Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Hừ, Trần Hạo, cậu tìm được chỗ rồi cũng không biết ra cửa chờ chúng tôi!”

Triệu Đồng Đồng và Tân Nhã đi tới chỗ Trần Hạo, bực bội trách móc.

Trần Hạo đặt điện thoại xuống, cười hờ hững.

Lúc nãy anh bận đọc một số báo cáo đầu tư ở huyện Bình An mà Lý Chấn Quốc vừa gửi cho mình.

Còn đám Tô Lệ ở bên cạnh thì trợn tròn mắt nhìn.

“Gì cơ gì cơ? Những người này là bạn của Trần Hạo ư?”

Đặc biệt là Lý Siêu, anh ta cầm điện thoại đứng sững một bên, mặt mày xanh mét.

Vừa rồi nhóm người này phớt lờ mình, không ngờ lại thân thiết với Trần Hạo như vậy.

Mẹ nó, thật sự là cú vả mặt gián tiếp này khiến Lý Siêu không chịu nổi.

“Hả? Trần Hạo, cậu quen người ở bàn bên cạnh à?”

Tất nhiên là Tân Nhã ngồi ghế bên cạnh Trần Hạo.

Lúc này, cô ấy thấy mọi người ở bàn bên cạnh đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Hạo thì không khỏi tò mò.

“Ha ha, Trần Hạo, sao bạn cậu tới lại không giới thiệu với chúng tôi, hại tôi tới bắt chuyện mà các cô gái xinh đẹp không để ý tới tôi!”

Lý Siêu đi tới, cười gằn.

Bấy giờ anh ta mới phát hiện, phải chăng lúc nãy Trần Hạo cố tình không chú ý tới họ để bêu xấu mình? Thế là anh ta hậm hực nói: “Xin chào các cô gái xinh đẹp, chúng tôi là bạn cấp ba của Trần Hạo! Hôm nay vừa khéo được gặp các người đẹp.

Ha ha, Trần Hạo, cậu vậy là không đúng rồi, cậu thấy các cô gái xinh đẹp đã tới mà sao không gọi món? Lẽ nào cậu không đau lòng khi để các cô gái xinh đẹp bị đói?”

Để lấy lại thể diện, Lý Siêu dứt khoát đi đến bên cạnh bàn của nhóm Trần Hạo.

Anh ta cố tình tỏ ra hiểu chuyện, muốn thể hiện trước mặt người đẹp.


“Đúng vậy, họ là bạn cấp ba của tôi, hôm nay tình cờ gặp.

Trần Hạo cười gượng.

“Hay lắm, nếu là bạn của cậu thì cậu phải giới thiệu cho tớ làm quen nha.

Tớ là bạn gái của cậu mà lại không quen biết bạn cấp ba của cậu thì không ổn lắm.”

Tân Nhã mỉm cười.

Cô ấy nghĩ rất đơn giản, bạn của Trần Hạo cũng là bạn của cô ấy.

Mặc dù quan hệ giữa Tần Nhã và Trần Hạo là giả, nhưng cô ấy đối xử thật lòng.

Tân Nhã vừa dứt lời.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Gì cơ gì cơ? Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của Trần Hạo? Trong mắt mấy chàng trai bùng lên ngọn lửa ghen ty.

Mình là ai? Đều có công ăn việc làm ở thành phố, có đầy đủ năm loại bảo hiểu, có nhà có xe.

Còn Trần Hạo thì sao? Chỉ là một kẻ nghèo khó tầm thường.

Bây giờ bọn họ còn chưa có bạn gái.

Vậy mà Trần Hạo lại có cô bạn gái xinh đẹp như vậy.

Thử hỏi ai mà chẳng ghen ty.

Đặc biệt là Lý Siêu, sắc mặt sắp tím lịm vì ghen ty rồi.

“Thì ra là bạn gái của Trần Hạo.

Chào cậu, tôi là Lý Siêu, ba mẹ tôi làm ở Cục Vệ sinh, bây giờ tôi đang công tác ở bệnh viện, ha ha”

Lý Siêu chìa tay muốn bắt tay với Tân Nhã.

Còn thể hiện ưu thế vượt trội của mình.

Anh ta khẽ lắc cổ tay, để lộ ra chiếc đồng hồ hơn chín nghìn tệ.

Trong khi đó, Tân Nhã cảm thấy anh chàng này hơi ngốc, giới thiệu thì cứ giới thiệu thôi, còn nói về ba mẹ làm gì? Vậy nên cô ấy cảm thấy Lý Siêu hơi kỳ lạ.



Không bắt tay.

