Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Nhưng khi so sánh với Giang Tuyết Tình, liền cảm thấy có chút thua kém người ta.

Tập đoàn đầu tư do Trần Kim Lăng thiếu gia đứng sau lưng,được coi là một mũi tên có thể đưa huyện Bình An trở thành một đô thị đứng đầu cả nước, nếu ai tiến vào tập đoàn này, một năm kiếm được 1 -2 triệu là hoàn toàn có thể.

Cho nên sau khi tin tức này lộ ra, chỉ trong một thời gian ngắn đã bùng nổ.

Ai cũng biết rằng không bao lâu nữa huyện Bình An sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất “Tôi hiện tại cũng mới nhận được công việc không lâu, tương lai ở công ty phát triển tiếp như thế nào, còn chưa nói xa được, nói thật, tôi cũng không có lòng tin vào bản thân! Mà nơi chúng ta ở, thực chất chỉ là một dữ án nhỏ trong toàn bộ dự án khổng lồ của công ty, chứ không có lớn như người ta vẫn đồn thổi!”

Giang Tuyết Tình cười khổ nói.

“Vô cùng lợi hại rồi, Tuyết Tình cậu cũng đừng khiêm tốn!”

Vương Nhị nói mang theo vài phần đố kị.

Mà Trần Hạo ở một bên thì quả là có cảm thấy ngoài ý muốn.

Nguyên lai, Giang Tuyết Tình tiến và dự án do tập đoàn của chính anh đầu tư.

Người đứng sau là ai? Đương nhiên là Trần Hạo rồi Khó trách, hôm qua anh vừa cắt xong băng khánh thành, ra đến bên ngoài hội trường liền đụng ngay phải Giang Tuyết Tình các cô.

Ngày hôm qua khánh thành, khách đến vô cùng nhiều, người ra người vào đông như quân nguyên.

Mà Giang Tuyết Tình lại là nhân viên dưới trướng công ty, mang theo thêm mấy người bạn đi vào chơi đương nhiên không có vấn đề.


Trần Hạo không khỏi nghĩ thầm, thật là quá trùng hợp! “Vừa vặn, đợi chút nữa cùng đi với chúng tôi!”

Giang Tuyết Tình nói, muốn hai người Tân Hằng đi cùng.

Vương Nhị đáp lại: “Không cần, Tuyết Tình, đợi chút nữa ngươi ngồi xe của chúng tôi đi? Có người tới đón chúng ta!”

Giang Tuyết Tình đang định nói cái gì đó Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên.

Sau khi nghe điện, gương mặt của cô có chút ngại ngùng.

“Bạn trai cậu à?”

Trần Hạo nhìn dáng vẻ xấu hổ của Giang Tuyết Tình, không khỏi cười hỏi.

“Nóihưu nới vượn, tôi còn chưa có bạn trai đâu, chỉ là một người bạn của tôi thôi”

Giang Tuyết Tình có chút lúng túng cười nói.

Mà Trần Hạo cũng móc chìa khóa xe ra, chuẩn bị lấy xe cùng đi với Giang Tuyết Tình.

Đúng lúc này.

Bỗng nhiên một chiếc Audi A4 mới tinh giống như bạch hồ từ trên đường lao tới, phanh gấp và trực tiếp dừng ở cổng nhà để xe.

Cửa xe mở ra, một nam sinh đeo kính râm bước xuống.

“Đi nào Tuyết Tình, đợi chút nữa các bạn học đều sẽ đến, hai chúng ta đi qua sớm một chút!”



Nam sinh nói với Giang Tuyết Tình.

Mà chiếc xe này, tự nhiên cũng dẫn tới không ít người ở trạm xe bus ghé mắt nhìn vào.

Mẹ nó, quả nhiên, các mỹ nữ đều có bọn sinh ra đã ở vạch đích đến đón rồi! Có thanh niên nhìn rất hèn mọn nói trong lòng.

“Lý Văn Dương, Dươngthiếu, là cậu à, cậu vừa mua xe ư?”

Vương Nhị nhận ra nam sinh ấy, liền có chút kinh hỉ nói.

Lý Văn Dương nhìn Vương Nhị cùng Tân Hằng dính lấy nhau, cũng có chút kinh ngạc.

Anh ta rời khỏi xe.

Đứng dựa vào nó, đút tay túi quần nói “mới tậu được nửa tháng, đi mãi mới quen tay!”

Lý Văn Dương, tất nhiên cũng cùng lớp với Trần Hạo.

Lúc trước trong lớp, có hai thanh niên có quyền có thế nhất.

Một cái có quyền là Lý Siêu, có gia đình làm trong cục Môi Trường, mà cái còn lại có tiền, chính là Lý Văn Dương.

Lý Văn Dương cùng Lý Siêu hai người sánh vai cùng nhau thành một cặp tài tử tiếng tăm lẫy lừng không khác gì cậu vàng và lão hạc.

Chỉ bất quá để Trần Hạo có chút ngoài ý muốn chính là, Lý Văn Dương khi đó cùng Giang Tuyết Tình quan hệ cực kém, còn cãi nhau mấy lần đỡ, bây giờ nhìn xem lại thấy có vẻ như rất tốt.

