Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Không phải là đến đây gặp mặt giao lưu kết bạn sao? Khải Minh nghe được hình như đây là gặp mặt để kết hôn.

“Vâng!”

Khải Minh tỏ vẻ thành thật gật gật đầu.

“Giá trị bất động sản của mình cũng có hơn trăm tỷ, cho dù cho mấy người thì mấy người có dám lấy hay không?”

Ha ha.

“Thứ hai chính là vấn đề của ba mẹ cậu, cậu vẫn còn một cô chị gái đúng không? Điều này phải nói trước, nếu sau này chị gái cậu lấy chồng, bên nhà trai muốn tiền sính lễ thì cậu không thể cho, nếu không lại tiêu phí một khoản của con gái tôi.

Còn nữa, tiền lương của cậu cùng với tiền chu cấp cho ba mẹ cậu thì con gái tôi cũng phải quản lý, điều này không thành vấn đề chứ? Tất nhiên ba mẹ của cậu không thể ở cùng với vợ chồng cậu, nhà cậu là ở trên thành phố thì ba mẹ cậu phải ở dưới quê.

Nếu như họ muốn lên ở trên thành phố thì cũng không thành vấn đề nhưng phải ra ở riêng tại phòng trọ hoặc là ở khách sạn.”

Người phụ nữ kia lại nói.

“Cậu thấy có được không?”

Bà hỏi lại.

Khải Minh gật đầu như gà mổ thóc nói: “Được được, cô nói tiếp đi.”

Khải Minh không chỉ gật đầu mà còn lôi trong túi ra một ngòi bút ghi lại những điều cần nhớ kỹ.

Lần đầu tiên gặp mặt Khải Minh thực sự mở mang kiến thức, anh muốn biết còn có điều kiện gì nữa hay không.

Dù sao nếu như không phải đồng nghiệp Tô Minh giới thiệu cho mình, thì Khải Minh thực sự nghi ngờ hai người này có phải đến đây để lừa gạt đám cưới hay không.


Người phụ nữ kia thấy Khải Minh ngốc nghếch và ngoan ngoãn như vậy thì hài lòng gật đầu, trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Về phần thứ tư thì…”

“Còn có vấn đề thứ tư sao? Không phải đã nói chỉ có ba vấn đề thôi mà.”

Khải Minh há miệng thành chữ o hỏi.

“Cậu.”

Người phụ nữ cùng cô gái đều ngước mặt lên liếc nhìn Khải Minh một cái.

“A a, ngại quá, điều thứ tư, điều thứ tư, cô nói tôi đều nghe.”

Vẻ mặt của Khải Minh vẫn còn rất thành thật.

“Thứ tư chính là lễ hỏi, chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều nhưng quan trọng phải phô trương, vạn tím nghìn đỏ một xanh đi.”

“Khoan đã cô ơi, vạn tím nghìn đỏ một xanh là bao nhiêu tiền vậy.”

Khải Minh cười khổ nói.

“Phụt! Thật là buồn cười quá đi, vạn tím nghìn đỏ một xanh là ba trăm năm mươi triệu, nhưng mà phải là tiền mặt, nếu là chỉ phiếu hay sổ tiết kiệm thì chúng tôi cũng không muốn nhìn, chỉ có tiền mặt thôi, đây là quy định của nhà chúng tôi.”

“Mà đây mới chỉ là lễ hỏi, còn lúc nào tổ chức lễ cưới nhà các cậu phải chuẩn bị từ đầu đến cuối.

Mặt khác còn có một số vấn đề với cậu, bởi vì tìm cho con gái của chúng tôi công việc này nên gia đình đã tốn không ít tiền, em trai của nó còn phải đi học nên nhà chúng tôi sẽ không đưa ra của hồi môn.

Dù sao ở nhà mẹ đẻ cũng hy vọng hai người các cậu sống thật tốt, cái này được nhỉ.”

“A a, cái này thực sự là quá được đi chứ.”

“A? Cậu nói gì cơ?”

Người phụ nữ ngẩn ra.



“Tôi nói được, tiếp tục đi.”

Khải Minh cưỡi nói.

Anh tất nhiên là sẽ không cưới, chỉ là tò mò về điều kiện mà thôi.

“Hừ, cái thứ năm là cái quan trọng nhất, con gái tôi sau khi về bên đó, trong vòng ba năm cậu không thể đụng vào con bé, đây là quy định của nhà chúng tôi.

Còn sau ba năm thì phải được sự đồng ý của con gái tôi thì mới được chạm vào cô ấy.”

Người phụ nữ nói.

Khải Minh đánh rơi cây bút lên trên mặt đất, thực sự sợ đến ngây người.

“Cậu cũng không phải làm biểu tình như vậy làm gì, bây giờ lấy vợ rất khó khăn, hơn nữa cô gái vừa xinh đẹp lại có khí chất, công việc tốt giống như con gái tôi, cậu nằm mơ cũng không tìm được.”

Người phụ nữ vừa nói xong thì cô gái bỗng che miệng nôn khan vài tiếng.

