Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Không ngờ bây giờ Trần Hạo lại ra vẻ như vậy! Ha ha, nếu hôm nay bọn mình không gặp cậu ta thì nói không chừng cậu ta sẽ lượn khắp các cửa hàng điện thoại, sau đó làm bộ muốn mua”

“Đúng thế, cuối cùng cậu ta chẳng mua gì cả.

Ôi, tớ gặp loại người thích ra vẻ thế này nhiều rồi!”

Hai bạn học thời cấp ba khác cũng tỏ ra khinh bi.

“Trần Hạo, tôi mong rằng sau này cậu thực tế một chút.

Điều kiện gia định cậu không bằng nhà người ta, hơn nữa điểm xuất phát trên con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng thấp hơn bất kỳ ai khác.

Ngay cả sách nhị đại như cậu Đình cũng không dám mua, cậu ở đây ra vẻ cái gì?”

Người nói câu này là Lý Thi Hàm.

Nói thật là trước đó mọi sự chú ý của cô ta đều dồn cả vào Đinh Hạo.

Hoàn toàn ngó lơ Trần Hạo.

Bây giờ Trần Hạo bị Đinh Hạo chế giễu, Lý Thi Hàm thật sự không kim chế được, cũng quở mắng Trần Hạo vài câu.

Mảng xong Lý Thi Hàm còn lắc đầu khinh thường.


“Cậu Đinh, sao cậu lại sang bên này? Vừa rồi tôi đã xin cấp trên, quyết định bán cho cậu chiếc điện thoại kia rẻ hơn hai nghìn tệ với điều kiện tiên quyết là cậu.

phái mua hai chiếc.

Nhưng mà cậu Đinh à, cậu phải đồng ý sau này giới thiệu cho tôi thêm nhiều khách hàng nữa nhé, nếu không cấp trên sẽ mắng tôi chết mí Lúc này, Tô Minh bỗng đi tới chặn Đinh Hạo lại chào hàng.

Cô ta biết bán hàng thật đấy, ai không biết còn tưởng cô ta chịu biết bao thiệt thời.

Cũng bởi vậy mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều dao động, Ngược lại, Đỉnh Hạo rơi vào thế khó xử.

Nhưng khó xử thì khó xử, đâu phải không có đề tài để đánh trống lắng.

“Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát.

Chị đừng coi tôi là đại gia, đại gia hàng thật giá thật ở đây này.

Ha ha ha, vị đại gia này muốn mua điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, hay là chị khuyên cậu ta đii”

Đỉnh Hạo vội nói lảng sang Trần Hạo.

Ương 155 Tìm tới tận cứa “Hừ, cậu ta? Nếu cậu ta mua nổi thì tôi tự tát mình hai phát trước mặt mọi người, ha ha ha!”

‘Tô Minh vừa thấy là Trần Hạo thi lập tức hừ lạnh, cười to rồi nói: “Ôi chao, cậu Đinh, câu đừng đánh trống lắng! Mau sang chỗ tôi xem thử nào!”

“Thưa chị, trong trung tâm thương mại chúng ta quy định không thể giành khách hàng của cửa hàng khác!”

Cô nhân viên tư vấn bán hàng nhẹ nhàng nói, lộ rõ vẻ căng thẳng đàn chị xã hội Tô Minh chứ! Không bi tục lắm lời thì coi chừng tan ca tôi tìm người chỉnh côi!”

Cô bé ẩm ức không nói nữa.



“Này cô, gói cho tôi một chiếc điện thoại hãng này nữa.

Tôi mua hai bội”

Trần Hạo phớt lờ sự mỉa mai của bọn họ.

Lúc này anh mới lên tiếng nói chuyện với nhân viên tư vấn bán hàng.

Tại sao ư? Bởi vì vừa nãy Trần Hạo bổng nhớ ra hình như điện thoại cúa Tô Tử Nguyệt cũng phải thay cái mới, đảng nào cũng đến mua thì tiện thể mua tặng cô ấy một cái luôn.

“Mẹ ơi! Các cậu có nghe thấy không? Ha ha ha, còn mua hai cái? Nghe vậy, mọi người tiếp tục cười nắc nẻ.

Ngay cả Tô Minh cũng nhìn Trần Hạo với vẻ hứng thú, tên trẻ trâu này từ đâu tới thế? Nực cười ghê “Trái lại, nhân viên tư vấn bán hàng rất nghiêm túc lấy thêm một chiếc điện thoại cho Trần Hạo.

Trần Hạo cầm điện thoại, trực tiếp quét mã thanh toán Wechat, ngay sau đó một tiếng “tinh”

vang lên.

“Thanh toán thành công, Wechat nhận năm mươi báy ngi sáu tệ! báy trăm bảy mươi “Đệch?”

“Chương 155 Tìm tới tận cửa “GÌ cơ?”

Khi nghe thấy âm thanh thông báo lanh lảnh của hệ thống.

Mọi người đều sửng sốt.

Đặc biệt là Đinh Hạo, một giây trước anh ta vẫn còn ôm bụng cười lãn lộn, lúc này nghe thấy âm thanh thông báo thanh toán thành công, anh ta vẫn cười gập lưng đấy! Sau đó, nụ cười vụt tắt, anh ta nhịn Trần Hạo với vẻ mặt chấn động.

Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng há hốc miệng.

Nhịp thở dồn dập.

Bọn họ vốn xem thường Trần Hạo, nhưng không ngờ người ta thẳng tay mua hai cái đất nhất, hơn nữa lúc trả tiền còn chẳng thèm nháy mắt lấy một cái.

Trần Hạo lấy đâu ra tiền? Tô Minh cũng kinh ngạc, còn chưa ãn tát mà đã cảm thấy gò má nóng ran rồi “Trần Hạo, sao cậu lắm tiền thế?”

Trần Lâm thấy Trần Hạo cầm điện thoại định đi.

Lập tức túm lấy cánh tay anh.

Mẹ ơi! Tiền lương giáo viên một tháng cúa bọn họ chỉ năm sáu nghìn, Trần Hạo tiêu một lúc hết khoản tiền lương một năm của bọn họ để mua điện thoại di động? Thật khó tin! Lễ nào Trần Hạo trúng số? Thế này thì trúng bao nhiêu? Rõ ràng là Trần Lâm và Lý Thi Hàm rất quan tâm tới vấn đề này.

Hơn nữa, bọn họ vô cùng nôn nóng muốn biết đáp án chính xác.

‘Cậu ăn trộm än cướp cũng chẳng sao, chỉ cần cậu nói với mọi người số tiền này không phải cậu trúng thưởng là được! Nếu không thì trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu! “Tôi có việc, không ở lại cùng các cậu nữa! “Chương 155 Tìm tới tận cửa Trần Hạo chắng muốn trả lời vấn đề này, tại sao anh phải cho bọn họ biết chứ! ‘Sau đó, anh lạnh lùng xoay người rời đi trước ánh mắt chết lặng của bọn họ.

‘Sau khi ra ngoài, trước tiên Trần Hạo dùng điện thoại gọi cho Lý Chấn Quốc.

Anh thuật lại tình hình bây giờ cúa mình.

Tốt nhất là báo ông ấy đến đón mình, gặp mặt nói chuyện, nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này.



Lý Trấn Quốc vừa nghe đã kinh sợ.

Đâu còn thái độ thờ ơ.

Trần Hạo cúp máy, gửi định vị cho ông ấy, sau đó đi tới nhà Tô Tử Nguyệt.

Khi đi ngang qua cổng trường tiểu học Hi Vọng.

Trần Hạo bỗng dừng lại Bởi vì phía trước có một đám đông vây kín, còn có một hàng xe sang trọng chắn đường.

Bên cạnh là một chiếc taxi bị đập nát, tiếng kêu rên không ngừng truyền ra từ giữa đám đông.

Rõ ràng là có người bị đánh.

Trần Hạo thấy chiếc xe sang trọng này trông rất quen, một lát sau thì sợ hết rồn.

Đó không phải Từ Đại Nguyên thì là ai? Không ngờ ông ta lại đuổi theo! Trần Hạo cũng nhận ra chiếc taxi bị đập nát kia, đúng là chiếc xe chớ mình tới đây! Mọi người vây xem xung quanh đều đứng bên cạnh trơ mắt nhìn Trần Hạo căng thẳng, nhìn xuyên qua đám đông thì thấy đúng là tài xế chở hàng đang bị đánh.

Người bọ bị đánh tới nỗi mặt đầy máu tươi, nắm rạp trên đất.

“Mẹ nó, mày có nói không? Mày chớ con đàn bà đê tiện và thẳng oắt khốn khiếp kia, bây giờ bọn nó đang ở đâu?”

Tiếng quát lạnh lẽo của Từ Đại Nguyên vang lên.

‘Chương 155 Tìm tới tận cửa “Từ đại ca, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự không, đã nói cho.

ngài rồi!”

Tài xế nằm rạp trên đất cầu xin.

“Bọn họ xuống xe ở đây, sau đó tôi không biết họ đi đâu *Đệch, còn cứng mồm cứng miệng, đánh tiếp đi!”

Đám đàn em vung gậy đánh Bọn chúng lại đánh thêm vài phút, mọi người vây xem đều nổi da gà.

Mà tài xế bị đánh đến ngất lịm vẫn nói là không biết.

Trần Hạo đứng bên cạnh nhìn, toàn thân run lên vì giận.

Đồng thời, anh tài xế này thật sự khiến Trần Hạo rất cảm động.

Vì sao lại cảm động? Bởi vì anh ta chở mấy người Trần Hạo đến gần cổng khu nhà lều, sao có thể không biết mình đi đâu! Nhưng hiển nhiên ông anh tài xế này không khai gì cả.

“Đệch, lập tức tìm người thân của tên tài xế này cho tao.

Chắc chắn là nó biết! Mẹ kiếp, còn muốn lừa tao, không được thì xử cá nhà nói”


Từ Đại Nguyên chửi thề.


“Mọi người nghe đây, hôm nay có ai gặp một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một đứa bé và một thẳng nhóc hai mươi tuổi không? Nếu nói ra nhà họ Từ sẽ: thưởng hậu hĩnh, còn không thì sẽ rơi vào kết cục như tên này!”


Từ Đại Nguyên ngang ngược chỉ tay: “Hữ, người đâu, rút gân tay gân chân tại chỗ cho tao!”


“Dừng tay!

Advertisement
';
Advertisement