Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Hả? Chuyện gì thế này?”

Khi đám Khương Nhiên Nhiên nấp ở ven đường quan sát tình hình, ai nấy đều sửng sốt.

Bởi vì có rất nhiều siêu xe đỗ trước cửa quán.

Người người tấp nập.

“Mẹ ơi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, lẽ nào tên nhãi Trần Hạo kia gây ra chuyện lớn?”

Lâm Đông phân tích.

“Chắc thế, nếu không thì ở huyện Bình An còn có ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nếu biết trước thì nhất quyết không dẫn theo tên nhãi kia.

Bây giờ thì hay rồi, nếu xảy ra chuyện lớn thì chúng ta cũng bị liên lụy, bởi vì cậu Lưu biết cậu ta đi cùng chúng ta!”

Mấy nam sinh thì thầm bàn tán, vẻ mặt buồn bực.

Hứa Hinh nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt tái mét vì sợ.

Nếu bọn họ nói đúng thì Trần Hạo còn sống nổi sao! Không được, mình phải vào xem thử, nếu thực sự không ổn thì báo cảnh sát! Hứa Hinh thầm nghĩ trong lòng, sau đó mở cửa xe chạy thẳng vào quán karaoke.

Cô có ấn tượng cực tốt về Trần Hạo, đương nhiên mới lần đầu gặp mặt thì không có chuyện thích người ta đâu.

Cô chỉ cảm thấy Trần Hạo rất tốt, rất thật thà, hơn nữa lúc nãy Trần Hạo còn gánh vác mọi chuyện để cứu mọi người.

Nếu bỏ mặc Trần Hạo như đám Khương Nhiên Nhiên thì Hứa Hinh cô không làm được.

Cho nên Hứa Hinh mới căng thẳng như vậy.

“Hứa Hinh, cậu điên rồi, cậu trở lại nhanh lên!”

Khương Nhiên Nhiên cũng xuống xe, cuống quít gọi to.

Hứa Hinh là chị em tốt nhất của mình, Khương Nhiên Nhiên không nỡ trơ mắt nhìn Hứa Hinh làm vậy.

Cô ta rất sợ hãi, vì vậy cũng chạy theo Hứa Hinh.

Để cô ấy khỏi kích động quá mức.

Còn đám Lâm Đông thì ngồi trong xe hút thuốc, không dám xuống xe mà chỉ nhìn từ xa.

“Mẹ ơi, bên trong thảm thật đấy! Không biết cậu Lưu chọc giận ai mà bị đánh tàn phế”

“Còn không phải sao, tôi không dám nhìn cơ, drama ghê! Cậu Lưu cho rằng bản thân lợi hại, nhưng ai dè có người còn lợi hại hơn anh ta, ha ha!”

Đúng lúc này, có nhóm nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua Hứa Hinh.

Ríu rít thảo luận.

Nghe vậy, Hứa Hinh sửng sốt.

Cậu Lưu bị đánh tàn phế? Vậy Trần Hạo thì sao? Cô vội cản họ lại để hỏi xem rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào.

Đúng lúc Khương Nhiên Nhiên đuổi tới.

Được gặp hai cô gái xinh đẹp, mấy chàng trai lập tức hăng hái kể lại tình hình trong phòng bao karaoke bọn họ vào lúc nãy.


“Người đẹp, các em chưa vào nên không được chứng kiến.

Chắc các em từng nghe danh cậu Lưu nhỉ? Lưu Lập, cậu ấm nhà giàu số một huyện Bình An vừa mới bị một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đánh sắp tàn phế! Nhóm người kia ra tay quá ác luôn, nghe nói là người của thành phố Kim Lăng.

Em nhìn những con xe mà người ta lái tới thì biết! Ngầu!”

Một chàng trai nói với vẻ kích động.

“Lưu Lập ũng vậy đó, gọi anh Đại Phi đến, tôi cứ tưởng sự việc sẽ xoay chuyển, Lưu Lập sẽ dạy dỗ nhóm người kia.

Kết quả là anh Đại Phi tới nhưng lại đối xử với hai người kia cực kỳ cung kính, còn mời thuốc rót rượu! Lúc ấy sác mặt cậu Lưu xanh mét lại!”

“Ngoài ra, mấy vị tai to mặt lớn trong phòng bao cũng có vẻ sợ hãi.”

Hai anh chàng khác cũng bổ sung.

“Tôi không hỏi đám Lưu Lập thế nào, tôi muốn hỏi có một người trẻ tuổi bị thương không? Lưu Lập có đánh thanh niên nào không?”

Hứa Hinh sốt ruột hỏi.

