Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Mối quan hệ bây giờ giữa Tô Đồng Hân với Trần Hạo thuộc kiếu thân hơn bạn thân một chút.

Cho đến bảy giờ Trần Hạo cũng không tỏ rõ rằng mình theo đuổi cô.

Hai người chỉ trò chuyện cùng nhau.

Còn Tô Đồng Hân thì sao, cô ấy vẫn luôn nói đùa với Trần Hạo rằng anh là bạn trai giả của cô.

Nên Trần Hạo cảm thấy, có phải Tô Đồng Hân hoàn toàn không hề nghĩ đến việc tiển xa hơn với mình? Nhưng Tô Đồng Hân lại thường hay nổi nóng với Trần Hạo.

Tóm lại bây giờ mối quan hệ của hai người cứ mơ hồ như vậy! “Tớ hỏi cậu mà cậu lại không trả lời, rốt cuộc mấy hòm nay có phải cậu nói chuyện với cô gái khác hay không?”

T6 Đồng Hân gõ chữ gứi đến.

Con gái thường rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay thôi cũng có thế nhắn ra được.

Mấy hôm nay biểu hiện của Trần Hạo rất lạ, trước đây nói chuyên, chỉ cần mấy giây thôi là Trần Hạo đã trả lời rồi Nhưng giờ thì sao, có đôi khi cá phút cũng chưa thấy trá lời ‘Cảm giác này khiến Tô Đồng Hân rất khó chịu.

Trần Hạo không muốn giấu Tô Đồng Hãn, cũng chẳng có gì có thể giấu: “Phải! Có nói chuyện!”

Trần Hạo nói.


“Ha ha, cậu không cần giải thích, cho dù cậu không chỉ nói chuyện thì tớ cũng không biết đâu, cậu giỏi như vậy chắc chắn có rất nhiều có gái xinh đẹp theo đuổi cậu, tớ đã biết từ lâu rồi! Người đang nói chuyện với cậu chắc chân cũng tất đẹp có phải không? Cô ấy tên gì, tớ có quen không?”

Tô Đồng Hân gửi liên tiếp rất nhiều chữ.

“Câu không quen, tớ cũng chí mới quen cô ấy một tuần thôi, nếu nói về đẹp thì có thế tâm hồn của cô ấy đẹp hơn..”

Nói thật, khoảng thời gian này, Tô Đồng Hân vẫn luôn chỉ đùa vui với Trần Hạo.

Nên Trần Hạo cảm thấy, Tô Đồng Hân không có một chút ý gì với mình.

Cô ấy chỉ đơn thuần cư xử với mình như một người bạn, cho dù cô ấy biết mình rất giàu có! Còn Trần Hạo cũng không có suy nghĩ lung gì với Tô Tử Nguyệt cả, chỉ là một người bạn tự nhiên quen thuộc thôi Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều.

*À à, cô gái có tâm hồn đẹp, giỏi thật đấy, tớ nói này, ngay cả bạn gái cậu Trần cũng không quan tâm, thì ra là quen được bạn gái mới “Tớ đâu có không quan tâm cậu, với lại chẳng phải cậu hay nói tớ là bạn trai giá của cậu sao, còn nữa, cô ấy không phải bạn gái tớ!”

Trần Hạo giải thích.

Tỏ Đồng Hân: “Biểu cám mía mai”

“Vậy cậu nói xem hai người đã tới bước nào rồi, là bạn tốt nhất của cậu, em gái tốt của cậu, tớ muốn biết rõ một chút!”

Trần Hạo nghe Tô Đồng Hân nói xong câu này, đặc biệt là câu em gái tối, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Ha ha, hóa ra còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn, sắp đến tình yêu luôn rồi.

Nhưng không ngờ trong lòng Tỏ Đồng Hân, lại vẫn luôn xem mình là một người anh.



Nghĩ cũng phải, mặc dù minh có tiền nhưng khi chất hoàn toàn không đạt được.

đến tiêu chuẩn hình mẫu bạn trai của Tô Đồng Hân! “Không đến bước nào cả, là bạn bè, tớ thích sự tốt bụng và lòng dũng cảm của cô ấy! Một số cách làm của cô ấy khiến tớ rất khâm phục!”

Trần Hạo nói.

“Wow! Vậy cô ấy thực sự tất giới đấy, hôm nào tớ nhất định phải gặp mới được! Giới thiệu cho tớ làm quen với nhé!”

“Được chứ, nếu cậu gặp rồi cậu nhất định cũng sẽ thích cô ẩy, vì cô ấy thực sự tất tốt”

“Đúng rồi Đồng Hân!”

“Hửm?“ Trần Hạo muốn hỏi ngày mai Tô Đồng Hân có rảnh không, kết quá mới gửi được bốn chữ, th bên trái nội dung đã xuất hiện một dấu chấm than đỏ chót.

Nhắc nhở minh vẫn còn chưa kết bạn với đối phương! Trần Hạo “2??”

Chuyện gì nữa đây? Đang nói chuyện vui vẻ sao lại xóa mình rồi? Trần Hạo vội gọi điện cho Tô Đồng Hán.

Kết quả tổng đài nhắc đối phương đã tắt máy.

Sao vậy trời? Trần Hạo gãi đầu.

Đâu có ngờ, vừa nãy Tô Đồng Hân đang nắm trên giường nói chuyện với Trần Hạo.

