Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Vi chuyện này mà dạy dỗ Trần Hạo một trận.

Khiến Trần Hạo rất xấu hổ.

‘Đệch, rõ ràng là cậu ta không cầm chắc, cuối cùng lại nhắm vào mình? Thế nhưng Trần Hạo cũng hiểu.

Haha.

Nói thẳng ra là Lâm Đông người ta có địa vị, còn mình chẳng có địa vị gì! “Chuyện này không trách Trần Hạo được, là do cháu không cầm chắc.

À mà Trần Hạo, cậu vẫn chưa đi làm nhỉ?”

Lúc này, Lâm Đông mỉm cười hỏi Trần Hạo.

Trần Hạo lắc đầu: “Vẫn chưa! “Vậy thì không được, cậu phải nhờ người quen tìm giúp một công việc đi chứ? sao không tìm?”

Lâm Đông tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

“Thời nay đâu dễ nhờ vả người quen, trừ khi quan hệ cực kỳ khăng khít.

Ví dụ như chú tốn biết bao công sức mới tìm được việc cho Nhiên Nhiên đó, haiz, khó lắm!”

Khương Vệ Đông hờ hững lên tiếng.

Lập tức gạt mình sang một bên.

“Tôi không có quan hệ!”

Trần Hạo đáp.

*À à, khó quá thì để tôi giúp cậu.

Đúng rồi Gia Vân, chẳng phải hai ngày trước nhà máy cúa ba cậu muốn tìm hai báo vệ trẻ sao? Tôi thấy để Trần Hạo đến đó đi.

Trần Hạo cũng thật thà, nhất định là làm việc cũng cẩn thận!”

Lâm Đông chỉ vào chàng trai bên cạnh và nói.


“Ha ha”

Cậu ta vừa dứt lời, mọi người trên bàn đều bật cười.

Khương Nhiên Nhiên chẳng vui vẻ gì liếc nhìn Lâm Đông: “Trần Hạo người ta là sinh viên đại học Kim Lãng, sao có thể làm bảo vệ được?”

“Đúng vậy, nói ra sẽ bị người ta chê cười đó!”

“Thế sao có bạn gái được!”

Mấy cô gái nhao nhao cười đùa.

Chỉ có Hứa Hinh im lặng ngồi một bên.

*Hữừ, không phải cứ muốn là được làm bảo vệ cho nhà máy chúng tôi đâu, phải có năng lực mới được, chúng tôi không cần ké vô dụng!”

Nghe các cô gái nói vậy, chàng trai tên Gia Vân có cảm giác Trần Hạo làm việc cho nhà bọn họ chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng, cho rằng các cô ấy đang mỉa mai doanh nghiệp nhà bọn họ, vì vậy không nhịn được phản bác.

*Đúng vậy, mọi người đừng tưởng dễ tiếp cận nhà máy của nhà Gia Vân.

Vả lại, có phải sinh viên đại học hay không không quan trọng, thật đấy, trong xã hội thời nay sinh viên đại học đầy đường.

Hơn nữa công việc không phân sang hèn, bảo vệ thị làm sao?”

*Bảo vệ cũng là một công việc căn sự cần cù chăm chỉ đó”

Lâm Đông nói rất chân thành.

“Tiểu Đông nói hay lắm, không ngờ cháu còn trẻ mà đã chín chắn, có tầm nhìn bậc này.

Các cháu đừng cười, vừa rồi Lâm Đông nói rất có lý, các cháu phải học hỏi Tiểu Đông nhiều hơn”

Lúc này Khương Vệ Đông cũng nghiêm túc lên tiếng.

Ai nấy đều nhịn cười gật đầu.

Trần Hạo ăn bữa cơm này như nhai sáp, bị người ta hung hăng chà đạp, muốn nổi giận nhưng không tiện.

Anh tự nhủ thôi bỏ đi, mình tới thăm hỏi theo ý của ba thôi.

Tuy rằng người ta coi thường mình.

Nhưng ba vẫn nhớ tình cảm ngày xưa.

Nếu mình cãi lại người ta thì chả ra sao! Cho nên anh chỉ đành cười gượng, buồn bực ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Khương Vệ Đông hói: “Đúng rồi, buổi chiều các con đi hát karaoke đừng chơi lâu quá, phải về sớm để người nhà yên tâm!”