Trần Hạo sợ Lý Siêu lúng túng, bèn bắt tay với anh ta, cũng không đến nỗi quá mất mặt.

“Ha ha, thật không ngờ.

Ngày xưa, hồi chúng ta học cấp ba, Trần Hạo nổi tiếng nghèo rớt mông tơi trong trường chúng tôi, đi tới đâu cũng bị người ta ghét bỏ, không ngờ bây giờ lại tìm được bạn gái xinh đẹp nhường này”

Lý Siêu còn nói thêm.

Đồng thời, anh ta còn liếc nhìn tên đàn em bên cạnh.

Một nam sinh lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Đúng vậy, Trần Hạo thật may mắn.

Các cậu còn nhớ không, có một lần Trần Hạo nộp thiếu sáu tệ hay mấy tệ học phí, ôi mẹ ơi, cậu ta bị giáo viên lớp chúng tôi đuổi ra ngoài.

Ha ha, hình như hôm đó trời mưa to”

Tô Lệ cũng khinh bỉ: “Đương nhiên tớ còn nhớ.

Trần Hạo đội mưa nhặt ve chai, bán được sáu tệ nộp học phí.

Ha ha, lúc đó trong lớp không có một ai giúp cậu ta.

Thật không ngờ, đúng là xưa đâu bằng nay, bây giờ cậu †a có tiền mời khách ăn cơm ở Mê Đô, còn có bạn gái xinh đẹp như vậy.

Giỏi thật đấy!”

Một đám người kẻ tung người hứng.

Kể ra hết mọi chuyện không vui ngày trước của Trần Hạo.

Bọn họ cố tình nói cho Tân Nhã nghe.

Quả nhiên, em họ của Triệu Đồng Đồng và mấy người bạn của cô ta đều nhìn Trần Hạo bằng ánh mát khinh bỉ.

Thầm nghĩ rốt cuộc đây là loại người gì thế này! “Không sao đâu Trần Hạo, đây là lần đầu tiên bạn gái cậu đến huyện Bình An, dù thế nào thì bữa cơm này cũng phải đặt phần ăn tiêu chuẩn ba trăm tám mươi tám tệ chứ?”

Một chàng trai mỉm cười.

Lý Siêu nhíu mày: “Thằng nhóc này, cậu nói linh tinh gì thế, hai cô gái xinh đẹp đây chỉ đáng tiêu chuẩn ba trăm tám mươi tám tệ thôi sao? Trần Hạo, nếu hôm nay cậu không đặt tiêu chuẩn cao nhất sáu trăm tám mươi tám tệ thì thật có lỗi với hai người đẹp”

“Ha ha, có điều cậu cứ yên tâm đi Trần Hạo, nếu cậu không có tiền thì tôi cho cậu vay, phải giữ thể diện!”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới yêu cầu gọi món.

“Thưa anh, xin hỏi anh đặt tiêu chuẩn nào?”

Người cả hai bàn đều nhìn sang Trần Hạo.

“Vậy thì gọi tiêu chuẩn cao nhất sáu trăm tám mươi tám tệ đi!”

Không sao cả, vốn dĩ Trần Hạo cũng định gọi suất sáu trăm tám mươi tám tệ.

“Ha ha”

Đám Lý Siêu lập tức cười phá lên.

Bọn họ thầm nghĩ thằng ngốc này, sáu trăm tám mươi tám tệ, cộng thêm rượu nước nữa, lát nữa thanh toán phải lên tới năm sáu nghìn lận! Đương nhiên đám Triệu Đồng Đồng cũng câm nín, cảm thấy Trần Hạo không có đầu óc.

Rõ ràng là bọn họ có ý xấu, cố tình khiêu khích cậu! Cuối cùng cậu thật sự mắc lừa! Thật là! Triệu Đồng Đồng biết điều kiện kinh tế của Trần Hạo không tốt lắm, cho nên cô ta và Tân Nhã đã bàn bạc, không định để Trần Hạo trả tiền bữa cơm này.

Kết quả là Trần Hạo không biết suy nghĩ, đặt tiêu chuẩn đắt như vậy.

Haiz, sốt ruột chết đi được! “Xin lỗi, chúng tôi không cần tiêu chuẩn đắt như vậy, cho.

chúng tôi tiêu chuẩn bình thường là được!”

Tân Nhã vội lên tiếng.

“Quyết vậy đi, suất sáu trăm tám mươi tám tệ, nhanh lên!”

Trần Hạo cũng bất đắc dĩ.

Bị bọn Lý Siêu giễu cợt, đầu anh sắp nổ tung rồi.

