Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Đường Sở sợ hãi, vôi hỏi: “Khách VIP cô nói có phải là Trần Hạo hay không?”

“Chúng tôi không biết, chỉ biết lúc trưa nay, có một người trong nhóm các cô là khách VỊP của chúng tôi!”

Cô nhân viên thu ngân cười nhẹ.

Hát Sao lại thế này? Lúc trưa nay, chỉ có Trần Hạo và Tô Đồng Hân thôi mà? Mặc dù người ta không chịu nói nhưng Đường Sở đã chắc bảy tám phần.

Rất có khả năng, là vì nế mặt Trần Hạo! Nhưng làm sao có thể? “Ha ha, Sở Sở, câu nhanh chóng cho chúng tớ xem bất ngờ đi? Chẳng lẽ đây là bất ngờ của cậu đó há”

Trong số nhóm bạn cấp ba của Đường Sở, có một có gái tên Vương Đại Mỹ lên tiếng.

Từ năm cấp ba, Vương Đại Mỹ và cô đã là bạn thán, cũng là bạn đại học.

Mặc dù là chị em thân thiết nhưng lại là chị em thân thiết đấu đá từng chút một, ‘Cô này ghen ghét cô kia, cô kia ghen ghét cô nọ.

Sau đó, nhờ thành tích xuất sắc nên Đường Sở được du học và làm việc ở nước.

M Xem như đã dìm Vương Đại Mỹ xuống hoàn toàn.

Ngay cả vừa rồi, Đường Sở còn muốn thể hiện trước mặt Vương Đại Mỹ, kết quả lại đụng phái rắc rối này.

‘Đặc biệt là bây giờ Vương Đại Mỹ hỏi một câu đầy ma mai làm Đường Sở sáp.

tức điên.


‘Chác chân không thể nào giám giá rồi Nhưng nếu bây giờ quay lại ăn thì mẹ nó mất mật biết bao.

Nguy Cường chỉ có thể căng da đầu, săm mặt tính tiền.

Hơn tầm mươi nghìn, chưa ăn được miếng nào, lại không được làm ra vẻ, đúng là lỗ muốn chết.

Sau khi xong xuôi, Ngụy Cường không còn khả năng sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi được nữa.

“Đúng rồi Đường Sở, bạn nước ngoài của cậu chưa có chỗ nghỉ ngơi đúng không? Thế này đi, để tớ sâp xếp cho nhé, ăn uống nghí chân cùng một chỏ, chúng ta ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, nếu không đói bụng thì khó chịu lầm!”

‘Nhếch nhác rời khói Bếp Gia Viên, giờ phút này Vương Đại Mỹ khoanh tay cười gượng.

Đường Sở không phục nói: “Không cần đâu, tớ có tiền, để tớ sảp xếp là được, sắp xếp ở khách sạn năm.

sao Kim Lăng thế nào? Đại Mỹ, nếu đêm nay mọi người không bận thì cũng đừng về, tớ sắp xếp thêm là được, mà lâu rồi chúng ta cũng không gặp nhau, phái tâm sự tán gẫu mới được!”

“Ây da, tớ còn nghĩ Sở Sở về nước, gia đình lại làm kinh doanh, chắc chắn sẽ sống xa hoa lầm, sao lại sảp xếp cho bạn nước ngoài ở khách sạn năm sao? Đúng là không tôn trọng người ta lắm nhỉ?“ Vương Đại Mỹ cười nói.

Đường Sở hỏi: “Vậy cậu nói xem, ngoài khách sạn năm sao ra thì Kim Lăng.

chúng ta còn chỗ nào đắt đỏ không?”

“Ha ha, đương nhiên có chứ, cậu đã từng nghe nói sơn trang suối nước nóng cao cấp nhất Kim Lãng chưa?“ Vương Đại Mỹ kiêu ngạo nói “Sơn trang suối nước nóng, em đã từng nghe nói rồi, có vẻ như nó là sơn trang suối nước nóng hạng nhất cả nước, giả cả cao ngất trời, ra vào đắt đỏ!”

Bởi vì thể hiện cảm giác tồn tại nên Ngụy Cường vội vã chen vào bố sung.

“Tớ cũng từng nghe nói nhưng nếu là nơi đó thì tớ không trả nổi, cậu nói nơi khác đi, tớ sẽ sắp xếp!”

Đường Sở phát hiện, Vương Đại Mỹ này thành tâm muốn đối đầu với mình đây.



