“Sau khi trở về vào tối qua thì tôi đã lập tức đi giành giật cho bằng được vé của buổi hòa nhạc, lần này toàn sao lớn tham gia không đấy, nhưng chúng đều đã được bán hết.
Thật là tức chết đi được mài! A a aaaa”
Vương Mỹ Duyên tức giận nói.
Không lâu sau, Vương Tuấn cũng đến chỗ làm.
Nhưng nếu so sánh với Vương Mỹ Duyên thì khuôn mặt của anh ta trông cũng khá ổn.
“Phó tổ trường Vương, không phải anh cũng mua vé xem buổi hòa nhạc sao? Thế nào rồi? Đã đã mua được chưa vậy?”
Một nhóm đồng nghiệp nhao nhao lên.
“Ha ha, nhờ may mắn mà tôi đã mua được hai vé đấy.
Có điều phải ngồi ở hàng cuối cùng!”
Vương Tuấn cười một cách đắc ý.
“Hả? Thật không? Để tôi xem nào! Trời ạ, là thật đó nha, phó tổ trưởng Vương, anh thật là tuyệt vời!”
Mấy cô gái trẻ nhìn anh bằng ánh mắt ghen tị.
Thậm chí có một số người còn cố tình ép sát cánh tay của Vương Tuấn vào bộ ngực nhỏ với hy vọng rằng Vương Tuấn sẽ cảm thấy vui vẻ mà trao tấm vé lại tấm vé kia cho họ! “Vương Tuấn, nếu anh đã giật được hai vé thì có thể bán cho tôi một vé được không? Tôi rất muốn đi!”
Vương Mỹ Duyên hỏi với đôi mắt sáng ngời.
Mặc dù đây là sự kiện do tập đoàn Mộng Thiên chuẩn bị, thế nhưng rất ít nhân viên có thể mua được vé, bởi sự kiện lớn như vậy cũng không dành cho mấy người như họ.
Tất nhiên, nhiều doanh nhân giàu có ở Hoàn Kim sẽ đến tham dự rồi.
“Mỹ Duyên, không được đâu! Tôi phải đưa một vé cho Dương Kỳ Anh để hai người cùng đi với nhau rồi!”
Vương Tuấn lắc đầu.
“Hừm, cô Dương còn chưa đáp ứng yêu cầu của anh mà anh đã bày đặt nhiệt tình làm cái gì hả?”
Vương Mỹ Duyên cảm thấy sốt ruột đến mức hét vào mặt Vương Tuấn.
“Cái gì, ý cô là tôi nhiều chuyện á hả? Cô thì biết cái gì chứ?”
Hai người không ai chịu nhịn ai nên suýt nữa cái nhau tới nơi.
Lưu Á Nam vội vàng chạy đến khuyên can.
Một người muốn có còn một người lại cố tình không cho, hai người đều có tính nóng nảy nữa, nếu thực sự cãi nhau thì sẽ khiến bầu không khí trở nên căng thẳng mất thôi.
May mắn thay, đúng lúc này thì Dương Kỳ Anh cũng ung dung đeo túi xách đến công ty.
Mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Dương Kỳ Anh thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình thì lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hồ.
Cô nhìn qua Khải Minh rồi đi đến cạnh anh.
“Khải Minh, anh nói hôm nay sẽ cho em một bất ngờ, hi hi, bất ngờ gì vậy?”
Dương Kỳ Anh hỏi nhỏ.
Cô cảm thấy mối quan hệ của Khải Minh và đa số đồng nghiệp trong công ty không được tốt cho lắm, cho nên cô mới chủ động đi qua phía kia, có như vậy mới có thể khiến họ không nhìn chằm chằm vào cô.
Hơn nữa, tối qua cô có tìm Khải Minh để cùng nhau trò chuyện thì anh đã nói sẽ cho cô một bất ngờ lớn, cho nên cô cũng nhân cơ hội này mà đến nói chuyện với anh.
