“Cậu biết sao?”

Mấy người Triệu Sơn đều ngạc nhiên hỏi lại.

“Ù Giọng nói của Triệu Nhất Phàm vô cùng chắc chắn: “Chiếc xe đắt tiền này vẫn luôn đổ ở công viên nhỏ bên cạnh Đại học Kim Lăng của chúng ta.

Trước kia có lời đồn rằng chiếc xe này là của cậu Trần, sau lại có tin là của một đại gia bí mật nào đó của Khoa Văn học tên là Bình Phàm, cũng có người nói, thực ra Bình Phàm là nick ảo của cậu Trần!”

“Thế nên, chiếc xe này đáng nhẽ phải ở trường học của chúng ta mới đúng chứ, tại sao đại gia Bình Phàm đó lại đỗ xe ở đây?”

“Đây là biệt thự được cậu Trần mua mà!”

Triệu Nhất Phàm cau mày, giọng nói chưa đầy sự khó tin.

‘Đúng vậy, bất kì ai cũng có thể tin Trần Hạo và cậu Trần là một.

Nhưng chỉ có Triệu Nhất Phàm là không được.


Cô ta sợ, rất sợ.

‘Vừa nấy ở trong biệt thự, cô ta cố vắt kiệt đến Trần Hạo ra khỏi đầu.

Chỉ cần có một lý do để tách Trần Hạo khỏi những ánh hào quang rực rỡ đó là được.

Vất vả lắm Triệu Sơn mới đưa ra một lý do để cô ta thuyết phục bản thân.

Nhưng bây giờ phải giải thích thế nào? Đại gia Bình Phàm dừng xe ở đây, nghe đồn anh ta chính là cậu Trần, từ đó có thể khẳng định Bình Phàm chính là cậu Trần! Đường Nhiên nói rằng cậu Trần đã đến đây.

Nhưng người đã ghé qua nơi đây chỉ có Trần Hạo mà thôi! Đại thần Bình Phàm ở khoa Văn học, Trần Hạo cũng ở khoa Văn học! Hô hấp của Triệu Nhất Phàm dần dần dồn dập.

Vì sao, vì sao tất cả mọi chỉ Trần bí ẩn đó! đều chứng minh rằng, Trần Hạo chính là cậu *Haiz, vậy thì tên lúc nấy đúng là có thân phận không nhỏ đâu.

Vậy đi, mọi người nghe theo tôi, sau này có gặp cậu ta, trốn được thì trốn, nếu không trốn được, thì ngoan ngoãn mà cúi đầu!”

Triệu Sơn hít vào một hơi khí lạnh rồi dặn.

Anh ta dù ngông nghênh, nhưng từ nhỏ đã được dạy điều này, đụng tới chuyện có gắn với chữ ‘Trần, khi làm việc phải cẩn thận, hết sức cẩn thận mới được.



Giống như lúc này vậy.

Tuy không biết thân phận thật của Trần Hạo, nhưng Triệu Sơn cứ đối đãi đúng mực đủ lễ, vậy cũng không soi được lỗi nào đâu nhí? Nói xong, Triệu Sơn vừa nhìn về phía Triệu Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cậu cũng đừng lo, nói chung cậu cứ nghe tớ, sau này có gặp phải Trần Hạo, tôn trọng, khách khí với cậu ta là tốt nhất! Cùng lắm thì, chuyện hôm nay tớ sẽ đến tận nơi xin lỗi! “Khách sáo? Xin lỗi? Dựa vào đâu mà tớ phải xin lỗi cậu ta chứ! Cậu Triệu, cậu là con trai độc nhất cúa Tổng giám đốc Tập đoàn Kim Lãng đấy, vậy mà cậu lại sợ một thẳng tôm tép như Trần Hạo à? Không phải cậu nói tớ mà không vừa mắt kẻ nào cậu sẽ xứ luôn kẻ đấy sao? Được, tớ nói là tớ ghét cái tên Trần Hạo.

đó, cậu giúp tớ đánh chết cậu ta đi! Chỉ cần cậu đánh chết cậu ta, sau này tớ sẽ là người của cậu!”

