Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Thư viện đông người quá tôi không muốn đi, học ở kí túc xá luôn!”

Trần Hạo trả lời “À, vậy sau này chúng ta có thể đến sớm một chút, ai đến sớm thì người đó giữ chỗ cho người còn lại có được không… “Ừ ừ, tôi còn có việc, nói chuyện sau nhé!”

‘Sau khi trá lời xong tin nhắn thì Trần Hạo bỏ điện thoại sang một bên.

Quả thực là anh đang trốn Tân Nhã, thực tế thì sau khi xác định quan hệ với Tô Đồng Hân, Trần Hạo rất để ý giữ khoáng cách với những cô gái khác.

‘Về phần Tân Nhã, dù sao thì lần này thi xong, đến lúc khai giảng lại, khoa của Trần Hạo có thể ở lại trường ba tháng để bảo vệ luận văn.

‘Còn khoa của Tân Nhã có thể đã đi thực tập rồi.Cũng sẽ không gặp lại nữa.

Chủ yếu là Trần Hạo cảm thấy mình không thể bước vào được cái phạm vi kia của Tân Nhã.

Cũng không có suy nghĩ lung tung nào khác cả.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua.

Trong hai ngày này, gần như buổi sáng buổi chiều gì Tân Nhã cũng tìm Trần Hạo, nói là đã giữ được chỗ tốt cho Trần Hạo rồi, đợi Trần Hạo đến học.

Trần Hạo lần nào cũng tìm cớ không đi.

Tần Nhã vẫn muốn mời Trần Hạo ăn một bữa cơm, bày tỏ lời cám ơn, hơn nữa.


biết được Trần Hạo không thoải mái khi ở cùng với nhóm Triệu Đồng Đồng, cho nên có một lần nói là chí có mình thôi, bảo Trần Hạo đến đi.

Trần Hạo vấn tìm lý do từ chối ‘Cho đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ba ngày liên tiếp Tân Nhã cũng không nói chuyện với Trần Hạo nữa.

Giống như là biến mất vậy.

Trần Hạo cũng chẳng cảm thấy gì, mỗi ngày mình ngoài học bài với ôn tập ra, thì chỉ có nói chuyện với Tô Đồng Hân về tình hình gần đây của cô thôi.

Tất cả đều rất bình thường.

Cũng là chiều hôm nay, Trần Hạo từ chỗ Lý Chấn Quốc về trường, ở quán trà sữa trước cổng trường, anh đang chuẩn bị mua ít nước về cho nhóm Dương Huy.

“Trần Hạo?”

Lúc này, có một giọng nữ gọi anh.

Quay lại nhìn, là Triệu Đồng Đồng, cô ta cũng đến mua trà sữa, lúc này nhìn thấy Trần Hạo cũng đang ở đây, cô ta hơi bất ngỡ, đồng thời cũng tỏ rõ vẻ khó chịu Trước đây cô ta thấy Trần Hạo thì luôn tươi cười trêu Trần Hạo vài câu.

Bây giờ thấy Trần Hạo lại bày ra vẻ rất ghét anh.

Trần Hạo cũng cảm thấy chẳng có gì to tát, lúc này trà sữa cũng đã xong, Trần Hạo cười nói: “Thêm của cô gái xinh đẹp này nữa, tôi trả chung luôn!”

“Vâng!”

Anh chàng bán trà sữa tươi cười đáp lại một tiếng.

“Không cần không cần, ai mượn cậu trả, ai bảo cậu nhiều chuyện vậy chứ!”



Triệu Đồng Đồng khinh bỉ nhìn Trần Hạo.

“Tôi… Bạn Đồng Đồng này, tôi làm sao chứ?”

Trần Hạo ngờ vực nói.

“Câu thế nào trong lòng cậu còn không biết à? Hừ, cậu có biết cậu cho Tiểu Nhã leo cây mấy lần rồi không?”

Triệu Đồng Đồng nhíu mày, tức giận nói Khụ khụ.

Trần Hạo cũng không ngờ là chuyện này.

Triệu Đồng Đồng lại nói: “Cậu có biết khoảng thời gian trước mỗi ngày Tiểu Nhã đều dậy sớm hơn hai mươi phút so với trước đây để chạy đến thư viện giành chỗ không? Bọn tôi hỏi cậu ấy sao lại đi sớm như vậy, cậu ấy nói sau này Trần Hạo sẽ học chung với chúng ta.

Sau đó thì sao, mỗi lần có được chỗ tốt rồi thì cậu lại nói cậu có việc không đến được!”

“Với lại chiều hôm đó, Tiểu Nhã đã hẹn xong với cậu luôn rồi, hơn nữa còn mua trái cây cho cậu, báo là đã nói với cậu rồi, chiều sẽ cùng đến thư viện, cuối cùng thì sao, cậu lại không đến!”

“Liên tiếp hai ngày đấy anh hai, còn chưa kể tới việc cậu ấy mời cậu ăn cơm, cậu ấy sợ cậu không quen ăn đồ ở ngoài nên đã đặt cơm ở căn tin, muốn mời cậu ăn trưa, vả lại cậu ấy sợ bọn tôi sẽ cười nhạo cậu nên không để bọn tôi đi cùng.

Mẹ nó, cuối cùng cậu lại cho cậu ấy leo cây!”

“Cậu trốn cái gì chứ? Không thể làm một chàng trai đứng đắn được à, hơn nữa theo tôi thấy, Tiểu Nhã rất có cảm tình với cậu, bọn tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại có cảm tình với cậu, nhưng cậu thật sự đã làm Tiểu Nhã thất vọng rồi!”