Vương Tuấn nhìn cảnh đó thì lập tức cảm thấy ghen tị.
“Bây giờ đưa liền cho cô sao?”
Khải Minh cũng không nói nên lời.
Nãy giờ anh cũng có nghe được cuộc cãi vã giữa Vương Mỹ Duyên và Vương Tuấn mà, anh cũng biết được vì sao mà bọn họ lại làm ầm lên như vậy nữa.
“Đúng vậy, ha ha, không lẽ là anh gạt em sao? Hừm, hôm qua có ai đó đã ba hoa về việc mình có vé cho buổi hòa nhạc đó nha!”
Dương Kỳ Anh nói đùa.
Trên thực tế, cô cũng biết rằng Khải Minh chỉ đang đùa giỡn với cô mà thôi.
Thế nhưng bây giờ, việc nói chuyện với anh còn tốt hơn là đi đối mặt với đàm người còn lại.
“Hả, cậu ta mà có vé cho buổi hòa nhạc sao? Cậu ta mà có thì muốn làm gì tôi cũng được hết!”
Vương Tuấn tức giận nói: “Kỳ Anh, đừng để ý đến cậu ta.
Đến đây xem anh mua gì cho em nè!”
Vương Tuấn lấy vé ra.
Về phần Khải Minh, anh đã rất tức giận khi nghe những lời này.
Lúc nãy anh không muốn lấy ra là muốn giữ thể diện cho người kia, nhưng bây giờ… ‘Vương Tuấn, là do cậu tự tìm đến cái chết đấy nhé! “Phó tổ trường Vương, cậu nói là tôi mà có vé thì làm gì cậu cũng được đúng không? Rất nhiều người ở đây có thể làm chứng đấy!”
“Ha ha ha, đúng vậy, thằng ranh con nhà cậu muốn chọc tôi cũng đâu có dễ! Vụ cá cược này cũng phải công bằng mới được, nếu cậu không có thì cởi quần ra chạy một vòng quanh công ty đi!”
Vương Tuấn lạnh lùng nói.
“Được thôi!”
Khải Minh mỉm cười, sau đó anh lấy từ trong túi ra hơn mười tấm vé rồi trực tiếp đưa một tấm cho Dương Kỳ Anh.
“Mẹ nó!”
Lúc này, mọi người trong văn phòng đều cực kỳ hoảng hốt.
“Là thật hay giả vậy?”
“Không thể nào? Khải Minh thực sự có thể mua được vé!”
“Không được, tôi phải qua đó xem có phải là thật hay không!”
Các cô gái lập tức vây quanh Khải Minh.
“Oa, đây là hàng ghế trung tâm nha.
Ôi, còn ngồi ở trên cùng của đường băng nữa! Đây là nơi mà các ngôi sao đi ngang qua để chào người hâm mộ đây mà, như vậy có thể đứng gần người nổi tiếng rồi!”
Một cô gái thấy vậy thì thốt lên một cách kinh ngạc.
“Mấy tấm vé này là hàng thật đó!”
Vương Mỹ Duyên cũng chạy qua đó nhìn một cái, sau khi quan sát một buổi thì trái tim cô đột nhiên trở nên lạnh lão.
Điều này chẳng khác nào kẻ thù đang nằm dưới chân bạn bỗng dưng trở lại và lợi hại hơn xưa, sau đó việc này khiến cho bạn cảm thấy cực kỳ khó chịu. truyện teen hay
“Khải Minh, Khải Minh, nói cho tôi biết đi! Làm thế nào mà anh mua được nhiều vé như vậy? Hơn mười tấm lận đó!”
Một nhóm các cô gái nhìn Khải Minh với vẻ mặt kỳ lạ.
“Việc này các cô không cần biết làm gì, dù sao tôi cũng đã có chúng! Phó tổ trưởng Vương, bây giờ cậu thấy rồi thì không lẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”
Khải Minh nhìn Vương Tuấn rồi nói.