“Hả? Người trẻ tuổi? Ngoài Lưu Lập ra còn một người nữa tên là Tứ gia bị đánh no đòn, những người khác không ai bị thương hết.

À à, còn mấy vệ sĩ Lưu Lập dẫn theo thì vừa lên đã bị đánh cho bất tỉnh, nhưng trong số đó không có ai trẻ hết!”

“Sao lại thế? Trần Hạo thì sao? Liệu các anh có nhận nhầm không? Người bị đánh không phải Lưu Lập à?”

Khương Nhiên Nhiên cũng khó tin.

“Sao có thể chứ, có ai chưa nhìn thấy ảnh của cậu Lưu Lưu Lập đâu!”

Đoàn người nói nói cười cười rời đi.

“Nói vậy là Trần Hạo không sao?”

Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Hinh đã rơi xuống.

“Nhưng tại sao đám đại gia đó lại phải đến đây đánh Lưu Lập? Nhiên Nhiên, cậu nói xem có phải bọn họ là người Trần Hạo gọi tới không?”

Hứa Hinh bỗng thốt lên.

Bởi vì cô nhớ là khi Trần Hạo bảo các cô rời đi đã nói anh sẽ gọi một nhóm người đến tiếp Lưu Lập.

Ý là sẽ tìm người tới đánh nhau với Lưu Lập.

Lúc đó Hứa Hinh cũng không nghĩ gì khác, chỉ cho rằng Trần Hạo đang giữ chân Lưu Lập thôi.

Cuối cùng, đúng thật là có một nhóm người tới đánh Lưu Lập.

Mà nghi vấn của Hứa Hinh.

Làm cho Khương Nhiên Nhiên kinh hãi.

“Sao có thể chứ Chỉ với cậu ta sao! Tớ còn không biết cậu ta sao, cậu ta chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi, sao có thể quen biết nhiều đại gia như vậy được? Hứa Hinh, cậu đừng có bị cậu ta lừa!”

Mẹ ơi, nếu điều này là sự thật thì Khương Nhiên Nhiên lập tức đâm đầu vào tường chết quách cho xong.

Nhưng điều này không có khả năng, ha ha! Lúc này, Khương Nhiên Nhiên vẫy tay gọi đám Lâm Đông trong xe tới.

Sau đó kể lại tình hình vừa nãy cho bọn họ.

Ai nấy đều kinh ngạc khi nghe nói Lưu Lập bị đánh tơi bời.

Ánh mắt nhìn hàng xe sang trọng bao vây quán karaoke lộ rõ vẻ sùng bái.

“Các cậu nhìn kia, đó không phải Trần Hạo sao?”

Ánh mắt Khương Nhiên Nhiên liếc qua, bỗng trông thấy Trần Hạo đang ăn cơm ở vị trí gần cửa sổ trong một nhà hàng Tây bên cạnh quán karaoke.

Suýt thì chói mù mắt cô ta.

“Không thể nào! Ôi mẹ ơi đúng là cậu ta thật!”



Lâm Đông cũng sừng người.

Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hạo rơi vào kết cục bi thảm, nhưng kết quả thì sao? Không ngờ anh lại đang ở nhà hàng Tây, hơn nữa còn ngồi ăn cơm ở vị trí tốt?”

Việc này… “Quả nhiên Trần Hạo không sao.

Nhiên Nhiên, chắc là Trần Hạo nói thật, nhóm người lúc nãy thật sự do cậu ấy gọi tới.

Có lẽ Trần Hạo quen biết rất nhiều đại gia!”

Hứa Hinh vui vẻ nói.

“Không thể nào không thể nào! Tớ tuyệt đối không tin.

Lâm Đông, chúng ta qua đó hỏi cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé? Hơn nữa, tên nghèo rớt mồng tơi này lại có thể ăn cơm trong nhà hàng Tây!”

Khương Nhiên Nhiên nóng nảy giậm chân bình bịch.

Người mình coi thường rất có bản lĩnh? Vậy chẳng phải mình tự vả mặt sao! “Được, chúng ta đi xem thử! Tiểu Lý, cậu dẫn mấy người uống say về trước nhé!”

Lúc này Lâm Đông mặc kệ đám bạn say rượu của mình, nói với một tên đàn em.

Bởi vì lúc nãy có không ít nam sinh uống cạn một chai rượu.

Bây giờ mem rượu xộc lên, có người vô cùng khó chịu.

Tửu lượng của Lâm Đông khá hơn, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy cậu ta cũng không nỡ đi, phải gắng gượng chịu đựng.

Cậu ta dẫn theo Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh, ba người đi thẳng vào trong nhà hàng Tây.

