Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Chị Đường Uyển, chị là Tổng giám đốc của công ty thiết kế thời trang này ạ?”

Trần Hạo hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Thoạt nhìn khí chất của Đường Uyển thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh mẽ tới vậy.

*Sao nào? Ý của em là chị không giống hả: Đường Uyển vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn Trần Hạo qua kính chiếu hậu.

*Còn nữa, đừng một tiếng chị Đường Uyển hai tiếng chị Đường Uyển như thế, em gọi vậy nghe già lắm, chị chỉ lớn hơn em mười tuổi thôi mà! Em cứ gọi thẳng tên chị đi!”

Đường Uyển u oán nói.

Trần Hạo gật đầu: “Được, sau này em không gọi chị là chị Đường Uyển nữa! “HÌ hi”

Đường Uyến bị Trần Hạo chọc cười.

Ban đầu Trần Hạo còn muốn hàn huyên với Đường Uyển về chuyện gia đình, bởi vì lúc nãy anh thắc mắc chuyện tên đầy đủ của Manh Manh là Đường Manh Manh.

Trần Hạo cảm thấy phải chăng Đường Uyển tự mình nuôi con? ‘Có điều vấn đề này quá riêng tư, Trần Hạo không mặt dày nói ra ‘Tiếp theo, Đường Uyển lái xe đi siêu thị mua một đống rau thịt to đùng rồi mới tới nhà cô ta.

Đúng như dự đoán của Trần Hạo, nhà Đường Uyển sạch sẽ gọn gàng, nhìn một vòng không thấy bất kỳ dấu vết của người đàn ông nào.

Điều này khiến Trần Hạo cảm thấy thoải mái.

Hơn nữa, tài nấu nướng của Đường Uyển thật sự không tệ, chẳng mấy chốc đã nấu xong một món ăn tỉnh xảo còn ngon hơn đồ ăn ở sơn trang suối nước nóng, Ai cưới được Đường Uyển làm vợ đúng là tích phúc tám đời.

Ngoài ra, Đường Uyển còn rất biết nói chuyện.


‘Sau một bữa cơm, Trần Hạo chỉ tiếc mình và Đường Uyển gặp nhau quá muộn, có cảm giác như bạn bè đã quen biết từ lâu.

Mà Đường Uyển càng nhìn Trần Hạo.

Càng bị thu hút bởi khí chất giản dị trên người anh.

Sau khi quen thuộc, hai người trò chuyện không ngừng.

“Trần Hạo, nhất định là em rất tò mò về ba cúa Manh Manh nhí?”

Đường Uyển chống má nhìn Trần Hạo.

“Cũng không tò mò lầm”

Trần Hạo lúng túng trả lời.

*Oòn không tò mò, lúc nấy chị nấu ăn, em ở trong phòng cứ ngó t xem cái gì?”

Đường Uyển cười híp mắt nhìn Trần Hạo.

Khiến anh hơi hoảng.

‘Đường Uyển thật sự không đơn giản, thì ra mọi hành động lúc nấy của minh đều lọt vào mắt cô ta.

Hơn nữa, chỉ một câu thôi đã nói trúng suy nghĩ trong lòng mình.

Điều này khiển Trần Hạo cảm thấy trước mặt cô ta, mình chẳng khác nào học.

sinh tiểu học.

“Hữ hữ, đừng hông giấu được ánh mắt của chị.

Nhưng mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cá, ba Manh Manh đã mất từ lâu, hai mẹ con chị vẫn luôn sống cùng nhau.



Bình thường chị ở công ty, Manh Manh ở nhà trẻ, tới cuối tưần chị dẫn Manh Manh theo mình.

Lần trước, bới vì khoáng thời gian trước đó có một tên tư bản xấu xa quấy nhiễu dẫn đến hậu quả là nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ ở Kim Lãng chúng ta phải đối mặt với nguy cơ phá sản, cho nên trong lòng chị rất rối loạn”

“Chị đã lơ là làm Manh Manh rơi xuống sông.