Bọn hắn trò chuyện một hồi, lúc này Vương Nhị chỉ vào Trần Hạo nói: “Cậu Dương, Trần Hạo cũng ở đây, ngươi còn chưa chào hỏi cậu ấy!”

Lúc này ánh mắt Lý Dương mới liếc về phía Trần Hạo.

“Vãi, Nhị Nhị à, cậu nếu không nhắc nhở, tôi thực sự không nhận ra được, Trần Hạo cũng tới!”

Lý Văn Dương nhàn nhạt cười một tiếng.

“Hừ, thật là, chẳng lẽ Dương thiếu ngươi quên, khi học cấp 3, ngươi từng bắt Trần Hạo chép bài cho người, Trần Hạo không chép, ngươi còn cầm cái ghế ném anh từ ngay từ trên bục giảng, lúc đó làm tôi sợ chết khiếp!”

Vương Nhị cười nói.

Lời nói này là không cố ý nói ra.

Thế nhưng lại khiến Trần Hạo xấu hổ.

Chuyện này Trần Hạo đương nhiên nhớ rõ, thậm chí khi đó, Lý Văn Dương chính là bóng ma tâm lý của Trần Hạo, hắn luôn luôn trào phúng anh trước mặt mọi người, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác đánh anh.

Khiến cho Trần Hạo vừa nghe đến tên của hắn trong lòng liền sợ hãi.

Cũng chính sau lần kia ẩu đó, Giang Tuyết Tình cùng Lý Thi Hàm vì giúp anh, liền cùng Lý Dương to tiếng vô cùng gay gắt.

Đặc biệt là Giang Tuyết Tình, vì thay mình ra mặt, còn cầm sách giáo khoa nện vào mõm Lý Văn Dương.

Dù sao lúc đó thực sự rất cay cú Trần Hạo chỉ là cười khổ một tiếng.

Mà Lý Văn Dương cũng là nói tránh đi: “Được rồi, đừng chờ nữa, chúng ta đi thôi, vừa rồi tôi gọi điện cho Tuyết Tình, tôi conf tưởng là có mình cô ấy thôi, vừa vặn các cậu đều đang đợi xe buýt, cùng nhau đi xe của tôi đi!”



Hóa ra cuộc gọi vừa rồi là Lý Dương gọi cho Giang Tuyết Tình Mà Giang Tuyết Tình có khả năng cũng là sợ anh suy nghĩ nhiều, cho nên mới lét lút ngại ngùng như vậy.

Trần Hạo thầm nghĩ.

Ha ha, kỳ thật không cần thiết phải như vậy, Trần Hạo cũng không cảm thấy điều gì hết.

Chỉ là lúc đầu đã nói cùng nhau đi với Giang Tuyết Tình, kết quả đây, Giang Tuyết Tình không chỉ hẹn mình, mà còn hẹn với cả Lý Dương, làm anh có chút không thoải mái.

“Tốt, Trần Hạo, cùng ngồi xe Lý dương với chúng tôi đi, đỡ phải đi xe bus”

Giang Tuyết Tình lúc này có chút đỏ mặt nhìn về phía Trần Hạo.

Mà Tân Hằng cùng Vương Nhị dĩ nhiên là sẵn sàng húp,ngồi Audi, mặt mũi lớn như vậy thì ai chê đâu! Còn có thể cùng Lý Dương lôi kéo quan hệ, tiện cả đôi đường.

“Chỉ sợ là không được, tôi còn phải đi đón một người bạn nữa, nếu thêm anh vào sẽ quá tải!”

Lý Văn Dương lúc này đã ngồi vào trong xe, bên cạnh Giang Tuyết Tình cũng đã yên vị.

Lý Văn Dương lúc này vẻ mặt giống như tiêu chảy, đau khổ nói.

Điều đó khiến cho Giang Tuyết Tình càng thêm xấu hổ: ”

Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Như vậy đi, Trần Hạo cậu đi taxi đi, dù sao cũng chỉ có 10 đồng.

“Xe gì, ven đường này làm gì có xe, Trần Hạo anh cưỡi ngựa đi cũng được!”

Vương Nhị nói.

“Ha ha ha, mẹ nó ý kiến này quả là cực phẩm!”

Lý Văn Dương cười lớn.

Sau đó nói: “Vậy nhá Trần Hạo, đợi chút nữa gặp cậu ở khách sạn!”

Nói xong Lý Văn Dương trực tiếp lái xe đi.

Mà Giang Tuyết Tình giường như muốn nói gì đó với Tần Hạo, nhưng thấy anh im lặng, liền đẩy cửa kính xe lên.

Mẹ nó, anh còn có thể nói gì được cơ chứ.

Sau khi bọ họ đi, không ít người ở trạm xe bus đều nhìn Trần Hạo cười trộm.


Sự tình vừa rồi quá rõ ràng, thằng đầu bòi rẻ rách này đương nhiên là thành phần vô sản không đủ điều kiện vàng Đảng, bị người hắt hủ.


Ai nha, thật đáng thương! Trần Hạo ngoảnh mặt làm ngơ.


Sau đó đi đến bãi đỗ xe, lái chiếc Benz của mình ra ngoài..


Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru

Advertisement
';
Advertisement