“Trần Hạo, tôi cứ tưởng mắt tôi có vấn đề cơ, không ngờ là cậu thật.

ồ, cậu chạy ra đây mà không gọi gì cả, cứ ngồi không vậy á, đừng nói với tôi là cậu chuồn ra ngoài nhưng không có chỗ ngồi nhé?”

Khương Nhiên Nhiên nổi giận đùng đùng, chạy tới chất vấn.

Ban đầu cô ta còn hơi lo lắng, sợ rằng Trần Hạo thật sự có tiền có bản lĩnh.

Nhưng sau khi đi tới, vừa liếc nhìn bàn của Trần Hạo cô †a liền yên tâm.

Chắc chắn là tên này đến lánh nạn.

“Nhiên Nhiên, có thể cậu không biết nhà hàng Tây này cực kỳ ma quỷ, đánh vào phân khúc thị trường cao cấp, hơn nữa tổng bộ ở Kim Lăng, người bình thường không dám xông bừa vào đâu.

Có thể nói chỗ này là nơi lánh nạn tốt nhất của Trần Hạo đó, ha ha”

“Hả? Chuyện gì thế này?”

Khi đám Khương Nhiên Nhiên nấp ở ven đường quan sát tình hình, ai nấy đều sửng sốt.

Bởi vì có rất nhiều siêu xe đỗ trước cửa quán.

Người người tấp nập.

“Mẹ ơi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, lẽ nào tên nhãi Trần Hạo kia gây ra chuyện lớn?”

Lâm Đông phân tích.

“Chắc thế, nếu không thì ở huyện Bình An còn có ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nếu biết trước thì nhất quyết không dẫn theo tên nhãi kia.

Bây giờ thì hay rồi, nếu xảy ra chuyện lớn thì chúng ta cũng bị liên lụy, bởi vì cậu Lưu biết cậu ta đi cùng chúng ta!”

Mấy nam sinh thì thầm bàn tán, vẻ mặt buồn bực.

Hứa Hinh nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt tái mét vì sợ.

Nếu bọn họ nói đúng thì Trần Hạo còn sống nổi sao! Không được, mình phải vào xem thử, nếu thực sự không ổn thì báo cảnh sát! Hứa Hinh thầm nghĩ trong lòng, sau đó mở cửa xe chạy.

thẳng vào quán karaoke.

Cô có ấn tượng cực tốt về Trần Hạo, đương nhiên mới lần đầu gặp mặt thì không có chuyện thích người ta đâu.

Cô chỉ cảm thấy Trần Hạo rất tốt, rất thật thà, hơn nữa lúc nãy Trần Hạo còn gánh vác mọi chuyện để cứu mọi người.

Nếu bỏ mặc Trần Hạo như đám Khương Nhiên Nhiên thì Hứa Hinh cô không làm được.

Cho nên Hứa Hinh mới căng thẳng như vậy.

“Hứa Hinh, cậu điên rồi, cậu trở lại nhanh lên!”

Khương Nhiên Nhiên cũng xuống xe, cuống quít gọi to.

Hứa Hinh là chị em tốt nhất của mình, Khương Nhiên Nhiên không nỡ trơ mắt nhìn Hứa Hinh làm vậy.

Cô ta rất sợ hãi, vì vậy cũng chạy theo Hứa Hinh.

Để cô ấy khỏi kích động quá mức.

Còn đám Lâm Đông thì ngồi trong xe hút thuốc, không dám xuống xe mà chỉ nhìn từ xa.

“Mẹ ơi, bên trong thảm thật đấy! Không biết cậu Lưu chọc giận ai mà bị đánh tàn phết”

“Còn không phải sao, tôi không dám nhìn cơ, drama ghê! Cậu Lưu cho rằng bản thân lợi hại, nhưng ai dè có người còn lợi hại hơn anh ta, ha ha!”

Đúng lúc này, có nhóm nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua Hứa Hinh.

Rúu rít thảo luận.

Nghe vậy, Hứa Hinh sửng sốt.

Cậu Lưu bị đánh tàn phế? Vậy Trần Hạo thì sao? Cô vội cản họ lại để hỏi xem rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào.

Đúng lúc Khương Nhiên Nhiên đuổi tới.

Được gặp hai cô gái xinh đẹp, mấy chàng trai lập tức hăng hái kể lại tình hình trong phòng bao karaoke bọn họ vào lúc nãy.

“Người đẹp, các em chưa vào nên không được chứng kiến.

Chắc các em từng nghe danh cậu Lưu nhỉ? Lưu Lập, cậu ấm nhà giàu số một huyện Bình An vừa mới bị một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đánh sắp tàn phế! Nhóm người kia ra tay quá ác luôn, nghe nói là người của thành phố Kim Lăng.