“Vâng thưa ba”

*Chú Khương cứ yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ cẩn thận chú ý các bạn”

Lâm Đông nở nụ cười.

*Ừ, có Tiểu Đông chú mới yên tâm!”

Khương Vệ Đông mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Lâm Đông nhìn sang Trần Hạo: “Đúng rồi Trần Hạo, lát nữa chúng tôi đi hát karaoke, cậu cũng đi cùng nhé.

Buổi chiều cậu có việc bận không?”

“Tôi không đi đâu, chúc mọi người đi chơi vui vẻ! Đùa à, đương nhiên Trần Hạo không đi, mặc dù Khương Nhiên Nhiên xinh đẹp đấy, nhưng Trần Hạo cảm thấy mình và bọn họ không phải cùng một loại người “Đừng ngại, chúng ta cùng ăn cơm, đương nhiên phải cùng đi chơi.

Chẳng lẽ chú em Trần Hạo khinh chúng tôi?”

Lâm Đông nói tiếp.

Nét mặt không vui rồi.

Thật ra cậu ta bảo Trần Hạo đi chơi chẳng khác nào dẫn theo Trần Hạo để giải sầu.

Có một loại người như thế này, bản thân giỏi giang bèn tìm một người kém cỏi để chế giễu, không phải sao? Khương Vệ Đông thấy Lâm Đông bực bồi nhìn Trần Hạo, bèn nói: “Trần Hạo, bảo cháu đi thì đi đi, sao không tinh ý gì thế.

Tiểu Đông có thân phận thế nào, cháu có thân phận ra sao.

Bây giờ người ta mời cháu, cháu còn không đi!”

“Được thôi, cháu đi!”

Trần Hạo cũng hơi ngại.

Đặc biệt là cô gái tên Hứa Hinh đứng bên cạnh cứ nháy mắt với mình, ý bảo mình cùng đi chơi Hơn nữa, giờ Khương Vệ Đông cũng đã lên tiếng.

Anh thầm nghĩ chơi thì chơi, mình không để ý bọn họ là được.

Hừ.

Không lâu sau, đoàn người đi xuống lầu.

Lâm Đông và Vương Gia Vân đều có xe.

Hai người họ lái xe chở mọi người Cuối cùng tới lượt Trần Hạo lên xe.

Kết quả là hết chỗ.

“Ôi chao, cậu nhìn xem, xe của hai chúng tôi đều kín chỗ rồi, đâu thể để cậu ngồi chung với con gái đúng không? Rất bất tiện!”

Lâm Đông hạ cửa xe rồi mỉm cười Xem ra sau khi nghe nói mình và Khương Nhiên Nhiên từng có hôn ước, anh ta ta sức chế giễu mình Cố tình kiếm chuyện làm mình khó chịu, Hơn nữa, sao Trần Hạo lại không biết cậu ta bảo mình đi quán karaoke cũng vì mục đích này chứ.

*Ngồi chung với con gái thì sao, tôi ngồi dịch vào trong một chút.

Trần Hạo, cậu ngồi cạnh tôi này!”

Hứa Hinh vẫy tay với Trần Hạo.

Điều này khiến Lâm Đông không vui lắm, nhưng Hứa Hinh cũng là nữ thần, anh ta không tiện nói gì.

Trần Hạo mỉm cười gật đầu rồi mới ngồi cạnh Hứa Hinh.

Chẳng mấy chốc mọi người đã vào trong phòng bao của một quán karaoke.

Mà Lâm Đông cũng gọi một nhóm bạn chẳng biết từ đâu tới, nam nữ đủ cả, thoáng cái trong phòng đã náo nhiệt cả lên.

Người thì uống rượu, người thì hát hò, rất vui.

*Gia Vân thường đến quán karaoke này, qua lại với một nữ quản lý.

Ha ha, thế nên hôm nay mọi người thích gì cứ gọi đồ thoải mái, tôi và Gia Vân mời!”

Lâm Đông cười lớn.

“Cảm ơn anh Đông!”

“Anh Đông, yêu anh quá, ối sai sai”

“Anh Đông là người của Nhiên Nhiên nhà chúng ta, sao tôi có thể nói yêu được chứ.”

Một cô gái vừa đưa tay vỗ đầu mình vừa nói.

Làm mọi người cười nghiêng ngả.