Em không biết đâu, thật sự là lúc ấy chị sợ chết khiếp, ước gì có một người đàn ông bên cạnh san sẻ gánh vác giúp chị một phần!”

Lúc nãy Đường Uyển uống mấy ly rượu vang, bây giờ gương mặt xinh đẹp đó bừng lên.

Thoạt nhìn càng thêm quyến rũ gợi cám.

Nói thật là trước giờ Trần Hạo toàn thích người tầm tuổi hoặc là ít tuổi hơn.

Chưa từng kết giao với phụ nữ thành thục ba mươi tuổi bao giờ.

‘Đặc biệt là tuýp người phụ nữ trưởng thành có khí chất và xinh đẹp như Đường, Uyển.

Cô ta khiến Trần Hạo kim lòng không đậu nhìn thêm vài lần, lòng dạ bồn chồn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người ta có lòng tốt mời minh ăn cơm, Trần Hạo cũng ngại nói này nói nọ.

Ví dụ như Đường Uyển bảo muốn tìm một người đàn ông ở bên làm Trần Hạo không biết phải tiếp lời thế nào.

Anh bèn hỏi: “Chị như vậy là có ý gì? Đường Uyển, chị vừa nói tên tư bản xấu xa ở Kim Lăng quấy “Ha ha, không nhắc đến cũng được, nhưng hắn là em từng nghe tới cậu Trần tàn ác nhất Kim Lãng nhí? Chính là vị kia ở phố thương mại Kim Lãng đó!”

Đường Uyển bỗng giận dữ nói.

“Hả?”

Trần Hạo suýt nghẹn cơm.

Minh trở thành kẻ tàn ác nhất Kim Lăng từ bao giờ vậy? “Em từng nghe rồi, nhưng mà mọi người đều nói anh ta rất tốt mài”

Mặt Trần Hạo đỏ lên.

“Tốt cái gì chứ, em không biết chuyện kinh doanh đấy thôi, dạo trước cậu ta vung tay đầu tư vào các doanh nghiệp lớn ở Kim Lãng, bề ngoài thì rầm rộ đấy, nhưng thật ra đã khuấy đáo giới kinh doanh toàn Kim Lãng.

Các doanh nghiệp được đầu tư phát triển cực kỳ mạnh mẽ, phá vỡ thế cân bảng thương nghiệp.

vốn có, làm cho doanh nghiệp hạng hai hạng ba bọn chị đối mặt với thứ thách cực lớn, rất nhiều thương nhân hận cậu ta thấu xương!”

Đường Uyển kể lại Trần Hạo sờ mũi, không ăn nữa Tất nhiên là Trần Hạo biết rõ chuyện vung tay đầu tư này.

Dạo trước chị gái báo.

anh đại diện đi đầu tư mấy vụ đó, bao gồm cả công trình Trường tiểu học Hy Vọng.

Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều, mọi chuyện đều làm theo lời chị gái dặn dò.

Về lại sau khi xong việc, anh cũng không đi điều tra nghiên cứu gi.

Không ngờ lần đầu tư này lại phá vỡ thế cân bằng vốn có.

Nói như vậy thì chuyện Đường Uyển vì lo lắng vấn đề đầu tư mà lơ là Manh Manh, dẫn đến cô bé rơi xuống nước có liên quan tới mình? Trần Hạo không khỏi cười khổ trong lòng.

*Haiz, không nhắc đến chuyện này nữa.

Đúng rồi Trần Hạo, em sắp phải đĩ thực tập rồi, tìm được chỗ nào tốt chưa?”

Lúc này, Đường Uyển lên tiếng hỏi.