Em nhìn những con xe mà người ta lái tới thì biết! Ngầu!”

Một chàng trai nói với vẻ kích động.

“Lưu Lập ũng vậy đó, gọi anh Đại Phi đến, tôi cứ tưởng sự việc sẽ xoay chuyển, Lưu Lập sẽ dạy dỗ nhóm người kia.

Kết quả là anh Đại Phi tới nhưng lại đối xử với hai người kia cực kỳ cung kính, còn mời thuốc rót rượu! Lúc.

ấy sác mặt cậu Lưu xanh mét lại!”

“Ngoài ra, mấy vị tai to mặt lớn trong phòng bao cũng có vẻ sợ hãi.”

Hai anh chàng khác cũng bổ sung.

“Tôi không hỏi đám Lưu Lập thế nào, tôi muốn hỏi có một người trẻ tuổi bị thương không? Lưu Lập có đánh thanh niên nào không?”

Hứa Hinh sốt ruột hỏi.

“Hả? Người trẻ tuổi? Ngoài Lưu Lập ra còn một người nữa tên là Tứ gia bị đánh no đòn, những người khác không ai bị thương hết.

À à, còn mấy vệ sĩ Lưu Lập dẫn theo thì vừa lên đã bị đánh cho bất tỉnh, nhưng trong số đó không có ai trẻ hết!”



“Sao lại thế? Trần Hạo thì sao? Liệu các anh có nhận nhầm không? Người bị đánh không phải Lưu Lập à?”

Khương Nhiên Nhiên cũng khó tin.

“Sao có thể chứ, có ai chưa nhìn thấy ảnh của cậu Lưu Lưu Lập đâu!”

Đoàn người nói nói cười cười rời đi.

“Nói vậy là Trần Hạo không sao?”

Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Hinh đã rơi xuống.

“Nhưng tại sao đám đại gia đó lại phải đến đây đánh Lưu Lập? Nhiên Nhiên, cậu nói xem có phải bọn họ là người Trần Hạo gọi tới không?”

Hứa Hinh bỗng thốt lên.

Bởi vì cô nhớ là khi Trần Hạo bảo các cô rời đi đã nói anh sẽ gọi một nhóm người đến tiếp Lưu Lập.

Ý là sẽ tìm người tới đánh nhau với Lưu Lập.

Lúc đó Hứa Hinh cũng không nghĩ gì khác, chỉ cho rằng Trần Hạo đang giữ chân Lưu Lập thôi.

Cuối cùng, đúng thật là có một nhóm người tới đánh Lưu Lập.

Mà nghỉ vấn của Hứa Hinh.

Làm cho Khương Nhiên Nhiên kinh hãi.

“Sao có thể chứt Chỉ với cậu ta sao! Tớ còn không biết cậu ta sao, cậu ta chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi, sao có thể quen biết nhiều đại gia như vậy được? Hứa Hinh, cậu đừng có bị cậu ta lừa!”

Mẹ ơi, nếu điều này là sự thật thì Khương Nhiên Nhiên lập tức đâm đầu vào tường chết quách cho xong.

Nhưng điều này không có khả năng, ha ha! Lúc này, Khương Nhiên Nhiên vẫy tay gọi đám Lâm Đông trong xe tới.

Sau đó kể lại tình hình vừa nãy cho bọn họ.

Ai nấy đều kinh ngạc khi nghe nói Lưu Lập bị đánh tơi bời.

Ánh mắt nhìn hàng xe sang trọng bao vây quán karaoke hương 211 Người là do Trân Hạo gọi tới lộ rõ vẻ sùng bái.

“Các cậu nhìn kia, đó không phải Trần Hạo sao?”

Ánh mắt Khương Nhiên Nhiên liếc qua, bỗng trông thấy Trần Hạo đang ăn cơm ở vị trí gần cửa sổ trong một nhà hàng Tây bên cạnh quán karaoke.

Suýt thì chói mù mắt cô ta.

“Không thể nào! Ôi mẹ ơi đúng là cậu ta thật!”

Lâm Đông cũng sừng người.

Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hạo rơi vào kết cục bi thảm, nhưng kết quả thì sao? Không ngờ anh lại đang ở nhà hàng Tây, hơn nữa còn ngồi ăn cơm ở vị trí tốt?”

Việc này… “Quả nhiên Trần Hạo không sao.

Nhiên Nhiên, chắc là Trần Hạo nói thật, nhóm người lúc nãy thật sự do cậu ấy gọi tới.