“Hừ, cứ để anh ta đặt đi, lát nữa tính tiền xem anh ta làm thế nào”

Cô em họ lạnh lùng nói.

Sau khi món ăn tiêu chuẩn sáu trăm tám mươi tám tệ dành cho mỗi người bày lên bàn, nhóm Lý Siêu bên cạnh cố tình ăn thật chậm.



Khi nhóm Trần Hạo ăn xong định đi thanh toán, bọn họ cũng đi thanh toán.

“Ồ anh Siêu, ăn nhanh thế?”

Nhân viên phục vụ vừa trông thấy Lý Siêu, lập tức tươi cười chào hỏi.

Lý Siêu khế lắc đồng hồ trên tay, chỉ vào Lý Minh Tuyết và nói: ‘À này, đây là bạn thân của tôi, ưu đãi nhé!”

“Không thành vấn đề.

Anh Siêu, tôi tặng anh gói ưu đãi giảm ba mươi phần trăm, ngoài ra còn tặng cho anh một bộ đồ pha trà tinh xảo có giá một trăm tệ một bộ.

Cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động!”

Rõ ràng là nhân viên thu ngân lớn tuổi hơn Lý Siêu, lúc này vừa cười vừa nói.

“Chà, đi theo anh Siêu nở mày nở mặt ghê!”

Một anh chàng bắt đầu tâng bốc.

Lý Minh Tuyết cũng thanh toán xong.

Nhưng Lý Siêu không đi ngay mà nhìn Trần Hạo đang đợi tính tiền phía sau.

“Anh Siêu, đây cũng là bạn của anh ạ?”

Nhân viên thu ngân nhìn ra bọn họ có quen biết, nếu quen biết thật thì đương nhiên phải săn sóc một chút.

Lý Siêu giả vờ không nghe thấy, chỉ nhìn đồng hồ đeo tay.

của mình.

Tức thì nhân viên thu ngân hiểu ý.

“Chào anh, tổng chỉ phí là năm nghìn chín trăm mười một tệ.

Anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”

Nhân viên thu ngân lạnh nhạt nói.

“Bớt mười một tệ lẻ được không?”

Trần Hạo mỉm cười nói.

Lý Siêu giả vờ không quen thì cứ giả vờ không quen đi, chỉ là bữa cơm mà thôi, không đến mức nghiêm trọng.

“Xin lỗi anh, cửa hàng chúng tôi có giá cố định, một tệ cũng không bớt chứ đừng nói chỉ đến mười một tệ! Nhân viên thu ngân vừa chống má vừa ủ rũ trả lời.

Ban nãy cô ta ở quầy thanh toán đã trông thấy rõ ràng là Lý Siêu cố tình khiêu khích tên nhóc này mới khiến cậu †a gọi tiêu chuẩn cao như vậy.

Mà thoạt nhìn người này có vẻ nghèo khó nên cô ta thầm coi thường.

“Này, dựa vào đâu mà bọn họ dùng cơm được giảm giá ba mươi phần trăm mà chúng tôi không được bớt một tệ?”

Tân Nhã thấy bọn họ đều bắt nạt Tân Hạo thì tức lắm.Truyện 88 chúc các bạn đọc truyện vui vẻ “Thôi bỏ đi Tân Nhã, thanh toán xong mình về!”

Trần Hạo lắc đầu.

“Hừ, tặng cho chúng tôi một bộ đồ pha trà được chứ? Dù sao chúng tôi cũng tiêu gần sáu nghìn!”

Tân Nhã đanh mặt.

“Đúng là được ạ, nhưng xin lỗi cô, nhà hàng chúng tôi có quy định, mỗi ngày chỉ tặng năm mươi bộ, lúc nãy tôi đã tặng bộ thứ năm mươi cho anh Lý Siêu rồi.

Hay là ngày mai các anh chị quay lại dùng bữa, tôi sẽ giữ lại cho các anh chị!”

Nhân viên thu ngân cười hờ hững.

Đúng vậy, đương nhiên là khách hàng đến một lần không sánh bằng khách hàng lớn thân thiết như Lý Siêu.

Hơn nữa, em gái mình đang đi học, cô ta không ngốc, sau này công việc của em gái mình sẽ có chỗ dựa không phải sao? “Ông chủ! Tính tiền!”


Đúng lúc này, một giọng nói cộc căn vang lên.


Có người đi tới, vỗ lên quầy thu ngân.


Là một thanh niên trẻ.


Vừa trông thấy người trẻ tuổi này, nhân viên thu ngân và Lý Siêu lập tức biến sắc…

Advertisement
';
Advertisement