Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Dường như Lâm Kiều muốn nói: Trần Hạo, cậu không ngờ Lâm Kiều tôi cũng có.

ngày hôm nay, được một đại gia như cậu Triệu nhận làm em gái kết nghĩa.

Lại còn mua quần áo, tặng túi xách cho tôi phải không? Lâm Kiều muốn trả lại hết mọi nhục nhã trước đây Trần Hạo đã gây ra cho cô ta Đương nhiên Trần Hạo không để ý tới cô ta, lại cảm đầu ăn cơm tiếp.

Hành động này của Lâm Kiều cũng thu hút sự chú ý của Triệu Nhất Phàm.

Thật ra lúc nãy khi vào cản tin, Triệu Nhất Phàm đã chủ ý tới Trần Hạo rồi.

Nhưng cô ta chỉ lườm Trần Hạo như đang giận dỗi.

Kế ra thì việc cô ta quen biết cậu Triệu.

Cũng có liên quan tới Trần Hạo.

Hôm ấy trong công viên, chẳng phái Trần Hạo bó mình lại để đuổi theo Tô Đồng Hân sao? Minh rời khỏi đó trong tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận, đúng lúc ấy tình cờ gặp cậu Triệu.

Cậu Triệu xin Wechat, thể rồi hai người trở thành bạn tốt Cũng nhờ quen cậu Triệu mà lòng tự trọng bị tổn thương do Trần Hạo gây ra cho Triệu Nhất Phàm mới tan thành máy khói Do đó, Triệu Nhất Phàm không cần phải để ý tới Trần Hạo nữa! €ô ta có thể tìm được chàng trai mạnh hơn Trần Hạo gấp trăm lần.

Hữ hữt ˆÀ phái rồi Đồng Hân, cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ, chuyện gì vậy?”

Trần Hạo không nghĩ miên man nữa, lúc này vừa ăn vừa hỏi Tô Đồng Hân, đúng rồi đúng rồi, là chuyện kế hoạch ngày kia chúng tớ tới Đài truyền hình Cảng Đảo học hỏi ba tháng.

Tớ đã báo danh, muốn tới đó học tập một thời gian, sau đó lại quay về Kim Lăng tìm việc thực tập!”

Tô Đồng Hân trá lời “Ôi trời, sao đột ngột thế?”


Trần Hạo sửng sốt.

“Buổi sáng mới nhận được thông báo, sau đó bảt đầu tổ chức báo danh.

Còn không phải vi sau khi bảo danh tớ phải họp suốt sao? Kỳ học ba tháng đỏ! Tớ cũng muốn ở lại Kim Lãng luôn nhưng lại không muốn sống ớ nhà, đặc biệt là dưới hào quang của cậu, tớ muốn tiển thêm một bước!”

Tô Đồng Hân nói chắc nịch.

Trần Hạo gật đầu, hơi sa sút tinh thần thanh niên bọn mình học hỏi thêm nhiều thứ cũng tốt.

Không chí cậu mà tớ cũng có kế hoạch học tập tiếp theo rồi”

Mặc dù không phải chia tay.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải xa nhau ba tháng, Trần Hạo rất lưu luyến.

“Câu đó, tới gấp tớ lúc nào cũng được mài Có phái tớ mất tích đâu!”

Tô Đồng Hân cầm tay Trần Hạo nói đùa.

“Được được được, sau này chỉ cần có thời gian tớ sẽ đi thăm cậu!”

Nghe chị nói khu vực nòng cốt của gia tộc nấm ở Nam Dương, hắn là nhà mình cũng có nhiều sản nghiệp ở Cảng Đảo.

Tới lúc đó mình đánh tiếng trước, vậy thì khi Tô Đồng Hân đến đó mình cũng yên tâm.

Khụ khụ, bây giờ nghĩ lại Trần Hạo cảm thấy drama ghê Lúc trước nghèo mình cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ.

