Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Việc lớn gì vậy?”

Khải Minh sững sờ.

“Ô đây, vốn là mục công trình xây dựng do Văn phòng xúc tiến đầu tư tuyển dụng cách đây một năm, kết quả bây giờ, phát hiện ra vật liệu mà chủ đầu tư sử dụng có khả năng không đúng loại, dẫn tới sự cố sập một khu vực của công trình, hơn sáu mươi công nhân bị thương nặng, hàng trăm người bị thương! May mắn không có người thiệt mạng!”

“Tối qua, nghe nói phát hiện toàn bộ các nhà đầu tư bỏ chạy hết.

Những người ð văn phòng xúc tiến đầu tư bị liên lụy, nghe nói toàn bộ mười mấy người kể cả ông Huỳnh cũng bị cách chức, vả lại vẫn còn chờ đợi xử lít”

Các công nhân cho biết.

Văn phòng xúc tiến đầu tư, nhớ chú Huỳnh từng là trưởng phòng Văn phòng xúc tiến đầu tư Việt Nam, bị cách chức sao? Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Khải Minh hỏi: “Vậy đây cũng không đến nỗi phải bỏ chạy đúng không? Lại không xảy ra thiệt mạng, đền bù không đủ sao? Vả lại trách nhiệm chính cũng không phải là của Văn phòng xúc tiến đầu tư đúng không?”

“Ôi ôi, nhà phát triển sớm không còn tiền từ lâu rồi, nghe đồn từ nửa năm trước đã không còn tiền, dù sao chúng tôi cũng không biết tìm ai, ở đây tiêu hao bao nhiêu tiền lương, còn văn phòng xúc tiến đầu tư, haiz haiz, nhất định phải có người đứng lên chống đỡ mọi chuyện không phải sao? Vả lại bây giờ có thể là thời khắc quan trọng một tập đoàn lớn khai thác xây dựng huyện Bình An, kết quả huyện Bình An xảy ra sự việc này, lãnh đạo chắc chắn rất tức giận, ảnh hưởng này quá tồi tệ rồi!”

Khải Minh rốt cuộc nghe cũng hiểu rõ chuyện này.

Không còn cách nào khác, vấn đề này không thể tự mình đóng lại.

Sau khi tỏ ra sự đồng cảm.

Cũng chỉ lái xe vòng quanh.

Trên đường, Lê Tâm cũng gửi một tin nhắn Zalo cho Khải Minh, cũng là nói về việc tòa công trình này bị sụp đồ, thật sự là trăm năm mới có một lần! Khải Minh đúng lúc nói cho Lê Tâm biết, muốn anh ấy giúp tìm một vị sư phụ giám định ngọc.


Dấu sao người anh ấy biết nhiều hơn mình.

Quay về khách sạn nơi mình thuê.

Khải Minh đi tắm, liền chuẩn bị đi ra ngoài tìm chỗ ăn tối.

Lúc này, ba gọi điện thoại cho cậu.

“Ba?”

Khải Minh nói.

“Con trai à, con bỏ vốn đầu tư cho quê hương chúng ta, xảy ra chuyện gì vậy, nghe nói tòa nhà bị sập?”

“Vâng, đúng vậy, nhưng tập đoàn của con không tham gia.”

Khải Minh nghĩ rằng tin tức của ba thật là nhanh nhạy.

“Ô, ba biết không phải tập đoàn của con, ba là muốn nói, chú Huỳnh của con đã bị cách chức, con xem xem, có thể giúp gia đình chú ấy không?”

Ba nói.

“Cái gì? Con không phải nói cho ba biết rồi sao? Gia đình chú Huỳnh sớm đã quên tình bạn với ba rồi, ba sao còn bảo con giúp chú ấy?”

Sau khi Khải Minh nghe xong, tưởng chừng như không thể hiểu nổi.

Bởi vì trước đây cũng đã gọi điện thoại cho ba.