Có lẽ Trần Hạo quen biết rất nhiều đại gia!”

Hứa Hinh vui vẻ nói.

“Không thể nào không thể nào! Tớ tuyệt đối không tin.

Lâm Đông, chúng ta qua đó hỏi cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé? Hơn nữa, tên nghèo rớt mồng tơi này lại có thể ăn cơm trong nhà hàng Tây!”

Khương Nhiên Nhiên nóng nảy giậm chân bình bịch.

Người mình coi thường rất có bản lĩnh? Vậy chẳng phải mình tự vả mặt sao! “Được, chúng ta đi xem thử! Tiểu Lý, cậu dẫn mấy người uống say về trước nhé!”

Lúc này Lâm Đông mặc kệ đám bạn say rượu của mình, nói với một tên đàn em.

Bởi vì lúc nãy có không ít nam sinh uống cạn một chai rượu.

Bây giờ mem rượu xộc lên, có người vô cùng khó chịu.

Tửu lượng của Lâm Đông khá hơn, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy cậu ta cũng không nỡ đi, phải gắng gượng chịu đựng.

Cậu ta dẫn theo Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh, ba người đi thẳng vào trong nhà hàng Tây.

“Trần Hạo, tôi cứ tưởng mắt tôi có vấn đề cơ, không ngờ là cậu thật.

ồ, cậu chạy ra đây mà không gọi gì cả, cứ ngồi không vậy á, đừng nói với tôi là cậu chưồn ra ngoài nhưng không có chỗ ngồi nhé?”

Khương Nhiên Nhiên nổi giận đùng đùng, chạy tới chất vấn.

Ban đầu cô ta còn hơi lo lắng, sợ rằng Trần Hạo thật sự có tiền có bản lĩnh.

Nhưng sau khi đi tới, vừa liếc nhìn bàn của Trần Hạo cô †a liền yên tâm.

Chương 211 Người là do Trần Hạo gọi tới Chắc chắn là tên này đến lánh nạn.

“Nhiên Nhiên, có thể cậu không biết nhà hàng Tây này cực kỳ ma quỷ, đánh vào phân khúc thị trường cao cấp, hơn nữa tổng bộ ở Kim Lăng, người bình thường không dám xông bừa vào đâu.

Có thể nói chỗ này là nơi lánh nạn tốt nhất của Trần Hạo đó, ha hai”

Lâm Đông cũng mỉa mai.

Còn Trần Hạo thì có phần sửng sốt.

Lúc nãy trong quán karaoke, vệ sĩ của mình đánh đám Lưu Lập, Trần Hạo ở đó xem đánh người cảm thấy nhàm chán tẻ nhạt.

Dạy cho thằng nhãi này một bài học là được.

Vì vậy anh không định nán lại quán suốt.

Dù sao Trần Hạo không phải người thích làm màu, vả lại buổi trưa anh ăn ít nên bây giờ hơi đói bụng, thế là anh ra ngoài đi ăn cơm.

Nhưng anh vừa mới gọi món xong, ngồi xuống suy nghĩ về kế hoạch sau này.

Không ngờ đám Khương Nhiên Nhiên lại quay lại.

Tình huống này là sao? Chẳng phải anh đã bảo bọn họ đi hết rồi ư? Lần này Trần Hạo không biết phải giải thích thế nào.

Đúng lúc đó, sáu nhân viên phục vụ của nhà hàng Tây xếp thành một hàng, cung kính bưng món Tây đi về phía Trần Hạo… Lâm Đông cũng mỉa mai.

Còn Trần Hạo thì có phần sửng sốt.

Lúc nãy trong quán karaoke, vệ sĩ của mình đánh đám Lưu Lập, Trần Hạo ở đó xem đánh người cảm thấy nhàm chán tẻ nhạt.

Dạy cho thằng nhãi này một bài học là được.

Vì vậy anh không định nán lại quán suốt.

Dù sao Trần Hạo không phải người thích làm màu, vả lại buổi trưa anh ăn ít nên bây giờ hơi đói bụng, thế là anh ra ngoài đi ăn cơm.


Nhưng anh vừa mới gọi món xong, ngồi xuống suy nghĩ về kế hoạch sau này.


Không ngờ đám Khương Nhiên Nhiên lại quay lại.


Tình huống này là sao? Chẳng phải anh đã bảo bọn họ đi hết rồi ư? Lần này Trần Hạo không biết phải giải thích thế nào.


Đúng lúc đó, sáu nhân viên phục vụ của nhà hàng Tây xếp thành một hàng, cung kính bưng món Tây đi về phía Trần Hạo…

Advertisement
';
Advertisement