Nói thật, vì Trần Hạo trả lời tin nhắn của mình rất chậm, cho nên mấy hôm nay.

Tô Đồng Hân vẫn mãi phóng đoán lung tung.

Sau đó mới hói đùa một câu, bởi vì nếu hỏi quá nghiêm túc sẽ thể hiện rằng.

mình không dè dặt! Thế nhưng lại đúng như mình nghĩ, thật sự có một cô gái đang trò chuyện với Trần Hạot Tô Đồng Hân cảm thấy trong lòng nhói đau Giống như bị người ta cướp lấy gì đó của mình vậy.

Khoáng thời gian này cô đã quen được Trần Hạo yêu thương và ở bên cạnh cỏ.

Bây giờ lại có một cô gái đến chia đi một phần.

Cho nên Tô Đồng Hân hơi tức giận, nhưng cũng không nói rõ ra mà hói Trần Hạo cô ấy là ai, có xinh đẹp không, muốn đế Trần Hạo biết mình đã tức giận rồi! Nhưng sau đó thì sao? Trần Hạo lại nói cô ấy rất xinh, thích sự lương thiện của người ta! Được, tớ nhịn! Cho nên sau đó Tô Đồng Hân mới lạnh lùng một chút nói rằng mình xem Trần Hạo như một người anh, muốn đảm vào tim Trần Hạo một chút, rồi vấn hỏi chuyện về cô gái đó, nói mình muốn gặp cô ấy.

Sau đó Tô Đồng Hân xóa Trần Hạo, xóa xong thì ném mạnh điện thoại lên tường, ném đến tắt máy luôn! “Đồng Hân, cậu sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Bạn cùng phòng lo lắng hỏi.

“Tớ không sao, ngú thôi!”

Tô Đồng Hân ôm đầu “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!”

Trần Hạo bên này liên tục gọi mấy cuộc nhưng đều không được.

Thực sự là không hiểu Tô Đồng Hân rốt cuộc bị sao nữa? Chỉ là trong lòng có hơi hụt hẳng, cố gắng lâu như vậy, còn tưởng rắng thời cơ chín muồi với Tô Đồng Hân đã đến rồi, kết quả… haizz! Ngủ thôi, không đế mấy chuyện phiền não này bám riết mình nữa! Sáng sớm hôm sau.



Trần Hạo cùng Dương Huy và Lý Duệ ăn sáng ở căn tin.

“Lão Trần lão Trần, mau nhìn xem ai kia!”

Trần Hạo vừa vào Dương Huy đã đụng Trần Hạo, chỉ chỉ sang một bên.

Trần Hạo nhìn sang thì thấy Tô Đồng Hân cũng đang ăn sáng với hai người bạn cùng phòng! Chuyện tối qua làm Trần Hạo rất phiền muộn, không biết tại sao Tỏ Đồng Hân lại chẩn mình! Lúc này anh đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Đồng Hân.

“Đồng Hân, sao tối qua cậu lại chặn mình?”

Trần Hạo hỏi.

“Hả? Có sao? Sao tớ không biết nhỉ, chẳng lẽ tớ không cấn thận chạm phải à? Không thể nào, sao tớ lại chặn cậu được!”

Tö Đồng Hân Ki quái hói, trong mắt lại lộ vé tức giận.

Trần Hạo lấy điện thoại ra: “Thật mà, cậu xem đi, cậu thật sự chặn tớ rồi đây.

này!”

“Cạch!”

Đôi đũa đập thẳng lên bàn, Tỏ Đồng Hân lạnh lùng nói: “Ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi!”

‘Sau khi liếc Trần Hạo một cái, Tô Đồng Hân lạnh mặt quay đi “Mẹ kiếp, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy lão Trần? Chẳng phái Tô Đồng.

Hân rất tốt với cậu à, sao giờ hai người các cậu lại thế này?”

Dương Huy cực kì hứng thú hồi.

“Tôi có biết đâu, đang nói chuyện thì lại vậy, có thể là cô ấy bât đầu ghét tôi rồi cũng nên! Trần Hạo cười giều một cái “Không thể nào, làm gì có ai lại ghét vô duyên vỏ cớ thể được, con gái là phái dỗ dành, cậu đi dỗ cô ẩy đi, rốt cuộc cậu còn muốn theo đuối người ta nữa không hả!”

Dương Huy nói.

Đây được xem là điểm yếu trong tính cách của Trần Hạo.

Anh thích Tô Đồng Hân, cho nên rất đế ý đến suy nghĩ của Tỏ Đồng Hân, nếu không hợp, Trần Hạo đã rất nghiêm túc rồi.

Việc này cũng có liên quan đến kinh nghiệm của Trần Hạo.


Dù sao thì Trần Hạo cũng chỉ vừa mới luyện được đến mức gặp con gái thì không đó mặt, còn làm thế nào để hiểu được trái tim con gái, có thể nói đây là một bài tập quan trọng khác mà Trần Hạo phải làm.


“Rõ ràng cô ấy nói cô ấy như em gái mình thôi, mình mà còn theo đuổi nữa thì chẳng phải ngay cả làm bạn cũng không được sao?”


Trần Hạo thầm thở dài.


Nhưng mà Dương Huy nói cũng đúng, con gái là phải dỗ dành, hay mình dỗ thử xem sao?

Advertisement
';
Advertisement