Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Này này này, tôi đang hỏi ba người các anh đó? Các anh tới đây để làm gì? Đến ăn cơm há? Ôi ôi, còn dẫn theo ba cô gái cơ đấy!”

‘So sánh Lâm Kiều của bây giờ với trước đây thì thay đối thật quá lớn.

Quần áo mặc trên người toàn là hàng hiệu thì không nói, từ lúc được Triệu Sơn nhận làm em gái nuôi, giá trị con người, địa vị xã hội của cô ta cũng lên như diều gặp gió.

Nghe Từ Hà nói thì trong mắt Lâm Kiều bảy giờ chí có một mình Triệu Nhất Phàm.

Người khác cô ta đều không nhìn lọt mắt nữa rồi.

Cảm giác như thế cỏ ta và những người khác không tön tại chung một thế giới vậy.

Nói chung là vô cùng ngang ngược, vô cùng không coi ai ra gì.

Cũng hết cách, người ta có anh trai tốt mua túi xách lại mua quần áo.

Lý Duệ nghe thấy câu hỏi của Lâm Kiều.

Liên căng thẳng vê vê góc áo, trước đây không ít lần tiếp xúc với Lám Kiều, chắc hẳn cô ả sẽ hiểu rất rõ lai lịch xuất thân của bản thân.

Đệch, quá gượng gạo! “Chúng tôi cũng đến dùng bữa, thôi không nói nữa, bọn tôi lên trên đã!”

Trần Hạo cũng không muổn kéo dài cuộc trò chuyện, hơn nữa Trần Hạo cũng.


nhìn ra người hôm nay đến ăn cơm cùng Lâm Kiều chẳng phải chính là cái tên Tö Kiệt đàn em của Triệu Sơn ngày đầu tiên tới trường nhập học đã dùng xe khiến mình ngã nhào trên đất sao? Dựa vào những quan sát từ ngày thường, tên Tô Kiệt này là một tên đàn em vô củng thích sinh sự cúa Triệu Sơn.

Xem bộ dạng gần gũi thân mật cúa Lâm Kiều với cậu ta, chẳng lẽ hai người đó đang yêu đương? Trần Hạo làm đời nào sợ tên Tỏ Kiệt đó, chẳng qua nhân vật chính của ngày hôm nay là Lý Duệ chứ không phải mình, cho nên anh không muốn thêm.

chuyện mà thôi.

“Ha ha, họ Trần kia, anh đứng lại đó cho tôi!”

Nhưng Lâm Kiều còn không cam lòng bỏ qua mà nhìn Trần Hạo.

Hiện giờ cô ta đã không thèm gọi cá họ cá tên của Trần Hạo, bởi vì tên cúa Trần Hạo không xứng được cỏ ta gọi.

Hừ, trước đây Trần Hạo anh giỏi! Quá là giỏi Người không biết còn tưởng anh ta là cậu Trần nữa đó, muốn giỏi bao nhiêu thì giỏi bấy nhiêu.

Lâm Kiều tôi đúng là đã từng thích anh, thậm chí có một ngày bất chấp tất cả muốn lên giường với anh.

Nhưng họ Trần kia thì sao? Anh giỏi vậy nên trước giờ mới chưa từng xem Lâm Kiều tôi ra gì Còn nhớ khoáng thời gian trước, ở trước mặt toàn bộ sinh viên cúa Khoa Phát thanh truyền hình anh theo đuổi Triệu Nhất Phàm không? Anh biết rõ tình cảm của tôi dành cho anh, nhưng anh lại vẫn phớt lờ tôi! Lâm Kiều căm thù, cô ta cảm thù đến ngứa răng.

Nhưng thời thế chuyến dời, cô ta thành em gái nuôi của Triệu Sơn.

Anh em tốt của cậu Triệu lại có ý với mình, quan hệ của hai người bảy giờ rất mờ ám gần gũi Bọn họ có điểm nào thua kém Trần Hạo chứ? Cho nên có ta không đặc biệt nhám vào bất kì ai, cô ta chỉ tìm cớ làm khó dễ Trần Hạo! *Tên họ Trần kia, lúc trước không phải anh rất cử à? Lúc này cậu Triệu đến rồi, sao anh không tiếp tục ngầu nữa đi?”

