Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Mẹ ơi, Đồng Hân, cậu nhìn đi, tên khốn nạn này đến rồi! “Chẳng phái cậu ta và Triệu Nhất Phàm đã thành đôi rồi sao, chân trước cửa lớp chúng ta làm gi?”

“Xi, chắng lẽ thăng nghèo này lại thích Đồng Hân nhà mình hả, trời ơi, không biết Triệu Nhất Phàm nghĩ thế nào mà lại đồng ý quen loại người hèn hạ thế này nhí2”

Trần Hạo vừa bước đến cứa lớp Tô Đồng Hân Là bị mía mai ngay.

Nhưng Trần Hạo đã miễn dịch với những thứ này.

Chỉ muốn Tô Đồng Hân ra ngoài Tô Đồng Hân hơi bất ngờ khi Trần Hạo đến tìm mình, cô vẫn đang chờ Trần Hạo goi điện cho cô, không ngờ lúc thất vọng nhất lại thấy anh đến thẳng lớp cô.

Tất nhiên Tô Đồng Hân đồng ý rồi Bới vi bây giờ cô đã tin Trần Hạo, thật ra hôm đó sau khi cô tát Trần Hạo xong, Tô Đồng Hân hối hận ngay, nghĩ thể nào cũng thấy Trần Hạo không phải loại người như vậy.

Cho nên, hôm qua lúc Trần Hạo giải thích với cô, Tô Đồng Hân tin Trần Hạo.

ngay.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hai người bước ra khỏi phòng học, xuống đường đi dưới sản trường.

“Trần Hạo, chẳng phải lần trước chị họ của tớ từ nước Mi về rồi sao, rong khoảng thời gian này chị ấy bận rộn xử lý một vài công việc nhưng bây giờ thì không còn bản nữa, chị ấy muốn gặp cậu mãi đấy, tớ cổ gảng trì hoãn nhưng không trì hoãn được!”

Tô Đồng Hân nói: “Tớ muốn cậu mời chị họ tớ än bữa cơm!”

“Ừ ừ, không thành vấn đề, khi nào?”

Trần Hạo thấy Tô Đồng Hân không tức giận nữa, thầm nghĩ cuối cùng cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa nên đồng ý ngay.


“Chiều nay cậu không có tiết đúng không, vậy thì trưa nay nhé.

Vài ngày nữa chị tớ lại bận, xong thi lại phải về nước M rồi! Trần Hạo gãi đầu, quay về phòng học.

Tiết học buổi sáng rất nhàm chán.

‘Thoáng chốc đã đến buổi trưa sáp tan học.

“Trần Hạo, trưa nay rảnh không, ra ngoài ăn cơm đi.”

€ó một tin nhắn gửi đến vào lúc này.

Là tin nhân của Triệu Nhất Phàm.

Vài chữ vô vị Bây giờ Trần Hạo mới nhớ, còn chuyện của Triệu Nhất Phàm nữa.

Bởi vì hôm qua hiếu lâm nên Triệu Nhất Phàm trở thành bạn gái anh! Lâm Trần Hạo đau cả đầu.

Hơn nữa bây giờ rất rõ ràng, Triệu Nhất Phàm có ý muốn mình thân mật với cô ta hơn.

Nói thật lòng, nếu là lúc trước, cho dù Triệu Nhất Phàm đã từng khinh thường Trần Hạo, nếu cô ta làm bạn gái Trần Hạo, Trần Hạo cũng sẽ rất vui vẻ.

Hơn nữa cũng sẽ đối xử tốt với cô ta.

Dù sao Triệu Nhất Phàm thật sự rất xinh đẹp! Nhưng bây giờ, lòng Trần Hạo chí nghĩ đến Tô Đồng Hân.

Nếu đã vậy mà còn mập mờ với Triệu Nhất Phàm thì Trần Hạo sẽ biến thành đồ.

khốn nạn.

Nếu đã không thích thì tại sao phải duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái với Triệu Nhất Phàm? Vân nên giái thích rõ ràng thì hơn, nếu không hiểu lâm chồng chất, sẽ phiên phức! Trần Hạo ngẫm nghĩ rồi trả lời một dòng chữ dứt khoát.



“Triệu Nhất Phàm, đợi lát nữa tan học, chúng ta gặp nhau ớ công viên nhó đi, chỉ mình cậu thôi! Có chuyện này tớ muốn nói rõ với cậu!”

“Được!”

Triệu Nhất Phàm trả lời rất nhanh.

‘Sau khi tan học, Trần Hạo đến công viên nhỏ.

Triệu Nhất Phàm đang chờ.

Có thể nhìn ra được, hôm nay cô ta đã cố tinh trang điểm.

Nhìn thấy Trần Hạo, cô ta vừa bất ngờ vừa vui.

“Trần Hạo, cậu đến rồi!”

Nụ cười ngọt ngào, càng nghiêng nước nghiêng thành hơn.

Bây giờ Triệu Nhất Phàm thấy Trần Hạo, mặc dũ có cảm xúc phức tạp.

Lúc trước cô ta rất khinh thường Trần Hạo, khinh thường tử tận xương tủy nhưng bây giờ, bồng dưng phát hiện Trần Hạo rất đẹp trai, hơn nữa còn có khí chất, rất thu hút người khác! Cô ta cũng không biết tại sao.

“Tối qua tôi còn muốn cậu mời cơm nhưng kết quá cậu lại thái đó, rốt cuộc cậu có ý gì!”

Triệu Nhất Phàm bước đến trước mặt Trần Hạo.

Ngứi thấy hương thơm trên người Triệu Nhất Phàm.

Trần Hạo chỉ thấy mơ màng, đã từng là nữ thần không thế với tới, bây giờ lại ngại ngùng đứng trước mặt mình.