Triệu Nhất Phàm nghe thế lại giấy nảy lên Bởi vì Triệu Sơn không gì không làm được trong cảm nhận cúa cô ta lại muốn uốn gối cong mình trước Trần Hạo? Đây không phải đồng nghĩa với Trần Hạo so với Triệu Sơn còn cao hơn một cấp Nếu là kẻ mà cô ta không ưa, vĩnh viễn chỉ có thể là một tên khốn nạn mà thị Triệu Nhất Phàm tuyệt đối không mong Trần Hạo ngầu như thế! ‘Cho nên cô ta giống như phát điên mà gào thét “Đệch, cậu điên rồi hả Triệu Nhất Phàm?”

Triệu Sơn hơi không vừa lòng mà nói Mặc dù điều kiện của Triệu Nhất Phàm nói ra rất hấp dẫn, nhưng tính cách cúa Triệu Sơn chơi bời ong bướm, cũng luôn thích tùy hứng sinh sự, nhưng anh ta không phái một thẳng ngu! Tên Trần Hạo này có khả năng rất lớn đúng là cậu Trần, còn kêu đánh chết cậu †a? Chửi cậu ta vài lời khó nghe không chừng ngay cá đầu lưỡi của minh bị cát mất khi nào cũng không biết! “Tớ không cần biết, dù sao thì Trần Hạo cũng không thể nào là cậu Trần được, không phải cậu nói cậu ta rất có khả năng là một kẻ bám đuôi sao, sao có thể là cậu Trần được! Sao có thế chứ! Hơn nữa, cậu ta là tên nghèo nổi tiếng của trường chúng ta đó thôi!”

Khóe mắt Triệu Nhất Phàm ứng hồng như sắp khóc.

Triệu Sơn mông lung không xác định rõ thực hư câu chuyện.

Lúc này, điện thoại của Triệu Sơn lại vang lên, vừa nhìn thấy người gọi là ai, anh ta liền tức giận bấm nhận cuộc gọi, còn không ngại vấn đề riêng tư hay gì mà.

mở luôn loa ngoài “Đệch! Tô Kiệt, cậu chết ở xó nào rồi, không phái đã hẹn đêm nay cậu đưa theo cả Lâm Kiều đến biệt thự Vân Đỉnh hả? Sao nào, hai người dắt nhau đi khách sạn rồi à?”

Triệu Sơn ào ào mắng một trận.

“Đừng nhắc đến nữa mà cậu Triệu, hôm nay tôi gây ra lỗi lớn rồi, sau đó bị ba tôi đánh một trận thừa sống thiếu chết, vừa được mẹ bôi thuốc cho xong! *Gì cơ? Chú Tô ngày thường nâng cậu như nâng trứng hứng như hứng hoa, thế mà giờ lại đánh cậu? Đã gây ra chuyện gì rồi? Trừ khi cậu đụng phải người cúa nhà họ Trần, bằng không không thể có chuyện đó!”

“Tôi cũng không biết mình chọc phải ai nữa, tôi làm sao dám dây vào người nhà họ Trần chứ, tôi đâu có ngốc thế! Mà nói đến nguyên nhân, chỉ là hôm nay suýt chút nữa xảy ra xô xát với mấy thẳng nhóc Khoa Văn học, cậu không biết đâu, chị Trịnh Duyệt còn tát tôi một cái! Chỉ vì tôi đắc tội với một kẻ là cậu Lý Lý Duệ ở Khoa Văn học, Lâm Kiều có quen tên đó! “Đậu chứ, cậu Lý Lý Duệ? Sao tôi chưa từng nghe thấy tên của kẻ này, chị Duyệt còn ra tay đánh cậu?”

Triệu Sơn giật mình, mấy chuyện ngày hôm nay là cái quý gì vậy? “Chờ một chút, cậu nói ai? Lý Duệ? Hơn nữa cậu khẳng định bọn họ quen biết với Lâm Kiều à?”

Những lời vừa rồi khiến cơ thể mềm mại của Triệu Nhất Phàm hơi run rẩy.

‘Cô ta đi đến gần chỗ điện thoại hỏi vọng vào.

Chương 148 Chứng e “Đúng rồi Nhất Phàm, chắc cậu cũng quen đấy, Lâm Kiều nói với tôi thường qua lại với mấy người ở phòng kí túc đó! Tên Lý Duệ đó có thân phận gì vậy, định mệnh, quá mạnh rồi đó!”

