Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Nhất là Lưu Mẫn, người ban nãy cứ luôn mảng Trần Hạo.

Con ngươi trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.

Mẹ kiếp! Cô ta nắm rất rõ gốc gác của Trần Hạo mà, là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, một đồng cũng không có.

‘Còn cậu Trần là ai chứ?’ Là nhân vật nổi tiếng của Kim Lãng, còn là nhân vật thay đổi lịch sử của huyện Bình An.

Có đánh chết Lưu Mẫn cũng không tin hai người này là cùng một người.

Nhưng Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng chắc chắn là quen biết cậu Trần.

Cho nên thân phận của Trần Hạo chắc chắn không sai nhỉ? Ôi mẹ ơi, Lưu Mẫn hoảng rồi.

“Tổng giám đốc Lý, mọi người không nhầm chứ? Mọi người gọi tên nghèo đó là cậu Trần sao?”

Lưu Mẫn không nhịn được hỏi thẳng một câu.

Lý Chấn Quốc khẽ cau mày, lại nhìn vết bẩn trên người Lưu Mẫn, ngay lập tức tỏ vẻ không thiện cảm nói với ban tổ chức: “Chuyện gi thế này? Người phụ nữ bẩn thế này mà lại còn dám lên sân khấu, hơn nữa còn vô lễ với cậu Trần như vậy?”

“Thật ngại quá Tổng giám đốc Lý, cậu Trần, là sơ suất của chúng tôi!”

Nhân viên của ban tổ chức lập tức toát mồ hôi, gật đầu.

‘Sau đó chỉ vào Lưu Mẫn và chồng của cô ta là Gia Cường: “Cô! Cả anh nữa, ra ngoài ngay cho tôi! “Hả? Tại sao? Người này là giả mạo, cậu ta là một sinh viên nghèo, mấy người thật sự là nhầm rồi, tôi là giáo viên của cậu ta mà.


Mẹ kiếp, Trần Hạo cậu nói đi chứ, cậu nói cậu là một kẻ nghèo, bọn họ nhận nhầm người rồi!”

Có vài người chạy đến đẩy Lưu Mẫn và Gia Cường.

Lưu Mẫn không cam lòng hét lên.

Đầu tiên là bị đuổi đi trước đám đông thế này cũng quá là mất mặt.

Thứ hai là, sao Trần Hạo có thể là cậu Trần được chứ? Nếu là thật, vậy Lưu Mẫn cô ta thật sự phải chết đấy! Cho nên bây giờ cô ta chỉ muốn Trần Hạo nói một câu để thừa nhận cậu ta không phải cậu Trần.

Dù sao thì Trần Hạo quá tầm thường, vừa nãy ở dưới lầu, chẳng phải người ta gọi cậu Trần, cậu ta vẫn bước lên trước mấy bước đó sao.

Lúc này Lý Chấn Quốc cũng nhìn về phía Trần Hạo.

Chính là muốn hỏi ý kiến của anh.

Dù sao thì nếu người phụ nữ này quen với Trần Hạo, có một số việc Lý Chấn Quốc cũng không dám chủ động làm quá đáng.

Không ngờ Trần Hạo lại nói: “Tôi không quen cô ta lầm, chỉ là trước đây có dạy tôi!”

Trần Hạo cười lạnh nhạt: “Nhưng nếu cô muốn em thừa nhận, vậy được thôi, em thừa nhận đấy, em là một kẻ nghèo, là một học sinh nghèo, bọn họ nhận nhầm người rồi!”

“AI Tổng giám đốc Lý, anh nghe thấy chưa, ha ha ha, cậu ta thừa nhận rồi, chính miệng cậu ta vừa mới thừa nhận rồi!”

Lưu Mẫn hét lên.

Trong lòng nghĩ, nói không chừng như vậy có thể được Tổng giám đốc Lý đánh giá cao.

Lý Chấn Quốc lại lạnh lùng cười nhìn Lưu Mẫn: “Người đâu rồi, đuổi hai người này ra ngoài cho tôi!”



‘Đã có người đợi sẵn, ngay lập tức cưỡng chế đuổi Gia Cường và Lưu Mẫn ra ngoài.

Lúc này hội trường mới yên tĩnh lại.

Trần Hạo thật sự cảm thấy Lưu Mẫn phiền quá, từ lúc ở bến xe, sau khi Lưu Mẫn đối xử với mình như vậy, thật ra cũng đã hình thành thù hằn rồi.

Trước đây Trần Hạo sẽ chịu đựng một số chuyện, ví dụ như ban đầu Triệu Nhất Phàm mỉa mai mình, anh chịu đựng vì nể mặt nhóm Mã Hiểu Nam.

Cho nên có thể nhịn thì Trần Hạo sẽ nhịn.

Nhưng còn Lưu Mẫn, mình phải nể mặt ai chứ? Tại sao phải nể mặt cô ta! ‘Cho nên Trần Hạo quyết định luôn.

Chuyến này, Trần Hạo trúng được một chiếc Mercedes – Benz G500, ban tổ chức cho rằng Trần Hạo sẽ cảm thấy quá keo kiệt, dù sao thì hoạt đông này cũng được tài trợ bởi Lạp Lai.

Nhưng ngược lại Trần Hạo không nói gì cả.

Trong mắt Trần Hạo, Benz G cũng đã tốt lắm rồi Hơn nữa mình về quê, cũng không thể lái chiếc Lamborghini kia đi khắp nơi được.

Lúc đầu còn nghĩ sẽ mượn xe cúa Lý Chấn Quốc, thế này thì vừa hay, có một chiếc xe mới Sau đó ai mời rượu thì mời rượu, ai nói chuyện thì nói chuyện Chớp mắt một tuần trôi qua.

Ông cụ Ngô cũng xuất viện rồi.

