Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Ai biết đâu, chẳng phải tuần trước Tiểu Nhã đã nói rồi hả, lần đầu tiên Trần Hạo gặp cậu ấy đã bị chảy máu mũi, ngạt thớ bởi mùi thơm trên người Tiểu Nhã, ha ha ha, tớ còn không tin đó là thật đấy!”

“Đúng rồi, sao chẳng thấy chàng trai nào thấy tớ lại chảy máu mũi thế nhí! Cậu nói đúng không Tiểu Nhã? Cho nên tớ cảm giác, Trần Hạo đang tìm Tiểu Nhã đói Các cô gái cậu một câu tôi một câu.

Mà Tân Nhã thì ngồi bên cạnh đỏ mặt.

Lần trước ở thư viện, đúng là cô ta cũng rất xấu hổ.

‘Cộng thêm những lời trêu ghẹo của nhóm chị em.

Làm cô ta rất ngại ngùng.

Ban nãy, đúng là các cô đang học bài.

Nhưng lúc này, Triệu Đồng Đồng đập tay Tân Nhã báo cô ta nhìn về phía cửa.

‘Sau đó thì thấy Trần Hạo ôm tài liệu học tập bước vào, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn khắp nơi.

Mới làm mấy chị em thảo luận bàn tán.

“Hey, Trần Hạo!”

Lúc này, Triệu Đồng Đồng kêu khẽ, vốn dĩ thư viện rất yên ắng nên Triệu Đồng ‘Đồng vừa gọi là Trần Hạo nghe thấy ngay.

Lập tức ngẩng đầu lên, thấy Triệu Đồng Đồng đang đứng đối diện vảy tay bảo mình sang đó.

Mà bên cạnh cô ta, chẳng phái là nhóm Tân Nhã đây sao.


Trần Hạo thấy vui mừng, xem như đã tìm được rồi.

Lập tức đi qua ngay.

“Trần Hạo, từ lúc cậu mới bước vào cửa đến giờ, cậu đang tìm gì đớ? Có phải cậu có bạn ở thư viện không?”

Mới vừa bước qua, Triệu Đồng Đồng đã cười hỏi “Há? Đâu có đâu!”

Trần Hạo hơi sốt ruột nói.

‘Thầm nghĩ mẹ kiếp, thì ra nhất cử nhất động sau khi mình bước vào đã bị thấy hết.

“Vậy cậu đang tìm gì đó?”

“Ha ha ha, tôi biết rồi, câu muốn tìm Tiểu Nhã đúng không, muốn xem thử xem Tân Nhã có đến không, đúng không?”

Triệu Đồng Đồng che miệng cười.

“Töi..”

Trần Hạo không biết nên nói gì.

Bị người ta nói trúng tim đen nên đúng là hơi xấu hổ.

Tân Nhã cũng ngẩng đầu, hơi nghi ngờ lại hơi mong chờ nhìn Trần Hạo, muốn biết Triệu Đồng Đồng nói đúng hay không.

“Ừ ừ, tôi đang muốn tìm Tần Nhã, chẳng phải lần trước tôi đã bất cẩn làm vỡ vòng tay cúa Tần Nhã sao, tôi muốn đền cho cậu ấy!”

Trần Hạo nói.

“Hả? Không cần đâu Trần Hạo, chiếc vòng đó cũng không đắt lắm, chỉ vài chục nghìn mà thôi, nhưng thật ra tôi còn đang muốn tìm cậu để cám ơn đó!”

Tân Nhã ngây người một lúc.

Sau đó cười nói.



Những lời của cô ta không có ý gì khác, đúng là mấy chục nghìn chẳng là gì so với gia thế nhà Tân Nhã.

Cô ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.

“Được rồi, nếu muốn cám ơn Trần Hạo đàng hoàng thì đúng lúc bây giờ vẫn còn sớm mà, Trần Hạo chưa ăn sáng đúng không? Có một tiệm ăn sáng mới mở kế trường chúng ta, chúng ta vừa ăn sáng vừa tán gẫu đi!”

Triệu Đồng Đồng cười cười.

Sau đó nói: “Trần Hạo, bây giờ cậu có một cơ hội được mời sáu cô gái xinh đẹp ăn sáng, phái biết bắt lấy cơ hội đấy nha!”

“Được thôi, vậy đi đi.”

Trần Hạo gật đầu “Không cần Trần Hạo mời, bữa sáng hôm nay, để tớ mời!”

Tân Nhã cười sang sáng.

Sau đó mấy cô gái và Trần Hạo rời đi.

“Mọi người đi trước đi, tôi phải về ký túc xá lấy ít đồ, sau đó sẽ sang tìm các cậu!”

Ra khỏi thư viện, Trần Hạo nói.

Anh phải quay về lấy vòng ngọc.

Nhanh chóng trả cho Tân Nhã, thế thì không ai nợ ai nữa.

Mặc dù Tân Nhã cực kỳ xinh đẹp, là cô gái mà ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chàng trai nào cũng sẽ say mê.

Nhưng lòng Trần Hạo đã có Tô Đồng Hán.