Ba cũng ít khi nhắc đến chuyện nhà chú Huỳnh, về cơ bản chính là, nếu như lại khó khăn, thì càng phải giúp đỡ.



Nếu như không phải ông cho rằng mỗi lần Khải Minh nhìn thấy Huỳnh An Nhiên coi thường mình, cô ấy có việc gì xảy ra, tự mình luôn mất mặt giúp cô ấy vì lí do gì! Còn không phải là ba nhiều lần nhắc tới.

Nhưng, lần trước đi đến nhà họ Huỳnh, Khải Minh Ngay cả Khải Minh cũng có ý nghĩ muốn gọi cho mẹ của mình, rốt cuộc trong lòng Khải Minh giúp ba giấu giếm mẹ mình, cậu thực sự tự trách mình.

Ôi! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ đi, tin tưởng ba một lần.

Nhìn thời gian mới năm rưỡi.

Khải Minh gãi đầu, không còn cách nào khác, tự mình đi một chuyến đến nhà chú Huỳnh.

Lập tức xuống lầu lái xe đi thẳng đến nhà họ Huỳnh.

Sau khi đến.

Người nhà họ Huỳnh hôm nay tới không ít.

Về phần chú Huỳnh, bởi vì nguyên do bị cách chức gánh trách nhiệm, tâm lí lo lắng, không khỏi đổ bệnh, đang nằm bất tỉnh trên ghế sô pha truyền nước biển.

Một vài người khách, đang bên cạnh cũng nói chuyện.

“Lão Huỳnh, không sao đâu, chuyện này rốt cuộc cũng đã xảy ra rồi, thì cũng đừng khó chịu, lãnh đạo đã vô cùng thất vọng, đương nhiên cũng nói với ba.

Lần này nhà họ Huỳnh xảy ra chuyện, Khải Minh cũng biết chuyện trên đường đến đó, nhưng cũng chẳng hề quan tâm.

Rốt cuộc theo ý định chú Huỳnh, sau này không có việc gì nhà bọn họ sẽ tới tìm anh.

Vì vậy Khải Minh chả buồn phản ứng.

“ỪÙ, còn một vài chuyện, một hai câu nói cũng không rõ ràng, con đã gặp qua dì Đường chưa?”

Ba đột nhiên thay đổi câu chuyện.

Khiến Khải Minh lập tức chau mày lại: “Gặp rồi! Sao vậy ba?”

“E hèm, ba trước đây, ba đã làm ra những chuyện có lỗi với chú Huỳnh của con, vì vậy trong lòng ba, luôn tự trách bản thân, tóm lại là, dù gia đình họ đối xử với chúng ta như thế nào không cần quan tâm, con có thể giúp thì giúp, hừ!”

Ba thở dài.

“Chết tiệt!”

Khải Minh trực tiếp kinh sợ.

Chẳng có lẽ ba với dì Đường vẫn còn có gì đó với nhau? Cho chú Huỳnh một chiếc sừng? “Ba, rốt cuộc có chuyện gì? Hơn nữa, ba kêu con tìm người phụ nữ tên Mộng Hân lại có chuyện gì vậy, dì Đường với cái cô Mộng Hân kia có phải là gì đó của ba không?”

Khải Minh trực tiếp cứng đầu.

“E hèm, nhóc thối, con nói bậy cái gì vậy, tóm lại ba với hai người bọn họ không phải giống như những gì con nghĩ, tóm lại nhà họ Huỳnh vẫn còn dì Đường của con, nếu như con có thể giúp thì nhất định phải giúp, phải trả hết nợ cho ba, còn có Mộng Hân, con cũng mau chóng tìm đi, mẹ của con tới rồi, nói đến đây thôi, đó là tất cả!”

Nói xong, lại vừa cúp điện thoại.

Khải Minh cầm điện thoại hồi lâu vẫn không thể tỉnh táo lại.