Hôm nay Trần Hạo cũng không có việc gì để làm nên chuẩn bị đến chỗ của Lý Chấn Quốc để xem dự án.

Chị có gọi đến mấy lần Sau đó nói chuyện mới đột nhiên nhớ ra, ba có dặn mình chuyện đến huyện Bình An thăm chiến hữu của ông, mình về hơn một tuần, đã quên khuấy từ lâu rồi.

Hôm nay Trần Hạo không có việc gì, nên đi mua chút quà đến tiểu khu cao cấp ở huyện Bình An thăm chú Khương – Khương Vệ Đông.

Trước đó cũng có nói, theo những chuyện sau này, thật ra mối quan hệ giữa hai nhà cũng dần nhạt đi nhỉ.

Nhưng ba lại là người rất hoài niệm.

‘Ông không tin, hiện thực là hiện thực, nhưng con người thì đâu thể nào không có một chút tình cảm được chứ? Nghĩ tới sáu năm trước, lúc ba dẫn mình đi cầu xin người ta cho học cấp ba và thái độ lạnh lùng của người ta.

Trần Hạo cũng hiểu được tâm trạng của ba.

Chỉ là chuyến này mình đến thăm? Thân phận đã khác xưa rồi! Không biết liệu có bị đối xử như trước đây không nữa, ha ha… ‘Vừa nghĩ, vừa dựa vào trí nhớ, Trần Hạo cũng đã đến nơi Gõ cửa “Ai đấy?”

‘Cửa mở ra, là một người phụ nữ trung niên mở cửa.

Đương nhiên Trần Hạo biết người phụ nữ trung niên này, bà ta là Đường Lan, Trần Hạo gọi bà ta là dì Đường, là vợ của Khương Vệ Đông, nghe nói bà ta là một người lãnh đạo rất giỏi trong ngân hàng, “Chào dì Đường, dì còn nhận ra cháu không, cháu là Trần Hạo, trước đây cháu hay tới nhà dì cùng ba”

Trần Hạo cười nói.

*À à à, dì nhớ rồi, chẳng phải cháu là con trai của Trần Cận Đông, chiến hữu xưa của lão Khương đấy sao, mấy năm rồi không gặp, đã lớn vậy.

Nhìn đồ Trần Hạo đang xách.

‘Đường Lan cũng khách sáo câu được câu chăng, không mấy nhiệt tình.

Đối với bà ta cảnh này cũng chẳng có gì lạ, thấy Trần Hạo thế này thì biết ngay là đến để nhờ vả.

Lúc này trong lòng đã vạch sẵn kế hoạch để lát nữa từ chối thế nào rồi.

Nhưng việc đón tiếp thì cũng không đến mức quá khắc nghiệt.



Vào đến phòng khách.

Trần Hạo thấy một người đàn ông trung niên đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha đọc báo.

Giống như một nhà lãnh đạo cấp cao.

Đương nhiên ông ta chính là chú Khương – Khương Vệ Đông mà Trần Hạo đã nói, hiện tại chắc là đảm nhiệm chức lãnh đạo của Cục phát triển, Là nhà làm quan tiêu chuẩn.

“Chào chú Khương!”

Không biết tại sao, sau nhiều năm gặp lại bọn họ, Trần Hạo vẫn thấy mất tự nhiên.



Ừ ừ,là Tiểu Trần à, mấy năm rồi không gặp, đúng rồi, nghe nói ba cháu vì nợ nần nên ra nước ngoài kiếm tiền à?”

Khương Vệ Đông bỏ tờ báo xuống và hỏi.

“Vâng, cứ xem là ra nước ngoài kiếm tiền đi ạ!”

Trần Hạo cười cười.

Năm nay cháu vừa tốt nghiệp đại học à? Học ngành gì thế?”

Khương Vệ Đông lạnh nhạt hói, bưng cốc trả lên thổi nhẹ mấy lá trà.

“Học ở khoa văn, chuyên ngành ngôn ngữ và biên soạn tiếng Trung ạ!”

“Khụ khụ, mặc dù ngành này cũng không phổ biến lắm nhưng công việc cũng dễ sắp xếp, phải rồi cháu tìm được việc chưa?”

Khương Vệ Đông hỏi.

“Vẫn chưa chú Khương ạ! Lần này cháu đến là để thăm chú Khương, ba cháu cũng đặc biệt dặn cháu…”

“Đúng rồi lão Khương, chiều này ông có cuộc họp phải không?”

Lúc này Đường Lan ở bên cạnh xen vào.

“À à, có một cuộc họp,nói tới mới thấy vội, nếu không thì lát nữa giữ Trần Hạo ở lại ăn bữa cơm.

Khương Vệ Đông mỉm cười.

Trần Hạo cũng đâu có ngu, đương nhiên có thể nghe ra được, Khương Vệ Đông với Đường Lan thấy mình đặc biệt đến thăm nên chắc chắn bọn họ cho rằng mình đến để xin xỏ bọn họ sắp xếp cho mình một công việc.

Vì vậy mới đuổi khéo mình đi.

Ôi, xem ra thật sự không có một chút tình nghĩa nào rồi, quay về kể lại chuyện này với ba, chắc là ba cũng hết hi vọng thôi.


Trong lúc nói chuyện, Trần Hạo đứng dậy chuẩn bị đi.


Lúc này, có một cô gái đeo tai nghe, vô cùng xinh đẹp từ trên tầng hai xuống “Mẹ, lát nữa bạn con đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ đã nấu cơm xong chưa? Có cần con giúp mẹ không!”


Cô gái cười nói.


Bỗng nhiên nhìn thấy Trần Hạo, cô ta nhìn chăm chú: “Mẹ, cậu ta là ai?”

Advertisement
';
Advertisement