Lâm Kiều khoanh tay cười nói.

“Còn nữa còn nữa, mấy ngày trước không phái còn ngồi ở căn tin ân cơm cùng với Tô Đồng Hân sao? Hiện giờ sao lại đi cùng mấy cô này rồi?”

“Này này này, cô là ai hả, nói bậy nói bạ cái gi đó? Nói gì mà chúng tôi đi cùng với cậu ta, chúng tôi là bạn thân nhất của bạn gái câu Lý đó!”



Lúc này Lâm Duyệt lại lạnh mặt đứng ra cãi lại Nói thật nha, Lâm Duyệt đúng là hơi coi khinh tên Trần Hạo ăn mắc không có tí tỉ gọi là đẳng cấp này.

Nếu cậu ta không phải là đàn em của Lý Duệ, Lâm Duyệt đã không thèm liếc mắt đến loại người này rồi.

Cho nên vừa nghe thấy Lâm Kiều bảo tên sai vặt Trần Hạo này và minh đi chung với nhau, cô ta mới tức giận bác bỏ.

‘Chủ yếu cũng là ngứa mắt với kiểu vênh váo tự kiêu của ả Lâm Kiều này.

ˆHả? Cậu Lý? Cậu Lý nào cơ?”

Lâm Kiều lúc này chau mày ra vé khó hiểu.

“Cậu Lý Lý Duệ, làm sao?”

Lâm Duyệt và Lâm Kiều, coi như đã triệt để đắc tội nhau.

Lời này khiến cả Trần Hạo và Lý Duệ đau đầu xoa trán.

Vi sao phải kêu mọi người nhanh nhanh đi vào trong phòng riêng, không phải là lo sợ sẽ xảy ra trường hợp này sao? Thật là sợ cái gì liền gặp ngay cái đó mà.

“Ha ha ha hai”

Lâm Kiều cười ha hả.

“Cô nói cái gì vậy? Cô gọi Lý Duệ là cậu Lý? Cậu ta lại là cậu Lý?”

Lâm Kiều như thế đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian này.

“Câu Lý này chui từ đâu ra vậy, tôi đến trường học cũng được một thời gian rồi, có không ít cậu ấm nhà giàu đều đến chào hỏi tôi, mà sao lại chưa nghe qua có ai là cậu Lý Lý Duệ vậy cà?”

Tô Kiệt thỉnh lình chen lời, cậu ta đứng ôm vai nói một câu đầy tính ám chí như.

thế.

“Hữ, Lý Duệ cậu ấy không phái là con ông cháu cha gì cá, câu ấy dựng nghiệp.

từ hai bàn tay trắng, tự mình mở được tận đến cửa hàng ở Kim Lãng, chị Phi, tớ.

nói có đúng hay không!”

Lâm Duyệt không chịu thua kém mà nói.

Tần Phí chỉ gật gật đầu “Trời ạ?”

Lâm Kiều làm bộ ngạc nhiên lấy tay che miệng kêu lên: “Lý Duệ, mình anh mà có đến mấy cửa hàng ở Kim Lăng này luôn? Ôi trời ôi trời, cửa hàng mở từ khi nào, buôn bán cái gì vậy há Lâm Kiều cổ ý diễn ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.

“Tôi…Tôi..”

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lý Duệ khiến anh ấy tay chân luống cuống hết cả lên.

Trần Hạo hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Kiều.



‘Con nhó thần kinh này chắc là đã nhìn ra được chuyện gì đó, nhưng lại quyết truy hỏi tới cùng, mẹ nó không muốn chừa lại chút thể diện nào cho ba người họ đây mà Rất rõ ràng, mục đích của cô ta là khiến cả ba người xấu mặt.

“Lâm Kiều, anh ấy mở biết bao nhiêu cửa hàng, nhất định phải kể rõ từng cái một ra cho cô nghe hả, chị dâu Tân Phí, đi thôi, chúng ta đi lên phòng bao riêng trên tầng nào!”