Bây giờ mình giàu rồi lại cảm thấy bản thân đã có được cả thế giới Còn chuyện liên quan đến Triệu Nhất Phàm thì Trần Hạo không nghĩ đến nữa Cũng tốt, đẳng nào thì mình cũng không muốn dinh dảng quá nhiều tới cô ta, thậm chí Trần Hạo còn chẳng muốn làm bạn với kiểu phụ nữ như vậy! Chứ đừng nói chỉ tới Lâm Kiều.

Ba hôm sau, Trần Hạo tiến Tô Đồng Hân lên máy bay.



Sau khi tiễn người đi, Trần Hạo mới hoàn toàn bình tĩnh lại, rảnh rồi thì học kiến thức liên quan đến kinh doanh hoặc là xem các vấn đề phát triển của Văn Mông.

Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, Tô Đồng Hân đi được ba ngày rồi.

“Lão Trần lão Trần, cậu có thấy Lý Duệ đâu không?”

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Trần Hạo đang nhàn nhã nâm ì trên giường nghịch điện thoại thì đột nhiên Dương Huy chạy vào, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.

“Không, các cậu không lên mạng cùng nhau à2″ Trần Hạo nghĩ hản là lúc này bọn họ đang lập team lên mạng.

Chẳng biết hai ngày nay Lý Duệ bị làm sao, ngày nào cũng rầu rï không vui, Trần Hạo hói nhưng anh ấy không nói! Nói chung là một người bình thường rất hoạt bát bồng trở nên khác lạ.

Buổi trưa, lúc cả bọn cùng ăn cơm, Dương Huy hẹn Lý Duệ lên mạng, đi ra ngoài giái sầu Nhưng đến chập tối lại chẳng tìm thấy người đâu! Dương Huy hơi lo lẳng.

Trán Trần Hạo cũng đố mồ hói, Lý Duệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Lý Duê.

Kết quá là tất máy suốt *Đệch! Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Dương Huy nóng nảy vò đầu.

Trần Hạo cũng không còn lòng dạ nào nắm tiếp, bèn nhảy xuống giường, nói khẽ: Đúng là dạo này Lý Du rất lạ.

Bắt đầu từ tuần trước tôi phát hiện cậu ấy thường hay nhìn điện thoại cười trộm.

Tôi muốn xem nhưng tên nhãi ấy không cho.

Kết quả là hai hôm nay cậu ta lại rầu rï không vuil Nhất định là cậu ta có chuyện giấu chúng ta!”

Trần Hạo nhớ lại biếu hiện của Lý Duệ trong hai ngày nay rồi kể ra.

Có điều thường ngày Lý Duệ thích quậy, thỉnh thoảng cũng ủ ê nên mọi người trong ký túc xả không để ý lảm, chỉ nghĩ rằng dẫn anh ấy đi chơi là được.

“Đúng vậy, tôi cũng chú ý tới điều này.

Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải mau chóng tìm được cậu ấy, đừng có xảy ra chuyện gi!”

Dương Huy dứt lời, các anh em lập tức chuẩn bị chia nhau đi tìm người.

Trần Hạo sốt ruột đến độ muốn báo cảnh sát.

Có điều vừa mới mở cứa ra, ai nấy đều sững sờ.

Lý Duệ về rồi! Toàn thân anh ấy ướt đảm mồ hôi Lại còn vô cùng tiều tụy.

“Đệch! Lý Duệ, cậu đã đi đâu vậy?”

Dương Huy nóng nảy mâng, “À à, tớ ra ngoài một lát, hai ngày nay có tí việc!”

Lý Duệ đáp lại như người mất hồn, sau đó ngáp một cái rồi đi vào phòng ký túc.

“Sao lại tất máy?”

Nom đáng vé này cúa Lý Duệ, Trần Hạo cũng cám thấy kỳ lạ.

“Còn nữa Lý Duệ, có phải cậu có chuyện gi giấu bọn tôi không?”

“Hả? Tôi… Tôi không có việc gì hết! “Vậy sao vừa nãy cậu bảo hai ngày nay có tí việc?”

Trần Hạo và Dương Huy đưa mắt nhìn nhau, không có việc gì mới lạ đó! Thế rồi mấy anh em trong phòng lập tức vây quanh Lý Duệ.