Tuy con người Trần Hạo thật thà lương thiện, nhưng từ quần áo và điện thoại của anh, Đường Uyển cũng nhìn ra có lẽ gia cảnh Trần Hạo không tốt VI nợ ơn Trần Hạo nên Đường Uyển rất quan tâm tới tương lai của anh.

“Em vẫn chưa kỹ nên đi đâu!”

Trần Hạo trả lời.

“Vậy thì dễ thôi, nếu thật sự không ổn thì lúc thực tập em có thể tới công ty chị, chị trá gấp đôi tiền lương cho em.

Chí cần em theo chị, chị đám báo em có thể mua nhà ở Kim Lăng trong vòng năm năm.”

Đường Uyển có ý giữ Trần Hạo bên cạnh.

“Mẹ ơi, mẹ còn bảo chú Trần Hạo mua nhà làm gì, cho chú Trần Hạo ở nhà mình luôn là được.

Sau này con lớn, con ở một mình một nhà, mẹ có thể ở chung với chú Trần Hạo!”

Manh Manh xen lời *Manh Manh, con nói vớ vẩn gì thế? Làm sao mẹ có thể ở cùng chú Trần Hạo.

được, chỉ vợ chồng mới sống chung thôi hiểu chưa?”

Đường Uyển cười gượng.

“Ö ồ, con hiểu rồi!”

Đường Uyển nhìn Trần Hạo, thấy anh không đáp lại mình mà chỉ mïm cười Cô ta lại nói thêm: “Trần Hạo, em cứ nghĩ kỹ nhưng vẫn có triển vọng!”

mặc dù công ty chị quy mô nhỏ Trần Hạo gật đầu.

Anh thầm nghĩ nếu chị biết em chính là cậu Trần khuấy tung công ty các chị thì chị sẽ nghĩ về em như thế nào! Chương 151 Chị “Hạo là người tốt Nhưng có duyên gặp gỡ này, hơn nữa hiện giờ công ty của Đường Uyển đang khó khẩn, ít nhiều gì bán thân mình cũng có trách nhiệm, do đó Trần Hạo sẽ không phủi tay mặc kệ.

“Mẹ ơi con no rồi, con muốn chú Trần đi cùng con xuống tầng mua đồ chơi Manh Manh lau miệng, sau đó nói với về mong chờ.

“Con mua đồ chơi gì chữ, muốn mua thì đợi ngày mai mẹ đi mua cùng con!”

“Không đâu, con muốn chú Trần Hạo đi cùng con cơ”

Manh Manh rất thích ở chung với Trần Hạo.

Cô bé cứ kéo tay anh không buông.

Trần Hạo mim cười: ‘Không sao đâu, em đi mua Chị cứ yên tâm, em sẽ trông nom cô bé Manh Manh cẩn thận là được rồi.

Nói rồi Trần Hạo dẫn Manh Manh xuống dưới nhà.

Trên đường đi Manh Manh vẫn dán sát vào Trần Hạo khiến anh vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy cô bé đáng thương.

Đúng vậy, dù cho Đường Uyển mạnh mẽ nhường nào, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, Manh Manh là đứa trẻ không có ba.

Anh hỏi: ‘Manh Manh, cháu rất thích ở cùng chú phải không?”

Đường Manh Manh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy!”

“Tại sao?”


“Bởi Vì chú là người tốt, không giống chú xấu xa thường xuyên đến nhà cháu.


Bọn họ không chỉ đánh mẹ cháu mà thỉnh thoảng còn đánh Manh Manh!”


“Hàn Nghe xong Trần Hạo giật mình Anh vốn định tìm hiểu thêm để sau này giúp đỡ Manh Manh và Đường Uyển, nhưng không ngờ đột nhiên Manh Manh lại nói như vậy.


‘Chú xấu xa, vậy chẳng phái là quan hệ xã hội của Đường Uyển rất phức tạp? Hơn nữa kẻ đó là ai mà ngay cả đứa trẻ như Manh Manh cũng đánh?

Advertisement
';
Advertisement