Sắc mặt của Vương Tuấn đột nhiên trở nên xanh xao.
“Nói cái gì? Tôi đã nói cái gì?”
“Hừm, anh đã nói nếu Khải Minh có vé thì cậu ta làm gì anh cũng được! Chúng tôi đều nghe thấy đó, anh đừng có mà lươn lẹo!”
Lúc này, tất cả những người phụ nữ đang có mặt ở đây không phân biệt lớn nhỏ mà đứng ra nói giúp cho Khải Minh.
“Đúng vậy, Vương Tuấn, anh có còn là đàn ông không hả? Đã nói mà không giữ lời, chuyện này sẽ khiến chúng tôi khinh thường anh đấy!”
Vương Mỹ Duyên cũng chen vào một câu.
Tất cả mọi người đều đứng về phe của Khải Minh.
“Được rồi, cậu muốn tôi làm gì?”
Vương Tuấn nhìn chằm chằm vào Khải Minh như cảnh cáo anh không được làm xằng làm bậy.
“Làm gì hả? Cậu muốn để tôi cời quần chạy một vòng quanh công ty, tôi thì sẽ không để cậu làm như vậy, dù sao chuyện này cũng khá tàn nhẫn!”
Khải Minh nói.
“Hừ, có cho thì thằng nhóc như cậu cũng không dám!”
Vương Tuấn chế nhạo.
“Vậy thì cậu hãy cởi quần rồi chạy vòng quanh phòng tiếp thị của chúng ta đi!”
Khải Minh nói tiếp.
“Phụt!”
“Ha ha ha! Đúng đúng đúng, cời quần ra rồi chạy vòng quanh phòng tiếp thị đi!”
Các cô gái bắt đầu la ó.
Mặt của Vương Tuấn trở nên tím tái, anh ta đứng im mãi mà vẫn không chịu cởi.
“Ố! Phó tổ trường Vương, không lẽ anh không mặc gì bên trong sao? Vì vậy nên mới không dám cởi à?2”
“Chắc là không mặc quần lót bên trong rồi, cái tên đáng khinh bỉ này! Vậy mà còn muốn tán tỉnh Dương Kỳ Anh cơ đấy!”
“Đúng vậy, nói chuyện không giữ lời! Không đáng mặt đàn ông!”
Lời nói của con người thật đáng sợ.
Vương Tuấn liên tục bị chế giễu đến không thể chịu được nữa, anh hét lên: “Được rồi, cởi thì cời! Ai không đáng mặt đàn ông? Ai không giữ lời hứa hả? Tôi lập tức cời cho các người xem.
Vương Tuấn trong cơn tức giận mà tụt quần của mình xuống.
“Các người xem đi, xem thử coi tôi có mặc quần trong không hả?”
Vương Tuấn tức giận nói.
“Vương Tuấn! Cậu làm cái gì vậy hả?”
Đột nhiên vào lúc này, một tiếng thét giận dữ truyền vào tai của Vương Tuấn Đám phụ nữ ồn ào trong phòng nhìn thấy người đang đến thì lập tức yên lặng mà trờ về chỗ ngồi.
“Trường…trưởng phòng Lý!”
Người đàn ông trung niên này là chính là trưởng phòng tiếp thị.
“Mặc quần vào, đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức! Khá khen cho một phó tổ trường như cậu, thực sự quá mức cho phép rồi!”
Trường phòng Lý hét lên rồi trực tiếp đi vào văn phòng làm việc.
Lúc này, Vương Tuấn mặc quần vào, anh ta liếc người đang cười trộm mình là Khải Minh một cách hung dữ, sau đó chán nản chạy vội vào văn phòng làm việc của trưởng phòng Lý.
“Khải Minh!”
Sau khi tất cả mọi người giải tán thì Vương Mỹ Duyên đỏ mặt đi đến trước mặt Khải Minh…