Anh ấy cúi đầu im lặng, vẻ mặt buồn bã.



“Lý Duệ, cậu muốn chúng tôi sốt ruột chết luôn đúng không?”

Trần Hạo vỗ vai Lý Duệ.

Trước sự quan tâm và gặng hỏi của mấy anh em, khóe miệng Lý Duệ giật liên hồi, cuối cùng anh ta vò đầu như điên: “Các cậu đừng hỏi nữa được không? Cũng không cần quan tâm tới tôi! Lý Duệ: tôi chẳng là cái thá gì, thật ra tôi là tên cặn bã.

Cầu xin các cậu đừng hỏi tôi nữa!”

“Tôi… Thật ra trước giờ tôi luôn lừa các cậu, tôi rất khốn nạn, sau này các cậu đừng coi tôi là anh em nữa! Chỉ cần tôi nói ra, các cậu sẽ coi thường tôi!”

?? Trần Hạo và Dương Huy đều ngây ra.

Tiếp đó, Trần Hạo lên tiếng: “Lý Duệ, sao lại thế? Cậu gặp chuyện lại trốn tránh như vậy, bọn tôi mới coi thường cậu.

Trừ khi từ trước tới giờ cậu không coi chúng tôi là anh eml”

“Không không không, tôi coi các cậu là anh em mà, tình cảm của tôi dành cho các cậu tuyệt đối là thật lòng!”

Lý Duệ gãi đầu: “Được, tôi sẽ nói hết, có lẽ nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút!”

“Lão Trần lão Dương, thật ra nhà tôi rất nghèo, chẳng phải các cậu vẫn tưởng nhà tôi có điều kiện không tệ sao, đều là tôi giả vờ đấy! Hoàn cảnh gia đình tôi chẳng khá hơn lão Trần trước kia đâu, bố mẹ tôi đều bị bệnh, tôi còn một đứa em gái mắc bệnh nặng nữa!”

“Các cậu có biết không, từ nhỏ đã chẳng có ai coi trọng tôi.

Năm tôi bảy tuổi, tôi theo mẹ đến nhà dì họ vay tiên nhưng họ đuổi mẹ con tôi ra ngoài! Cũng quẳng nông sản nhà tôi ra ngoài luôn!”

.

ˆVi vậy, tôi cực kỳ sợ bị người ta khinh thường, từ nhỏ đã sợ rồi.

Tôi rất sợ không có tiền người ta sẽ khinh thường tôi, cho nên bắt đầu từ hồi cấp ba tôi đã cố tình ra vẻ giàu có!”

“Tôi đã theo đuổi cô nàng lớp trướng hồi cấp ba nhiều năm, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý hẹn hò với tôi.

Có điều cô ấy không giống những cô gái khác, không phải hạng người tham tiền.

Vậy mà tôi lại lừa cô ấy, nói rằng tôi sống ớ trường rất tốt, còn mở mấy cửa hàng.

Nhưng bây giờ…”

Lý Duệ cúi gâm đầu như quá bóng xì hơi.

Trần Hạo đã hiểu ra: “Sau đỏ cô ấy đòi đến thám cậu hả?”

“Đúng vậy, ban đầu tôi bảo để tôi đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy năng nặc muốn đến đây.

Phái làm sao bây giờ? Nhỡ đâu cô ấy biết tôi nói dối, chắc chản cô ấy sẽ chia tay với tôi.

Tôi thật sự rất thích cô ấy, vì vậy hai ngày nay tôi liều mạng làm thêm kiếm tiền!”

Nhìn bộ dạng này của Lý Duệ.


Trần Hạo không biết phải khuyên nhú thế nào.


Mình cũng lừa Tô Đồng Hân không ít Anh hiểu tâm trạng của Lý Du, anh ấy muốn cỏ được tỉnh yêu nhưng có lẽ vì sợ đánh mất cuộc tình này vì một chữ “nghèo”


nên mới làm như vậy.


“Thế này nhé Lý Duệ, cậu đừng buồn nữa, tôi có cách giải quyết chuyên này!”

Advertisement
';
Advertisement