“Ù, nếu là vậy thì tôi biết rồi, nhưng Lý Duệ là một tên mạt hạng thôi, không có gì trong tay cả, sao cậu ta có thể gây ra náo loạn lớn như vậy được?”

“Đúng đấy, tôi còn tìm người điều tra rồi, Lý Duệ không có chỗ dựa nào hết, hắn thuộc dạng gia định hoàn cảnh khó khăn, điều đáng nói duy nhất cũng từ triều nhà Thanh rồi, khi đó nhà cậu ta có một người đỗ Thám hoa, chí có vậy mà thôi, không hiểu sao ba tôi lại ra tay ác như vậy?”

Tô Kiệt đã đào ra mười tám đời tổ tông của tên Lý Duệ đó, nhưng cảng tìm cậu ta càng thấy khó hiểu.

Triệu Nhất Phàm khựng lại, dường như cô ta nghĩ ra điều gì đó.



Cô ta không muốn hỏi nhưng không nhịn được.

“Tô Kiệt, tôi hói thêm một câu, có một người tên là Trần Hạo đi theo Lý Duệ không? Triệu Nhất Phàm nín thở hỏi.

“Ôi đệch, làm sao mà cậu biết? Đúng đúng, đi theo cậu ta có một người tên là Trần Hạo, là bạn cùng lớp của cậu Lý đó.

Tôi tra được chuyện chuẩn bị nhà hàng khách sạn cho bọn họ là do Trần Hạo một tay xử lí hết, lúc ấy cậu ta còn cầm chai rượu phang cho em họ tôi một phát! Nhưng hình như hẳn ta quen chị Duyệt thì phị Tô Kiệt nói ra toàn bộ nghĩ ngờ trong lòng mình.

“Quả nhiên là cậu tai”

Triệu Nhất Phàm lại lần nữa kinh ngạc.

Cậu Lý Lý Duệ khí gì, cậu ta là bạn cùng lớp với Trần Hạo, vậy thì đến chín mươi phần trăm Trần Hạo chính là cậu Trần Kim Lãng trong truyền thuyết rồi! Chính là cậu Trần có vô số tải sản trong tay! “Ôi đệch, vậy xem ra tên Trần Hạo đó chúng ta không dây vào được, lần sau gấp phải thì nói xin lỗi với cậu ta đi! Nếu cậu ta là cậu Trần thật, tất cả chúng ta, xong phim!”

“Đúng vậy đúng vậy, cũng may vừa rồi tôi không nói ra lời gì quá đáng quá, lúc bắt cậu ta tôi cũng rất là nhẹ nhàng!”

Chương 148 Chứng cứ liên Mấy cô gái sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Triệu Sơn nghe mấy lời này chỉ gật đầu nhè nhẹ.

Thấy mọi người đều sợ hãi Trần Hạo như vậy.

Triệu Nhất Phàm lại cười phá lên: “Ha ha, cái bọn thỏ đế mấy người, thật sự là nhát như thỏ đế, một tên cùi bắp họ Trần mà thôi đã dọa như mấy người co dúm thành một cục.

Được thôi, mấy người đều sợ cậu ta như vậy, Triệu Nhất Phàm tôi không sợ, tên Trần Hạo đó có gì hơn người nào! Cậu Trần cái gì, tôi không tin! Trần Hạo chỉ là một thẳng khốn, thắng ngu, một thăng không xu dính túi mà thôi!”

Triệu Nhất Phàm siết chặt nắm tay, móng tay cảm sâu vào da thịt của cô ta.

‘Cô ta không thừa nhận, trong lòng cô ta rất khó chịu.


Tại sao nhóm người thường ngày ngang ngạnh tự cao này, bây giờ đều tỏ ra sợ hãi Trần Hạo như vậy? Nói về Trần Hạo.


Anh đã về đến kí túc xá đánh một giấc ngon lành từ lâu, Triệu Tử Hưng sẽ xử lí chuyện này như thế nảo, anh cũng lười hỏi đến.


‘Cảm giác vừa đặt lưng xuống đã đến bình minh rồi Ngày hôm sau, Trần Hạo cũng rảnh rỗi.


Lúc này mới nhớ đến Lâm Kiều, dù sao thì cũng là mình đâm phải cô ta, đi xem xem cô ta đã tỉnh chưa nhỉ?

Advertisement
';
Advertisement