Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Trần Hạo không thể tiếp tục ở lại thư viện được nữa.

Sau khi lau mũi xong, anh chạy ra ngoài luôn.

Nghĩ lại thật mất mặt! Nhưng thật sự là anh không kìm lòng được, cô gái kia quá xinh, thân hình cũng đẹp tuyệt vời.

Chính là nữ thần mà ngay cả đàn ông thô tục cũng không dám mơ ước.

Hơn nữa mùi hương trên người cô ấy quá thơm, đầm chìm trong đó dẫn tới việc.

Trần Hạo hắt xi Haiz, Trần Hạo thở dài.

Thường thì đến cuối cùng, người thuộc cấp bậc nữ thần đều thuộc về cậu ấm nhà giàu.

Dù sao người bình thường đâu thể giữ được! AI Khoan đã, hình như mình cũng là con nhà giàu mà, đệch! Sao lại quên mất thân phận này! Trần Hạo cười khổ lắc đầu.

Anh nhìn vào trong qua cửa sổ thư viện, kết quả là phát hiện cô gái kia đã nghiêng đầu sang bên này từ bao giờ, đang tò mò nhìn Trần Hạo.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy lại vội vàng cúi đầu.

Trần Hạo không tiếp tục nhìn người ta chằm chằm nữa.

Ngẫm lại bỗng thấy tự trách, bây giờ mình có Tô Đồng Hân rồi, sao lại nhĩn chăm chăm vào cô gái khác như vậy.

Vä lại, dù có nhiều cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể gặp ai yêu người đó được! Trần Hạo không cặn bã đến vậy.


Anh kìm chế cảm xúc rung động trong lòng, cũng không còn tâm trạng học tập nữa.

Anh xem giờ, đã gần trưa rồi.

Trước đó anh có hẹn Tô Tử Nguyệt, hôm nay sẽ tới đại học Giang Nam tìm cô ấy ăn cơm.

Hai ngày trước Tô Tử Nguyệt đã đến đại học Giang Nam tham gia một số chương trinh đào tạo, Minh vẫn chưa đi thăm cô ấy.

Vi vậy Trần Hạo gọi điện xong liền đi đến đại học Giang Nam.

Đại học Giang Nam và đại học Kim Lãng đều thuộc hệ thống đại học cao đẳng Kim Lăng, ‘Xem như nổi tiếng, Khoáng cách giữa hai trường không quá xa, đi tầm hai mươi phút là tới.

“Trần Hạo!”

Sau khi Tô Tử Nguyệt nhận được điện thoại từ Trần Hạo đã ra cổng trường đợi từ sớm.

Hai người gặp mặt, hỏi thăm đơn giản vài câu *Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm!”

Trần Hạo khẽ mim cười.

“Không cần đâu Trần Hạo, hôm nay tớ mời cậu!”

Tô Tử Nguyệt bỗng tỏ ra thần bí.

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì hôm nay là sinh nhật tớ…”

Tô Tử Nguyệt nói khẽ: “Trước kia tớ không có bạn bè, cũng không có người thân, chưa từng tổ chức sinh nhật.

Nhưng giờ tớ có một người bạn là cậu rồi, cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy, tớ muốn mời cậu ăn cơml”



“Nhưng mà Trần Hạo… cậu đi ăn ở căn tin được không?”

Dù sao Trần Hạo cũng là cậu chủ nhà giàu, tuy Tô Tử Nguyệt biết anh sẽ không chê bai mình nhưng vẫn hỏi.

“Hèn chỉ hôm nay cậu gọi điện muốn hỏi tớ lúc nào rảnh thì đến chơi, hóa ra hôm nạy là sinh nhật câu.

Sao cậu không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quả”

Trần Hạo gãi đầu.

“Tớ không cần quà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cậu là được rồi!”

Tô Tử Nguyệt đã báo vậy thì Trần Hạo cũng không tiện nói gì Nhưng dù sao cũng là sinh nhật Tô Tử Nguyệt, Trần Hạo không thể để cô ấy mời.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, không thể đơn giản quá được.

Do đó, Trần Hạo đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng Tây tên là Surati Trước kia, khi Trần Hạo đi chơi cùng đám Bạch Tiểu Phi đã nghe thấy đám ăn chơi trác táng bọn họ nhắc tới nhà hàng này không ít lần.

Môi trường khá tốt.

Đương nhiên giá cả hơi đắt, nhưng nếu Trần Hạo thích thì Tô Tử Nguyệt cũng không phán đối, chí đi theo anh vào trong.

Bên trong có tiếng nhạc tao nhã, thời điểm này có không ít thực khách đã tới.

Toàn là cậu chủ đại gia và tiểu thư nhà giàu ăn mặc sang trọng.

Vừa liếc nhìn là thấy Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt ăn mặc hết sức bình thường tiến vào.

Có không ít cô gái trẻ bĩu môi khinh thường.

“Đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Sao cô ta lại tới Surati ăn cơm?”

Đúng lúc này, một nhóm bốn năm người cá nam lần nữ đi tới Khi đi qua bàn Trần Hạo, bọn họ bỗng dừng bước.

‘Có người ngạc nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lộ rõ ý cười thâm thúy.

“Vương Linh, là các cậu à?”