“Được thôi, vậy tớ nói tiếp, chúng ta đến trang viên đứng thứ hai ở Kim Lãng đi, cũng có thể ăn uống nghỉ ngơi một thể, nhà hàng Trúc Phong, mức phí ở nơi đó, tớ nghe nói chỉ thấp hơn sơn trang suối nước nóng một ít thôi, Sở Sớ, mấy năm nay cậu sống tốt như thế, nếu có thể sắp xếp ở đây, thì tớ sẽ phái dụi mắt mà nhìn! Sau này gặp câu, tớ sẽ không gọi cậu là Sở Sở nữa mà gọi là chị Sở Sớt ‘Vương Đại Mỹ nói kiểu đùa giỡn.

Nói thì nói vậy, gây chuyện thì vẫn gáy chuyện.

Cô ta chỉ là nói cho đã cái mồm, dù sao mọi người đều biết rầng, cho dù bạn giãu nhưng có hai nơi không thể tủy tiện đến, đó là sơn trang suối nước nóng và nhà hàng Trúc Phong! Cho nên Vương Đại Mỹ muốn nói với Đường Sở rằng, đừng tưởng rằng minh ra nước ngoài du học thì sẽ hay ho lắm.

Có rất nhiều nơi, sẽ làm cậu phái mất mặt! Nhưng mà… “Phựt Đường Sở bật cười thành tiếng.

“Nhà hàng Trúc Phong? Cậu đang nói đến cái trang trại quê mùa kia đấy hả? Nếu đêm nay tớ sắp xếp được cho mọi người thì cậu phải thực hiện lời hứa gọi tớ là chị Sở Sở đó.”

Trồng Đường Sở rất nghiêm túc.

‘Vương Đại Mỹ cần răng nói: “Được thôi, nếu cậu có thể sắp xếp được thì tất nhiên tớ sẽ gọi cậu là chị Sở Sở rồi!”

“Ha ha ha, thế nhé, Ngụy Lâm, Nguy Cường, lái xe, chúng ta đến nhà hàng Trúc Phong!”

Đùa à.

Trưa nay chỗ đầu tiên ăn cơm chính là trang trại quê mùa mà đồ nghèo Trần Hạo kia mời đó.

Sau khi đến, Đường Sở cảm thấy đủ rồi.

Nơi thế này, chắc chỉ có dế nhữi mới đến thôi Nhưng báy giờ thì chẳng sao cá, đã đánh cược với nhau rồi, chí cần mình có thể sắp xếp, được nghe Vương Đại Mỹ gọi mình một tiếng chị Sở Sở là đủ r ‘Thoáng chốc đã đến nơi.

“Phục vụ, cho tôi bản tiệc đắt nhất, hơn nữa, một hai ba bốn nãm..

Cho tôi thêm năm phòng!”

Đường Sở gọi Giờ phút này, chưa bao giờ cô ta cám thấy sáng khoái như vậy.

“Vâng quỷ khách, bây giờ tôi sẽ sắp xếp ngay! Chào cô, tổng cộng phí phòng là năm trãm nghìn chẵn, mời cô quẹt thẻ!”

Phục vụ cung kính, khom lưng với Đường Sở liên tục.

Đúng là có tiền thật đó! “Hả? Cái gì cái gì, năm trăm nghìn? Tôi đặt năm căn phòng, một đêm thôi mà năm trãm nghìn? Tôi có nghe lâm không?”

Đường Sở trợn mắt nhìn.

“Đúng mà quý khách, đây chỉ mới là phòng phố thông, nhưng mà bởi vì cô đã đặt phòng nên chúng tôi sẽ sắp xếp miễn phí bữa tối cho cô.

Chúng tôi sẽ tập hợp các đầu bếp nổi tiếng từ khäp nơi trên thế giới để cô lựa chọn khẩu vị!”

Phục vụ vừa cười trá lời vừa đẩy boss cúa mình lên phía trước.

“Chuyện này..

Khoan đã, nếu chúng tôi chỉ ăn bữa tối thôi thì sao?”

Đường Sở cổ gắng nuốt nước bọt.

“Nếu chỉ là bàn ăn tổi thì chúng tôi không cung cấp phòng riêng, nếu cô thật sự muốn đặt thì cô có thể đặt với giá một trăm năm mươi nghìn, đến lúc đó cô sẽ được tùy chọn các món ãn ở Thiên Nam, chỉ cần cô đặt món thì đầu bếp cúa chúng tôi sẽ chế biến cho cô!”

Rầm! Đường Sở hoàn toàn ngơ ngác.

Thì ra, đây không phải là nơi mà những người nhà quê muốn đến thì đến.

