà này thì có khi Hách Lan Lan chẳng còn muốn sống nữa mất! Nghĩ đến đây, Trần Hạo ra khói đám đông, đi lên đẩy Vương Dương đang chụp.

ảnh ra, giật lấy tấm bảng giấy Hách Lan Lan đang cầm ném xuống đất.

“Trần Hạo, cậu Hách Lan Lan khàn giọng nói, rõ ràng là không biết đã khóc bao nhiều lần rồi “Hách Lan Lan, không cần phải làm nền cho đám người này, nếu bọn họ thật sự.

muốn giúp cậu thì chắc chẳn sẽ không đối xử với cậu thế này! Tiền của cậu, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, cậu về lớp đi!”

Trần Hạo hơi giận dữ nói.

Thế giới vắn còn nhiều người tốt, một người gặp khó khăn, người khác nhìn thấy thì thế nào cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng Mạnh Thái Như với Vương Dương lại lợi dụng chuyện này để dát vàng lên mặt mình, quả thực là không còn gì để nói mà “Trần Hạo! Cậu điên rồi à?”

Giang Vi Vi giận dữ nhìn Trần Hạo, từ khi nào mà cậu ta to gan vậy chứ? “Trần Hạo, cậu có biết cậu vừa mới nói gì không há, bây giờ tôi cánh cáo cậu, cậu cút ngay cho tôi, không thì cậu đợi bị đuổi học đi!”

Mạnh Thái Như rất sĩ diện.

Nghe Trần Hạo mỉa mai bọn họ như vậy nên nhảy dựng lên.

‘Vương Dương thì càng giận dữ hơn nữa.

“Thắng đầu buồi rẻ rách, có phải mày thấy mày trúng vé số là mày giỏi lắm.

đúng không? Mẹ nó mày còn dám đẩy tao?”

Nói xong, Vương Dương nắm tóc Trần Hạo, kéo qua, sau đó tát vào mật anh.

một cái Hần vô cùng tức giận, nhà có tiền, có khi nào hán bị người ta đối xứ như vậy đâu? Mà sức của Trần Hạo sao có thể hơn hẳn được chứt Một bàn tay tát thắng vào mặt, đau đến nhức nhối! “Á! Đừng đánh, Vương Dương, xin cậu đấy, đừng đánh Trần Hạo! Tôi không cần tiền quyên góp này nữa, các người đừng đánh cậu Hách Lan Lan bị dọa sợ, vội vã kéo Vương Dương ra, dù sao thì việc này cũng là vì cô ấy mà ra “Cậu cút ra cho tôi! Hai đứa nghèo kiết xác tụi mày mà cũng dám dụng vào tạo?”

‘Vương Dương hét lớn.

Vân còn muốn bổ nhào vào đánh Trần Hạo.

“Bốp”

Đột nhiên Vương Dương cảm thấy trước mât mình tối đen, và một thứ gì đó màu đỏ dần phóng to lên trước mặt mình! Là Tiần Hạo, ở bên cạnh tim ra một viên gạch ném thắng vào đầu hắn! Dùng lực rất lớn.

Viên gạch cũng vỡ tung tóe.

“Aaal”

‘Vương Dương ôm đầu, nằm dưới đất đau đớn gào to.

“AI Đánh người rồi!”

Mọi người xung quanh sợ hãi.

Giang Vi Vị và Mạnh Thái Như cũng bị dọa đến đần ra.



Trần Hạo cũng dữ tợn quá rồi! “Mẹ nó! Tên nghèo này dám đánh anh Dương?”

“Nó không muốn sống nữa à, không biết ba anh Dương là người máu mặt ớ khu này à?”

“Xong rồi xong rồi, thứ này chắc chản không được ở lại trường nữa đâu!”

“Còn ở lại làm đếch gì nữa, chắc là trường sẽ đuổi hẳn thôi, sau đó hẳn vẫn.

phải đủ sức để có thể đến được ga xe lửa Kim Lăng chứ!”

.

Mọi người hoàn toàn sững sờ, dù sao thì trong mắt bọn họ, có một số người không thể động vào, một khi đã động vào thì đời này coi như xong.

“Anh Dương, anh không sao chứ?”

“Mẹ nó, thứ tầm thường hôi thối này, dám đánh anh, mau gọi điện cho chú đi, chém chết cá nhà nói”

“Phải đấy anh Dương, không thể bỏ qua cho loại tăm thường hôi thối này được!”

“Ôi ôi ôi, anh Dương, anh cháy nhiều máu quá!”

Một nhóm các cô gái bông dưng váy lại, đau lòng đỡ Vương Dương đứng dậy.

Hơn nữa tất cả bọn họ đều giận dữ nhin Trần Hạo.

Trong mắt bọn họ, anh Dương chính là bảo bối yêu quý, vừa có tiền vừa đẹp.

trai, còn người trước mât này chí là một ké tâm thường, dám đánh anh Dương, đủ đế giết chết hắn ta mười nghìn lần.

“Mẹ kiếp, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đưa tôi đi bệnh viện trước đã, tôi sẽ gọi cho ba tôil’ Vương Dương bị thương không nhẹ, ít nhất cũng phải chấn thương não, lúc này.

hân đang hung tợn nói thì được dìu đi tìm xe cứu thương.

“Trần Hạo, mày đợi đấy!”

Còn Trần Hạo thì sao.

Ha ha, đợi? Đi cái rắm! Nói thật, Trần Hạo muốn đánh Vương Dương không phải là chuyện trong một hai ngày.

Trước đây lúc mình làm việc cho hội sinh viên, làm chậm thi bị Vương Dương đạp vài cú đánh vài phát.

Như lần đầu tiền thấy Tô Đồng Hán ớ hội trường, bới vì làm bẩn giày cúa Tô Đồng Hân, nếu không phải Tỏ Đồng Hãn cản lại thì chẳng phải lại bị Vương.

Dương đánh rồi sao? Bình thường không nói gì nhưng Trần Hạo đều nhớ rất rõ.

Vừa rồi nghe Vương Dương mắng mình với Hách Lan Lan là hai đứa nghèo kiết xác, cục tức của Trần Hạo mới tuôn trào ra, ban nãy mày vẫn còn có tình cắm mà chạy ngược chạy xuôi vì Hách Lan Lan, mày hoàn toàn không xem người khác là con người mài! Cho nên Trần Hạo rất khoái trá, rất để chịu khi cầm gạch nện vào đầu Vương Dương! “Hữ, Trần Hạo, cậu thật được lầm đấy! Nhưng để tôi xem làm sao cậu tiếp tục học được nữa! Ví Vi, giờ em đi theo tôi đến gặp chủ nhiệm khoa, trước khi ba.

‘Vương Dương đến phải xử lý xong Trần Hạo, bằng không theo tính của ba Vương Dương thì việc này sẽ trở thành việc lớn đẩy!”


“Vâng, cô Mạnh!”


Giang Vi Vi cạn lời lắc Iâc đầu nhìn Trần Hạo.


Như đang muốn nói.


Cậu đợi mà chết đi…

Advertisement
';
Advertisement