Tô Tử Nguyệt đỏ mặt chào hỏi, không dám ăn tiếp, hai tay túm chất vạt áo của mình với vẻ căng thẳng.

Cô gái tên Vương Linh này ăn mặc cực kỳ diêm dúa, đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát màu đen kia miền cưỡng lắm mới che được cặp mông của cô ta.

Mấy người còn lại cũng ăn mặc rất bạo dạn.

Mấy chàng trai bên cạnh đều đeo khuyên tai, thoạt nhìn gia cảnh không tồi.

Có vẻ như những người này là bạn cùng lớp bổ túc của Tô Tử Nguyệt.

Trường Trần Hạo cũng có lớp bổ túc hệ đại học.

Nói thế nào nhí, trong lớp học kiểu này hạng người nào cũng có.

Nào là con nhà giàu không thi đỗ đại học chính quy, nào là chủ doanh nghiệp nhỏ, nào là dân lao động.

‘Câu ấm nhà giàu đi học đế tán gái.

Mấy cô nàng lắng lơ thì muốn câu chàng rể vàng.

Số còn lại mới là những người thật lòng muốn học tập như Tô Tử Nguyệt “Ha ha, Tô Tứ Nguyệt, không phái cậu rất nghèo ư? Sao lại tới chỗ này dùng bữa?”



Vương Linh khoanh tay, đắc ý lườm Tô Tử Nguyệt.

Như thể cô ta cảm thấy rất thỏa mãn khi hạ thấp Tô Tử Nguyệt vài câu.

Tại sao vậy? Bởi vì hai ngày trước lúc nhập học, một cậu ấm nhà giàu trong lớp ăn no rửng mỡ muốn bình chọn hoa khôi lớp.

Bình chọn thi bình chọn thôi, Vương Linh quyết không nhường ai.

Kết quả, người được mấy tên cậu ấm chọn lại là Tô Tử Nguyệt! Còn bảo Tô Tử Nguyệt lên phát biểu cảm nghĩ lớp.

Tất nhiên Tô Tử Nguyệt không nghe theo đám con nhà giàu đó.

‘Cô ấy vẫn luôn né tránh sự tiếp cận của bọn họ.

“Tuy nhiên, chuyện này khiến một người luôn hiếu thắng, chưa từng bị ai đánh bại trên phương diện nhan sắc như Vương Linh cực kỳ khó chịu.

Chắng phải có một câu nói như thế này sao.

Đối với một người phụ nữ, chuyện tàn khốc nhất là gì? Đó chính là bắt cô ta thừa nhận người phụ nữ khác đẹp hơn mình! ‘Cho dù ngoài miệng thừa nhận nhưng trong lòng sẽ khó chịu.

‘Vương Linh là người như thế, huống chi Tô Tử Nguyệt lại là một cô gái tầm thường chẳng có gì hết.

“Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ mời bạn ãn cơm”

Đương nhiên Tô Tứ Nguyệt cũng nhận ra thái độ thù địch của Vương Linh.

Cô ấy lạnh nhạt trả lời “Trời ơi trời ơi, còn mời bạn cơ à? Tớ đoán anh chàng này là bạn trai cậu nhĩ?”

“Ha ha ha, Vương Linh à, không thể không nói Tô Tử Nguyệt và anh chằng này thật là xứng đôi! Cậu xem gu thời trang của anh ta kìa”

Một cô gái cũng bật cười.

“Tớ bảo này, các cậu đừng ghen ty, không thấy người ta gọi hai phần bò bít tết và hai cốc nước hoa quả sao.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của hoa khôi lớp Tô Tử Nguyệt, để cho người ta sinh nhật vui vẻ đi, đừng quấy rầy người ta!”

Một nam sinh lắc đầu cười khổ.

‘Vừa nghe thấy ba chữ “hoa khôi lớp”

, Vương Linh càng bực hơn.

“Nhưng mà các cậu xem kìa… Bọn họ ăn đơn gián như vậy, có lẽ sinh nhật mà ngay cả bánh kem cũng không có.

Xem ra tiền tiết kiệm của bọn họ đều đổ hết Vào bữa cơm này rồi, ha hai”

“Vậy tôi không quấy rầy nữa, hèn chỉ hôm qua còn nghe bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Tử Nguyệt kể rằng tử trước tới giờ cô ta không ăn cơm tối, thậm chí bữa trưa cũng chỉ ăn một phần cơm trắng.

Tôi còn tưởng là cô ta giữ đáng cơ, nhưng chắc là do không có tiền!”


‘Vương Linh hừ lạnh, có lẽ châm chọc thế đã hả giận rồi nên lúc này mới khoanh tay, Xoay người rời đi.


“Đi đây, không quấy rầy các cậu nữa, chúng tôi còn phải đi cùng cậu Lý tham gia tiệc mừng sinh nhật của chị Liêu, đúng không cậu Lý?”


Vương Linh kéo cánh tay một cậu chủ nhà giàu, thân mật rời đi.


Còn Tô Tử Nguyệt bị xỉ nhục thì cúi đầu im lặng, cũng không ăn nữa, không lâu sau Trần Hạo trông thấy hai hàng nước mắt tuôn rơi…

Advertisement
';
Advertisement