Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Có một người phụ nữ khoảng tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang đi tới.

Nhìn Trần Ngọc Linh rồi lịch sự chào hỏi.

Mà Trần Ngọc Linh vừa nhìn thấy cô lại ra vẻ như không hề nhận ra.

Cô ta là ai vậy? Không phải là quản lý nghiệp vụ Vương Tiểu Trang thuê chiếc xe này cho mình à? “À, cô có việc gì không? Nếu có việc thì đợi tôi nhắn facebook lại cho cô, hiện tại tôi không tiện!”

Sắc mặt Trần Ngọc Linh trở nên trắng nhợt tức thì.

Trời đất, sao lại tình cờ như thế chứ.

Lại gặp ngay quản lý thuê xe.

Không phải là lộ tẩy hết sao, mình vừa mới làm hòa với Đinh Hạo Nguyên mà.

“Không sao đâu cô Trần, tôi nói với cô là được, bởi vì lúc cô thuê chiếc xe này tôi không để ý đến thời gian, viết là ngày mai giao xe, chuyện này là do tôi nhớ nhầm, cô phải giao lại xe trước bốn giờ chiều, năm giờ chúng tôi còn phải đưa xe cho khách nữa.

Xin lỗi cô nhé, là sơ suất của chúng tôi.

Vốn tôi còn định gọi điện cho cô đấy.”

Vương Tiểu Trang cười cười.

Sau đó cô ta khoát tay áo với Trần Ngọc Linh rồi rời đi.


What? Mà Định Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm nghe xong cũng ngây ngẩn cả người? “Trần Ngọc Linh à, xe thuê sao? Chuyện này là sao vậy? Đinh Hạo Nguyên cũng không phản ứng kịp.

“À2 Em… Em cũng không rõ nữa!”

Trần Ngọc Linh không biết nên nói thế nào.

Cô ta hoàn toàn bối rối.

“Hừ, tôi biết rồi, Trần Ngọc Linh, đây là xe mà cô thuê phải không? Cô định lừa Đinh Hạo Nguyên chứ gì? Chắc chắn là vậy rồi!”

Lý Thư Hàm nói.

Đinh Hạo Nguyên nhìn về phía Trần Ngọc Linh: “Ngọc Linh, Thư Hàm nói thật sao?”

Trần Ngọc Linh cũng không biết phải trả lời thế nào.

Lúc cô ta đang nhìn quanh bất định thì nhìn thấy Khải Minh đi WC quay lại.

Bỗng nhiên Trần Ngọc Linh nảy ra một kế.

Cô chạy ngược về phía Khải Minh.

“Khải Minh, anh tới đây, tôi nói với anh một chuyện.”

Trần Ngọc Linh nắm lấy cánh tay của Khải Minh, nhẹ giọng nói: “Xong rồi, Đỉnh Hạo Nguyên biết chuyện thuê xe này rồi, giờ cậu cố gắng chống chế giúp tôi đi, nói là cậu thuê xe, cậu lừa tôi, cậu nói vậy được không? Tôi xin cậu đấy, giúp tôi một lần đi!”

Khải Minh cũng ngơ ngác, cái chuyện gì thế này? Mà bây giờ đây, Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm cũng đi về phía Khải Minh.

“Khải Minh, anh khốn nạn lắm! Sao anh lại gạt tôi như vậy? Đây là xe mà anh thuê, sau đó anh lừa tôi đúng không? Đây đâu phải là xe của anh!”

Trần Ngọc Linh bỗng hét lên.



“Chuyện này là sao vậy? Đây là xe của tôi mà!”

Khải Minh đáp lại.

“Hừ, Khải Minh, anh đừng mạnh miệng nữa, không ngờ anh lại xấu xa như vậy đấy, sử dụng thủ đoạn đó để lừa gạt Trần Ngọc Linh, thiếu chút nữa Trần Ngọc Linh cũng bị anh lừa rồi, dĩ nhiên, suýt nữa cũng hại tôi và Thư Hàm chia tay nhau thật!”

Đinh Hạo Nguyên cười khinh bỉ.

“Giờ anh mới biết sao, ai mới là người thật sự tốt với anh, có mấy cô gái thấy người ta có tiền thì cứ bám lấy người ta, cuối cùng lại bị người ta đùa giỡn, giờ anh đã thấy rõ chưa hả?”

Lý Thư Hàm nhìn về phía Đinh Hạo Nguyên, nói.

“Đinh Hạo Nguyên, anh mới nói là muốn làm hòa với em mà!”

Trần Ngọc Linh khóc ròng.

“Hừ, Ngọc Linh, tôi khuyên cô nên tỉnh táo hơn đi, chỉ vì thằng quỷ này mà suýt nữa hôm nay tôi và Thư Hàm đã chia tay, đúng là, vốn trưa nay chúng tôi còn bàn nhau muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của cô Linh nữa chứ, suýt nữa lại cãi vã ầm ÿ, chia tay không vui vẻ gì, đúng là!”

Đinh Hạo Nguyên nhìn Trần Ngọc Linh và Khải Minh một lúc rồi kéo tay Lý Thư Hàm, đi về phía khách sạn Hoàn Kim.

Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhà họ Linh, đương nhiên Đinh Hạo Nguyên phải tới sớm, biết làm sao được, định là cứ tới quán cà phê để uống.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện này, ôi trời.

Còn Trần Ngọc Linh, vì thân phận của Khải Minh mất giá nên giá trị của Trần Ngọc Linh cũng tụt dốc không phanh.