“Mẹ, dìu con đi đến nhà vệ sinh, con muốn nôn.”

Nói xong thì người phụ nữ ấy dìu cô gái vừa nôn khan vừa đi đến phòng vệ sinh.

Mồ hôi sau gáy Khải Minh chảy xuống ròng ròng.

Nói thật nếu như đây không phải là công sức của Lý Thế Nam thì Khải Minh cũng sẽ không đến.

Hơn nữa vừa nhìn thấy cảnh này Khải Minh thực sự muốn chạy.

Cầm khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, Khải Minh cũng cảm thấy có chút nóng bức, muốn đi đến nhà vệ sinh.

Không nghĩ rằng lúc anh đi đến nhà vệ sinh thì nghe được người phụ nữ kia vừa vuốt lưng giúp cô gái vừa hỏi.

“Làm sao vậy? Sao phản ứng mạnh như thế?”

Người phụ nữ lo lắng hỏi.

“Ừm, đứa bé này lại đá con.”

“Ai, đã nói là con làm gì cũng phải chú ý, cùng cái người da đen ấy làm gì không biết.”

Người phụ nữ nói.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, Jack không phải là người da đen bình thường, anh ấy là người da đen của nước M.

Anh ấy nói ba năm sau sẽ quay lại tìm con.”

Ö bên ngoài, sau gáy Khải Minh giống như có một vạn con ngựa chạy như điên mà qua.

Cô gái này gặp phải tiếng sét ái tình.

Lại còn thân mật đến nỗi mang thai.

Thảo nào muốn tìm một người để đổ vỏ, hơn nữa người này lấy một được một, lại còn được một quả trứng nhỏ của người da đen nữa chứ.

Không được, không thể đùa được nữa, nếu tiếp tục sẽ không thể nào xong việc được.

Khải Minh nghĩ thầm.

Đi tìm mấy người Lý Thế Nam nhưng bọn họ lại trốn ra ngoài mất rồi.

Khải Minh bất đắc dĩ lại trở về chỗ cũ.

Không bao lâu sau hai mẹ con họ cũng trở lại.



“Được rồi Khải Minh, chuyện lúc nãy chúng ta nói cậu đã hiểu rõ chưa? Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng về nhà tìm một ngày thích hợp để tổ chức hôn lễ.”

Người phụ nữ ôm bả vai nói.

“Từ từ đã cô ơi, tôi còn chưa nói ra suy nghĩ của mình mà.”

Khải Minh chất phác nói.

“A? Còn muốn nói gì sao? Được rồi cậu nói tôi nghe thử xem.”

Người phụ nữ không kiên nhẫn nói.

Khải Minh lúc này mới hướng về cô gái nói”

“Cô có thể cho tôi nhìn cô được không?”

“Không phải cậu đang nhìn đây sao? Còn muốn thế nào nữa?”

Cô gái nhướng mày liếc Khải Minh một cái.

“Tôi nói vén váy lên cho tôi nhìn, cho tôi xem trước để có thể kiểm chứng.”

Khải Minh nói.

“Cái gì?”

Người phụ nữ cùng cô gái trợn tròn hai mắt.

Trời đất, đây là gặp mặt mà, hơn nữa khách sạn cũng không hề tầm thường, ở đây lại có người có thể nói ra những lời đê tiện như vậy sao.

“Ngươi có bệnh hay sao?”

Cô gái mạnh mẽ đứng lên, cầm chiếc cốc ném xuống.

“Con mẹ nó, không có bệnh còn có thể ngồi nói chuyện với cô lâu như vậy sao? Đủ rồi đấy, dạng người gì đây? Còn đưa ra nhiều điều kiện như vậy?”

Khải Minh nhịn không được trực tiếp mắng.

Họ thực sự xem cậu là thằng ngốc rồi sao? Lúc đầu còn không sao nhưng từ khi đi từ nhà vệ sinh vào thì cậu càng lúc càng giận.

“Con mẹ nó.”

“Bốp!”

Người phụ nữ cũng không phải dạng vừa, gương mặt dữ tợn, hai tay đưa lên đánh vào mặt của Khải Minh một cái bạt tai.

“Con mẹ mày.”

“Bếp!”

Khải Minh tát một cái trả lại, sức lực Khải Minh không nhỏ, một tát làm người phụ nữ kia ngã xuống.

Bây giờ Tô Minh, Lý Thế Nam cùng bà mối đang cười cười nói nói trở lại.

Lý Thế Nam: “Chuyện này còn phải nhờ cô để ý nhiều hơn.”

Bà mối nói: “Yên tâm đỉi, tôi cùng cậu Minh quan hệ rất tốt, hơn nữa bên nhà gái đối với Khải Minh cũng rất vừa lòng.”


“Ha ha, chúng ta đi xem họ nói gì nha.”


Ba người Lý Thế Nam tới cửa nhưng vẫn không định đi vào.


Lúc này lại nghe đến âm thanh đập bàn, tiếng ném đồ vang lên ð bên trong.


Ba người đều kinh ngac vôi vàng đẩy cửa ra.

Advertisement
';
Advertisement