Ha ha, đúng là như phim.

Nhưng dù giống phim đi chăng nữa, Trần Hạo vẫn quyết định ăn ngay nói thật “Bởi vì tôi không muốn yêu đương với câu!”

Trần Hạo nói thẳng.

“Cậu nói gì?”

“À, bạn Triệu Nhất Phàm, thật ra có một hiểu lầm rất lớn ở đảy, lúc đó tôi..

Thật ra lúc đó tôi không theo đuổi cậu, khụ khụ, tôi nói ra hết nhé, ngày đó, bởi vì tôi muốn tìm Tô Đồng Hân ở khoa cậu, muốn mời cậu ấy ăn cơm nhưng khi tôi đi vào lại bị sinh viên nữ khoa cậu bao vây, cho rằng tôi muốn tỏ tình! Sau đó…”

Trần Hạo nói hết những lời đã đè nén trong lòng ra.

Ngực Triệu Nhất Phàm phập phồng, từng chữ giống như cây gai đâm mạnh vào lòng cô ta, làm cơ thể yểu điệu của cô ta run lên nhè nhẹ.

“Sau đó, đúng lúc tôi xuất hiện, nghĩ lầm là cậu tỏ tình với tôi nên đồng ý với cậu, đúng không?”

Triệu Nhất Phàm nhíu chặt mày.

“ỪI Bởi vì không khí lúc đó quá sôi nổi, nếu tôi nói thắng ra thì xấu hố quái”

Trần Hạo cúi đầu nói “Ha ha, tôi hiểu hết rồi, thì ra Triệu Nhất Phàm tỏi lại giống một con ngốc, một ‘con ngốc bị người ta chơi đùa!”

Triệu Nhất Phàm lạnh mặt mảng.

Giống như mình tự đi làm thân với người ta, kết quá còn chưa làm thân được đã bị người ta tát ngược lại Triệu Nhất Phàm cám thấy bản thân mình là một trò cười.



Lần đầu tiên yêu đương là hiểu lãm Trang Cường giúp minh, yêu anh ta rồi cùng mình lại mất mặt đến thế.

Sau đó thì sao, lần thứ hai yêu đương là với Trần Hạo luôn luôn giúp đỡ mình, nhưng rồi thì sao, lại làm mặt mũi mình bầm dập.

Đủ rồi! Thật sự đú rồi! Chẳng phái mình chí muốn tìm một người bạn trai có tiền và có khí chất thôi à Chuyện đơn giản như vậy, tại sao đến lượt minh lại trở nên khó khăn đến thế? “Bếp”

Triệu Nhất Phàm tức giận tát Trần Hạo một cái.

“Khốn nạn, Trần Hạo, chẳng phải là có ít tiền rẻ rách thôi à? Tôi là người mà cậu có thế đùa bốn à? Cậu chờ đi, chờ một ngày nào đó Triệu Nhất Phàm tôi sẽ tìm được một người bạn trai giàu có chân chính, sẽ đánh đến khi mặt cậu sưng tấy! Càng nghĩ càng bực mình, sau khi Triệu Nhất Phàm đánh xong thì hân học nhìn Trần Hạo một cái rồi xoay người đi.

Trần Hạo sờ gương mặt bị đánh Khóe miệng cong thành một nụ cười chua xót.

“Ôi, phải nói một câu không nên nói, trên đời này có người giàu hơn mình nữa hả? Khụ khụ!”

Nhưng mà nói ra chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.

Thật ra trong lòng Trần Hạo rất thoải mái, không làm Triệu Nhất Phàm tổn thương quá nhiều! Cứ vậy đi! Trần Hạo ngồi xuống via hè công viên nhỏ.

Ngắm cảnh trong hồ, hiếm khi được tính tâm.

Lúc này, di động anh chợt vang lên, vừa thấy số điện thoại, Trần Hạo hơi vui vẻ.

Là Tô Đồng Hân gọi đến.

Kể từ hôm qua, xem như Tô Đồng Hân đã hoàn toàn chẩm dứt với Trần Hạo, không ngờ lại gọi điện đến.

Vội vàng nhấc máy.

“Bạn Trần Hạo, làm phiền bạn quá, xin hói bây giờ bạn có ránh không? Tôi có chuyện này muốn nói với bạn!”

Giọng điệu kỳ lạ cúa Tô Đồng Hản vang lên Trần Hạo cười gượng: “Đương nhiên là ránh rồi, dù sao tớ đâu có bạn gái đâu!”

“Ha ha, màn tỏ tình hôm qua hoành tráng thế mà, bạn Trần Hạo nghĩ rằng tôi không thấy hả?”

Tất nhiên Trần Hạo hiểu được ý của Tô Đồng Hán.

Lại giải thích rõ ràng chuyện của Triệu Nhất Phàm.

“ð Sau khi Tô Đồng Hán nghe xong, không nói mình có tin hay không, chỉ thờ ơ trả lời một cầu.

“Tìm tớ có gì không?”

Trần Hạo hi.

“Phải có chuyện gì mới tìm cậu được hả?”

Tô Đồng Hân hơi tức giận nói.

“Không phái mà, là cậu nói có chuyện muốn nói với tớ mà! Rốt cuộc là chuyện gì?”


“Chẳng có gì cải”


Tút tút Cúp máy cái rụp luôn.


Trần Hạo sốt ruột sắp điên rồi Sốt ruột như thế đang ngồi trên đống lửa.


Con gái khó hiểu quá, con gái thông minh càng khó hiểu hơn! Mãi mãi cũng không biết được trong đầu họ đang nghĩ gi! Hầy, thôi đi, mình cứ tìm Tô Đồng Hân vậy.

Advertisement
';
Advertisement