Anh cứ cảm thấy nếu mình còn đây dưa với các cô gái mãi thì sẽ sinh ra cảm giấc tội lỗi.

Đây cũng là lý do tại sao Trần Hạo cứ trốn tránh Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều khắp nơi.

Trở về ký túc xá, lấy chiếc vòng năm mươi nghìn đã được đóng gói, nói với nhóm Dương Huy vẫn chưa thức một câu rồi chạy xuống lầu tìm các cô.

Lại nói lúc này.

Các cô gái đã tìm được chỗ trong tiệm ăn sáng.

‘Vừa ngồi xuống, nhóm Triệu Đồng Đồng che miệng cười: “Tiểu Nhã, tớ dám chắc trăm phần trăm với cậu là thằng nhóc Trần Hạo này thích cậu đó!”

“Đúng đó, hiện lên mặt cả rồi, các cậu không biết đâu, tớ đã đi nghe ngóng rồi, cậu ta học ở khoa Văn, hình như rất nghèo!”

“Nghèo thì sao chứ? Tiểu Nhã nhà chúng ta là người thiếu tiền à? Cùng lắm sau khi kết hôn, cho Trần Hạo một phần tài sản là được!”

“Cũng đúng, Trần Hạo cũng đẹp trai mà!”

“Mẹ ơi, các cậu nói đủ rồi đó, gì mà cùng lắm sau khi kết hôn, Trần Hạo là người thật thà trêu với tớ thì được nhưng lát nữa đừng trêu người ta như vậy nữa, cho dù thế nào thì Trần Hạo cũng đã từng giúp tớ”

Lúc này Tân Nhã không chịu nổi nữa.

‘Thật tình, mấy cô bạn này, chuyện gì cũng nói được.

Càng nói càng quá đáng.

“Nhưng mà Tiểu Nhã, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ yêu ai, không muốn nếm thứ hương vị của tinh yêu hả?”

Triệu Đồng Đồng nói.

“Chưa từng yêu ai thì sao, tớ cũng đâu hề cảm thấy người trăm lần chinh chiến như các cậu là hay ho đâu!”



Tân Nhã cười gượng.

“Tiểu Nhã, trùng hợp quá, các cậu cũng ăn sáng ở đây hả?”

Các cô gái đang nói chuyện thì có một chàng trai bước đến.

‘Vừa nhìn thấy nhóm Tân Nhã thì mắt sáng ngời.

Đặc biệt là tay còn đang cầm một chiếc hộp xinh đẹp.

“Wow, cậu Lý, sao lại là cậu?”

Triệu Đồng Đồng cười vẫy tay.

Trong giọng nói còn có một chút nịnh nọt.

Chàng trai trước mặt là cậu Lý, Lý Việt đã từng hất Trần Hạo ở phòng y tế hôm đó.

Điều kiện gia đình Lý Việt rất ổn.

Điều hành một công ty.

Bản thân anh ta thì đang lái chiếc BMW series 7 trị giá hơn tám trăm nghìn.

Có chút bản lĩnh.

Tất nhiên nhóm Triệu Đồng Đồng sẽ xem trọng hơn.

Dù sao nếu ai có thể kết hôn với Lý Việt thì đối với con gái mà nói, nửa đời còn lại có thể nói là êm ấm ổn định.

Nhưng Lý Việt thì cứ điên cuồng theo đuổi Tân Nhã mãi, chỉ tiếc Tân Nhã không hề có cám giác gì với anh ta.

“Mọi người đang nói cười gì đớ? Tớ cũng đang tìm cậu này Tiểu Nhã, không ngờ lại trùng hợp đến vậy!”

Lý Việt cười cười, tự tiện ngồi xuống chiếc ghế dành cho Trần Hạo.

“Chúng tớ đang nói đến chuyện sắp tốt nghiệp rồi, phải tìm một anh bạn trai cho Tiểu Nhã, cậu Lý, cậu có chọn được ai phù hợp không?”

Triệu Đồng Đồng chớp mắt hỏi.

“Thật không? Thế thì phải xem Tiểu Nhã có thích tớ không..

Lý Việt vui mừng.

“Được rồi, đừng nói nữa, Lý Việt cậu nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Tân Nhã thu lại nụ cười hỏi.

“Khụ khụ, chẳng phải hôm qua vòng ngọc của cậu đã bị vỡ rồi sao, tớ cảm thấy mình hơi hấp tấp nên hôm qua tớ đã cố ý đi mua cho cậu chiếc mới, cậu xem thử có thích hay không!”

Lý Việt nói rồi đặt vòng ngọc của mình lên bàn.

‘Vừa mớ ra, nhóm Triệu Đồng Đồng hơi kinh ngạc.

“Mẹ nó! Chiếc vòng ngọc này mua hết bao nhiêu tiền vậy?”


vừa nhìn đã biết không bình thường, cậu Lý, cậu.


Triệu Đồng Đồng vừa reo lên, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái cũng đang dùng bữa.


Nhao nhao nhìn sang bên này.


Lý Việt cười khẽ: “Cậu đoán thử xem, nếu như đoán đúng, tôi cũng tặng cậu một chiếc, ha ha!”

Advertisement
';
Advertisement