Triệu Đồng Đồng nói ra những lời này giống như bắn súng liên thanh vậy.

Trần Hạo nghe xong, trong lòng bổng dưng có cảm giác tự trách.

Quả thật vậy, Tân Nhã ba lần bốn lượt mời mình nhưng đều bị mình từ chối.

Trần Hạo chí nghĩ rằng Tân Nhã đã khách sáo rồi, không ngờ cô ấy lại nói thật, hơn nữa mời mình đi căn tin cũng đã đặt cơm xong hết cả rồi.

Khiến cho Trần Hạo cảm thấy rất có lỗi với người ta.

“Cậu có biết trước đây Tiểu Nhã nói cậu thế nào không?”

“Nói thế nào?”

“Tiểu Nhã nói cậu là người rất trung thực, rất tốt bụng, còn ngơ ngơ rất thương nữa.

Cậu ấy rất tò mò về cậu, nói đây là người bạn khác giới duy nhất mà cậu ấy đối xử chân thành, cuối cùng thì sao… Tôi nhổ vào, bây giờ Tiểu Nhã xảy ra chuyện, cậu không nghe cũng chẳng hỏi, hơn nữa cậu còn nhàn nhã ở đây mời người đẹp uống trà sữa! Xem như Tiểu Nhã mù mất rồi!”

Triệu Đồng Đồng mắng xong, trong lòng mới thoái mái hơn một chút.

Còn Trần Hạo thì hơi ngạc nhiên: “Tân Nhã xảy ra chuyện?”

“Không phải Tiểu Nhã xảy ra chuyện, vừa nãy tức quá nói lung tung.

Là mẹ cậu ấy ngã bệnh, bệnh rất khó điều trị, nói đến lại càng tức mà, buổi chiều ba ngày trước, chẳng phải Tiểu Nhã gọi cậu đến căn tin cùng ăn cơm sao, lần đó cậu ấy đem cơm từ nhà đến ăn, ngồi ở căn tin đợi cậu.



Con mẹ nó cậu nói cậu có việc bận, cũng trong lúc đó, nhà cậu ấy gọi đến nói mẹ cậu ấy ngất xỉu, Tiểu Nhã lập tức xin nghỉ quay về!”

“Với cả bọn tôi thấy, cậu hoàn toàn đâu có xem Tiểu Nhã là bạn, vậy cậu tặng.

cho cậu ấy chiếc vòng ngọc quý giá như vậy làm gì chứ?”

Triệu Đồng Đồng khinh bí liếc Trần Hạo.

Sau đó trà sữa của cô ta cũng đã làm xong, trả tiền rồi xoay người đi luôn.

Trần Hạo thì lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Trong lòng dâng lên một nỗi đau không thể tả được.

Tất nhiên là không liên quan đến tình cảm tình yêu gì gì đó.

Rõ ràng Tân Nhã đã xem minh là bạn.

‘Còn mình thì sao, lại đối xử không thật lòng với người bạn này.

Bây giờ nhà cô ấy xảy ra chuyên lớn như vậy, hơn nữa buổi chiều xảy ra chuyện, cô ấy còn đợi mình cùng ăn cơm.

Trong ba ngày này mình cũng không liên lạc với cô ấy.

Bậy giờ Trần Hạo mới vào trang Wechat cúa cô ấy xem, quá nhiên, Tân Nhã có nói: Mẹ ơi, hỉ vọng lần này mẹ có thể tai qua nạn khỏi, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi! Vi mẹ, con với ba sẽ tìm một người bác sĩ giỏi nhất trên đời này, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ thôi! Là trạng thái được đăng ba ngày trước.

Ôi, ngay cả một câu quan tâm mình cũng chẳng hỏi! Nghĩ thế nào cũng thấy hình như mình không phải con người mà.

Cũng không biết có thể giúp thế nào.

Lúc này thấy Triệu Đồng Đồng vẫn chưa đi xa, Trần Hạo bèn đuổi theo.

“Làm gì đấy?”

Triệu Đồng Đồng lạnh lùng nói “À à, tôi muốn hỏi mẹ của Tiểu Nhã ở bệnh viện nào, bị bệnh gì vậy?”

Trần Hạo hỏi.

“Đệch, bây giờ còn muốn hỏi nữa à, cậu cút ngay! Triệu Đồng Đồng uống một ngụm trà sữa rồi mắng, nhưng vẫn nói: “Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, bệnh rất phức tạp, rất nhiều bác sĩ đều bó tay rồi, bây giờ cũng không thể chẩn đoán được, dù sao thì giới y học rất hiếm có, còn cụ thể thế nào thì tôi không rõ”

Nói xong, Triệu Đồng Đồng bỏ đi.

Trần Hạo bối rối, mình nên đi thăm không? Hay là không đi nhí? Nếu đi thăm, mình sẽ nói gì, hơn nữa mình cũng không giúp được gì.


Phải rồi! Trần Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó là bây giờ mình đã độc lập nằm quyền kiểm soát cơ sở khẩn cấp rồi.


Bao gồm cả lực lượng y tế và tình báo vũ trang.


Bác Khang nói, những lực lượng này đều đạt mức cao cấp trên thế giới, không biết lực lượng y tế của mình có giúp được gì không.


Nghĩ đến đây, Trần Hạo gọi cho anh em Thiên Long Địa Hổ.

Advertisement
';
Advertisement