Ngay là người cao quý như cô ta cũng không trả nổi mức phí nơi này! Không biết tại sao Đường Sở lại nhớ đến Trần Hạo.



Lúc trưa, Trần Hạo đặt bàn ăn ở đáy.

Còn chuẩn bị cung cấp chỗ nghỉ ngơi nữa.

Tính ra thì, ít nhất cũng phái năm sáu trãm nghìn! Cũng có thế nói, Trần Hạo cực kỷ giàu.

Câu ta không hề tiêu sạch tiền của mình.

Hơn nữa hơn nữa! Ở Bếp Gia Viên, người có thể làm phục vụ tặng loại rượu quý báu đó, có lẽ đã có thế khẳng định là Trần Hạo.

Trời ơi! Thì ra Trần Hạo mới là người được nể mặt thực sự! “Ha ha, Sở Sở, không cần phải khó xử đâu, không ăn nổi thì không ăn nổi thôi, chi bằng cứ để tớ sâp xếp đi, mọi người nhanh chóng dùng bữa nào, đúng là đói muốn chết”

‘Vương Đại Mỹ lắc đầu cười gượng.

“Câu nói bậy, trưa nay tớ còn ở đây mà, đúng rồi, Nguy Lâm cũng tới nữa mà đúng không? Suýt chút chúng ta đã ăn uống nghỉ ngơi ở đây rồi!”

Đường Sở phản bác.

“Sở Sở, câu đừng giá vờ nữa được không?”

Vương Đại Mỹ đã hơi khinh thường rồi “Ai giả vờ, cậu có thể hỏi phục vụ này, có phải trưa nay chúng tôi đã đến đây hay không? Có phái có người tên Trần Hạo đã đặt bàn và phòng ở đáy không?”

Đường Sở vội vàng hỏi.

“Đúng vậy quý khách, đúng là trưa nay có một người tên Trần Hạo đặt phòng và bàn ăn ở đây, đặt chuẩn sáu trăm nghìn, phòng xa hoa!”

Phục vụ rất ấn tượng, bởi vì trưa nay người tên Trần Hạo này đến đây, bình thường Giám đốc cúa họ rất tài giỏi nhưng khi đứng trước mặt người đó lại không dám đứng thẳng lưng, làm tất cả các nhân viên làm việc ở khách sạn đều kinh ngạc thật lâu! “Trời ơi, đạt chuẩn sáu trăm nghìn!”

Đường Sở thật sự choáng váng.

Giờ phút này cô ta nghĩ, nếu Trần Hạo ở đây thì tốt biết mấy, muốn mát mặt thế nào mà chẳng được! Nhưng mà tại sao… Ấy da, sảp phát điên rồi! Giờ phút này Đường Sở hối hận gọi điện thoại cho em họ Tô Đồng Hân hỏi Tô Đồng Hân có thể bảo Trần Hạo sắp xếp hay không Kết quá Tô Đồng Hân nói không gọi cho Trần Hạo được.

Bởi vì giờ phút này, Trần Hạo đang có một nhiệm vụ khác… “Cậu nhanh lên đi, chậm chết đi được, sao lại không gọi điện thoại cho cậu được vậy, cứ tưởng cậu muốn lặn mất tấm rồi chứ!”

Mạnh Thái Như lái xe, quát nạt Trần Hạo đang chạy tới.

“Xin lỗi giáo viên hướng dắn, điện thoại của em hết pin, cô có thể cho em mượn.

sạc dự phòng được không?”

Trần Hạo chỉ vào sạc dự phòng trên xe Mạnh Thái Như.

“Lấy đi lấy đi, đúng là lúc quan trọng còn bị chậm trề, người không đáng tin cậy!”

Mạnh Thái Như nói vẻ khinh thường.

Lúc này Trần Hạo mới dùng sạc dự phòng sạc pin diện thoại, theo như lời đã hẹn, đêm nay Trần Hạo được Mạnh Thái Như đưa đến làm nhân viên bán thời gian cho quán bar.


Hầy, bây giờ ngẫm lại đúng là bưồn cười thật đó.


Minh là ông chủ của phố thương mại Kim Lăng mà bây giờ phải đi làm thêm cho quán bar mới mở của cấp dưới? Trần Hạo cười gượng.


“Đúng rồi, tôi dặn cậu chuyện này trước nhé!”


Lúc này, có vẻ như Mạnh Thái Như nhớ đến chuyên gì đó, lạnh nhạt nói.

Advertisement
';
Advertisement