Trần Hạo bày ra một tư thế mời vào, còn cố ý chặn trước mặt Lâm Kiều, bớt cho cô ta lại lắm mồm nữa.

“Mẹ nó chứ, anh mau tránh ra cho tôi!”

Lâm Kiều lại đá một củ trúng ngay cái mông của Trần Hạo.

“Tại sao tôi lại không biết cơ chứ? Tôi là chị em tốt của Tử Hà biết không hả, Dương Huy là bạn trai của Từ Hà, lại là anh em của Lý Duệ.

Sao nào? Chuyện Lý Duệ mở được cửa hàng, Từ Hà cũng không hay biết, tôi thật lòng muốn hỏi một câu, chuyện này rốt cuộc là như thể nào hả?”

Lâm Kiều ương ngạnh nói, đồng thời khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Nói chung là chuyện hôm nay không làm rõ thì tôi không để cho mấy, người đi đâu hết!”

“Thôi bó qua đi Lý Duệ, nói cho cô ta cửa hàng anh mớ, chúng ta nhanh còn đi ăn nữa!”

Tân Phi ghét bỏ mà trợn mắt nhìn Lâm Kiều một cái, nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy đó cậu Lý, nói cho cô ta cửa hàng mà cậu mớ là cứa hàng nào, để khỏi cô ta lại dùng ảnh mắt chó coi thường người khác!”

Lâm Duyệt cũng nói thêm.

“Cô lại dám mảng tôi là chớ: Mắt thấy sắp nổ ra trận cãi nhau đến nơi rồi.

Đột nhiên điện thoại cúa Tô Kiệt đúng lúc này vang lên, mới khiển mọi người yên lặng được một chút.

“Em họ, sao cậu còn chưa tới nữa? Mọi người đặc biệt chờ hai người tới đớ? Cái gì cơ? Vào bệnh viện sao? Cậu bị ai đánh? Bị ai2″ Giọng điệu của Tô Kiệt bồng chốc trở nên lạnh lùng.

“Được rồi, các cậu bôi thuốc xong thì đến Bếp Gia Viên ăn bữa cơm đã, rồi buổi chiều chúng ta sẽ đi tóm lấy bọn khốn đánh các cậu sau, mẹ chứ!”

Hung hãng mảng xong mấy câu, Tô Kiệt liền cúp luôn điện thoại “Cậu Tô, có chuyên gì vậy? Điện thoại cúa Tiểu Khái gọi đến sao?”

Lâm Kiều cũng không ránh quan tâm đến bọn người Trần Hạo nữa Trái lại mang chút lo lắng nhìn về phía Tô Kiệt “Đúng vậy, em họ của tôi gọi điện thoại đến nói vừa bị ba tên đánh hội đồng, mới bôi xong thuốc ở bệnh viện, sẽ nhanh đến đây thôi Tô Kiệt xoay xoay cổ của mình phát ra tiếng kêu rắng rắc.

“Là ai? Tên nào lại to gan như vậy? Dám đánh cá Tiểu Khải, ai mà không biết cậu ấy là em họ của anh cơ chứ!”

Lâm Kiều cũng hung hãng mà nói.

“Không cần biết nó là thắng nào, cậu kia, đi gọi người cho tôi, nhờ cậu Khang cậu Hoa tìm nhiều người một tí, buối chiều tôi có việc cần giải quyết!”

“Vâng! Cậu Tô!”


Lập tức có tên đàn em nhận lệnh đi gọi điện thoại.


Trần Hạo và Dương Huy nhìn nhau, trong lòng hai người nghĩ gì không cần nói cũng biết, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Vậy thì chuyện khó xử rồi đây! Hai bên đang trong thế giãng co lẫn nhau.


Một chiếc Passat màu bạc gảo thét tiến đến, chiếc xe phanh gấp ngay tại cửa vào của Bếp Gia Viên.


Lúc này, hai cậu sinh viên mặt mũi xây xát băm dập từ trên xe nhảy xuống, Nhìn thấy hai người đó Lâm Duyệt cũng bị dọa cho một trận: “Ôi đệch, thật đúng là hai tên đó!”

Advertisement
';
Advertisement