‘Vương Gia Vân cũng tươi cười vui vẻ, dù sao hôm nay anh ta cũng được nở mày nở mặt.

Khương Nhiên Nhiên cũng đỏ mặt cúi đầu Nói thật là cô ta rất hài lòng với cách đối nhân xử thế của Lâm Đông.

Ngược lại, Trần Hạo ngồi rúc trong góc, chẳng nói chẳng rằng đúng là kém xa, khác nhau một trời một vực.

‘Sau đó, cô ta nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt bất lực rồi lắc đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đồ bước Vào.

Cô ta rất xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ.

Trông có vẻ là cao thủ xã giao.

Cô ta cầm một chai rượu vang, mỉm cười lên tiếng: “Chào cậu Vương và cậu Lâm, biết các cậu tới nên tôi có lòng tặng các cậu một chai rượu vang, hôm nay các cậu chơi vui vẻ nhé!”

Người phụ nữ áo đó vẫn nở nụ cười: “Hơn nữa, bởi Vì cậu Vương thường tới đây nên tôi sẽ giảm mười phần trăm chi phí ngày hôm nay cho mọi người.

Chúc mọi người chơi vui vẻ!”

*Hã? Sao lại giảm có mười phần trăm? Gia Vân, chẳng phải cậu rất thân với chị gái áo đỏ này ư, sao lại giảm có mười phần trăm vậy?”

Có mấy nam sinh hay nói đùa bắt đầu gây rối.

‘Sắc mặt Vương Gia Vân lập tức trở nên khó coi, cảm thấy bẽ mặt.

“Không được, ít nhất phải giám hai mươi phần trăm!”

Vương Gia Vân bực bội nói.

“Không được đâu cậu Vương, tôi còn phải kinh doanh mà!”

Người phụ nữ áo đỏ che miệng cười khẽ.

“E hèm, không sao, vậy thì chị Hồng cũng phái uống với chúng tôi một ly được không?”

Mấy chàng trai thấy người phụ nữ áo đó xinh đẹp quyến rũ, lập tức lôi kéo cô ta uống một ly.

“Xin lỗi, hôm nay tôi phải tiếp vị khách quan trọng, thật sự không uống được đâu!”

Nói rồi chị Hồng vẫy tay, đi ra ngoài.

Bầu không khí bỗng trớ nên lúng túng.

Mấy chàng trai đều nhìn sang Vương Gia Vân.

“Gia Vân, chuyện gì thế này, chị Hồng chẳng nể mặt cậu gì cả!”

“Đệch, quen cái rắm, giảm có mười phần trăm.

Cứ tưởng quan hệ tốt lắm cơ, kết quả người ta lơ cậu!”

Sau khi chị Hồng đi, mấy tên con trai nói mát mấy câu.

Khiến Vương Gia Vân bứt rứt như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Cực kỳ khó chịu.

Đúng vậy, vừa rồi chị Hồng chẳng nể mặt tí nào.

Trước đây khi tới, cô ta còn khách sáo lễ độ khiến Vương Gia Vân cảm thấy rất thân thiết với cô ta.

Nhưng không ngờ anh ta trót khoe khoang rồi, đến lúc cần dùng lại chẳng được tích sự gì.

“Hữ, các cậu không tin đúng không, bây giờ tôi lôi chị ta đến đây mời rượu các cậu.

Các cậu chờ đó cho tôi!”

Sau khi nói xong, Vương Gia Vân nổi giận đùng đùng mớ cửa phòng karaoke, xem chừng muốn đi tìm chị Hồng, Trần Hạo chỉ ngồi một bên nhìn rồi lắc đầu cười gượng.

Anh thầm nghĩ nhiều lúc thể diện thật sự quan trọng đến vậy sao.

Chỉ vì chút việc nhỏ mà cũng đáng để nổi giận.

Hơn nữa Trần Hạo cũng nhận ra chị Hồng là kiểu người đối xử lễ độ với người khác.

Làm kinh doanh mà, vừa gặp đã thân là chuyện bình thường.


Nhưng nếu như không tự biết mình thì nguy.


“Á”


Không lâu sau.


Một cô gái vừa đi vệ sinh bỗng chạy vào, vé mặt hoảng hốt: “Anh Đông, mọi người mau ra mà xem, Vương Gia Vân bị đánh rồi!”

Advertisement
';
Advertisement