“Đúng rồi Khải Minh, không phải là cậu trúng số sao? Ha ha ha, sao không đến khách sạn lớn của Hoàn Kim ngồi nghỉ? Chúng ta có tiền mà!”

Đinh Hạo Nguyên quay về phía Khải Minh, giễu cợt một phen, sau đó thì vui vẻ dẫn Lý Thư Hàm đi khỏi.

Còn Trần Ngọc Linh thì ngồi xổm tại chỗ, khóc òa.

“A, cậu Khải à! Sao cậu lại ở đây?”

Bỗng đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.

Sau đó họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da chạy vội về phía Khải Minh.

“Ông là?”

Khải Minh nhìn người này thấy cũng quen quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.

“Ha ha, cậu Khải không quen tôi cũng là chuyện rất bình thường thôi mà, nhưng tôi thì biết cậu, lần trước cậu từ xa đến tham dự đại hội ở huyện Bình An, tôi cũng có ở đó, cũng được tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu khi đó, tôi tên là Vương Lợi, tổng giám đốc Lý vừa mới mời tôi vào tập đoàn, đảm nhận chức quản lý hoạt động kế hoạch, hôm nay cậu cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của cô Linh à?”

Người đàn ông trung niên nọ xoa tay, cười lo lắng.

Mà Trần Ngọc Linh bên này cũng không khóc nổi, lúc này đây, cô ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngay cả Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm chuẩn bị bước vào khách sạn cũng có phần bối rối.

“À, chào ông, quản lý Vương, ông tổ chức buổi tiệc sinh nhật lần này à?”

Khải Minh bối rối không thể nào nhớ nổi, cô chủ Lâm là ai nữa vậy? Sao người của tập đoàn mình lại tổ chức cho cô ta? “Khu, khụ, đương nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của cô Linh Nhi, đều là người của tập đoàn Kỳ Hạ, đương nhiên tôi cũng nên giúp đỡ chuẩn bị tổ chức! Hôm nay có rất nhiều chủ doanh nghiệp kinh doanh buôn bán ở thành phố Hoàn Kim cùng tới đây, cuối năm nay họ đều muốn chuyển tới phố thương mại núi Ba Vì mà, cho nên họ cũng tới đầy đủ.”

Vương Lợi giải thích.



“Hóa ra là vậy.”

Trong lòng Khải Minh còn thấy rất ngại ngùng.

Linh Nhi cũng được xem như bạn mình, vậy mà lần này tổ chức tiệc sinh nhật mà lại không mời mình? “Quản lý Vương này, ông biết Khải Minh à?”

Trần Ngọc Linh nhìn chằm chằm ông ta, rồi hỏi.

Giờ đây cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Đinh Hạo Nguyên.

Có cảm giác như mình và anh ta đã hòa một ván rồi.

Chẳng lẽ là bạn thân Ngụy Tuyết của cô ta chuẩn bị cứu viện sao.

Dù sao Ngụy Tuyết cũng theo dõi ở ngay gần đây, chỉ có điều còn chưa ra trận mà thôi.

Càng nghĩ, Trần Ngọc Linh lại càng cảm thấy là như vậy.

“Đương nhiên là tôi biết cậu Khải rồi, cho dù không quen thì cũng phải biết xe của cậu Khải chứ, ha ha!”

Quản lý Vương chỉ sang chiếc xe bên cạnh.

Đẹp quá! Trần Ngọc Linh nghĩ thầm, quả nhiên là bạn thân của mình ra tay rồi.

Tìm ra người này ở đâu vậy, nhưng mà công nhận là giỏi quá.

Mới vừa rồi Khải Minh còn bị Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm giễu cợt một hồi.

Nhưng mà nếu mình bỏ đi thì một là khó ăn nói với Trần Ngọc Linh bên kia.

Hơn nữa trong lòng mình cũng không thoải mái.

Cậu ngHĩ nếu đã tới tiệc sinh nhật của Linh Nhi rồi thì cũng nên vào xem thử, nhân tiện tát vỡ mặt của tên Đinh Hạo Nguyên này đi, cho anh ta khỏi tỉnh tướng nữa.

Thế là cậu nói với quản lý Vương: “Quản lý Vương à, vậy cho tôi hai vé đi, hôm nay tôi không mang theo!”

“Hả? Được được, cậu Khải.”

Quản lý Vương lập tức gật đầu.

Mà Trần Ngọc Linh lại nháy mắt với Khải Minh, nhắc nhờ Khải Minh ngang đây thì thôi đi, đây lác tiệc sinh nhật của cô chủ Linh đó, có phải đoàn làm phim đâu mà có vé.

Nhưng mà lúc thấy quản lý Vương lấy vé vào cửa ra, Trần Ngọc Linh lại hoảng hồn.

Đỉnh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm cũng ngơ ngác.

Nhưng mà Khải Minh thì lại không để ý gì nhiều, anh kéo Trần Ngọc Linh vẫn còn đang ngẩn người dậy: “bi thôi, hôm nay anh sẽ dẫn em đi tham gia tiệc sinh nhật.”

Nhất thời Trần Ngọc Linh được Khải Minh ôm vào lòng, cô cũng mơ màng ôm lấy eo của Khải Minh.


Trước ánh mắt ghen tị của Đinh Hạo Nguyên, họ bước vào khách sạn.


“Tiên sư nó, sao Khải Minh lại có thể diện thế nhỉ?”


Trong lòng Đinh Hạo Nguyên ghen tị nghĩ.


Nhưng mà vẫn cũng vẫn vào theo…

Advertisement
';
Advertisement