Những việc này gọi là gì đây.

trong huyện cũng không vừa ý vì bị ảnh hưởng qua tồi tệ, một lúc nóng giận mà cách chức anh, nói không chừng sau này đợi mọi chuyện qua đi, vẫn sẽ trưng dụng anh lần nữa!”

“Đúng rồi, hơn nữa Tống Yến không phải vẫn đang làm việc trong ngân hàng sao, mà còn đương nhiên cũng trưởng thành rồi, về mặt tài chính chắc chắn không thành vấn đề!”



“Cám ơn lão Lý lão Triệu các anh, tối nay, ở lại dùng cơm đi!”

Huỳnh Tấn Phát nói một cách yếu ớt.

“Bỏ đi, cơm bọn tôi không ăn, chủ yếu tới thăm anh, bây giờ cũng phải mau chóng trở về!”

Hai người đứng dậy chuẩn bị đi.

“Lão Lý Lão Triệu, các ông nói lão Huỳnh nhà chúng tôi việc này thật sự không còn cách nào sao? Mối quan hệ của các ông nhiều như vậy, nhất định phải cho Lão Huỳnh nhà chúng tôi ý kiến!”

Cả hai đều lắc đầu bất lực, tỏ ý rằng bọn họ không thể làm gì được.

“Dì Yến cũng đừng lo lắng, trước khi con tới, trái lại ba con có nói qua về việc của chú Huỳnh…”

Lâm Hùng đương nhiên cũng ở đó.

Lúc này nói ra.

Khi nói ra những lời này, Huỳnh Vệ Đông cùng với Huỳnh An Nhiên kế bên khóc bọn họ toàn bộ đều nhìn về phía Lâm Hùng.

Lâm Hùng nghĩ thầm, hừ, thời khắc quan trọng, vẫn phải nhìn lại chính bản thân? Huỳnh Vệ Đông kéo tay Lâm Hùng nói: “Hùng, ba con ông ấy có nói gì không?”

“Ba con nói, vấn đề này của chú Huỳnh nói là vấn đề thì chính là vấn đề, nói không phải vấn đề thì chính là không phải vấn đề, bởi vì suy cho cùng cũng không phải trách nhiệm của chú, chỉ cần chú có đủ khả năng để kêu gọi các nhà đầu tư mới, lấp đầy chỗ trống này, thu xếp ổn thỏa những người công nhân bị thương với những người công nhân khác thì được rồi, suy cho cùng mọi người đều đổ mồ hôi và máu để kiếm tiền!”

Lâm Hùng cười nói.

Nói thẳng ra, có nghĩa là phải tìm ra nguồn vốn mới để tiếp quản.

“ÔI Nhưng, bây giờ đã thành công trình nát như bã đậu phụ, có lẽ những công trình đã xây dựng cũng phải dỡ bỏ, ai dám bằng lòng tiếp nhận loại bất động sản này, vả lại trong đó tiền vốn đền bù cũng là trong huyện chúng tôi chỉ ra, nhiều tiền như vậy, trong huyện cũng không không kham nổi!”

Huỳnh Vệ Đông lắc đầu.

Cách này ông ta cũng không phải không nghĩ tới.

Tính toong! Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

Huỳnh Vệ Đông cho rằng lại là lãnh đạo đồng nghiệp tới, vội vàng bảo Đường Lan đỡ mình đứng dậy: “An Nhiên, mau đi mở cửa đón khách!”

“Vâng vâng!”

Huỳnh An Nhiên gật đầu, đi tới mở cửa.

“Khải Minh?”

Nhìn thấy Khải Minh, Huỳnh An Nhiên hiển nhiên kinh ngạc.

“Ôi, sao lại là anh ta!”


Tống Yến không khỏi thất vọng nói.


Huỳnh Vệ Đông cũng lắc đầu chán ghét.


Lại bảo Tống Yến đỡ mình nằm xuống.


Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người tới là một vị khách quý, nhưng nhìn thấy là Khải Minh, khoảng cách này có chút lớn…..

Advertisement
';
Advertisement