Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Đây không phải trùng hợp cũng tới ăn sao, Hạ Linh, người kia là ai vậy?”

Một học sinh nam bỗng nhiên nhìn về phía Khải Minh nói.

“À, anh ấy là bạn của mình, các ngươi có việc lời mà nói…, nếu không có chuyện gì thì đi ăn cái gì đã!”

Hạ Linh nghe bạn mình gọi hẳn tên mình ra.

Cô khẩn trương muốn chết.

Những người này không phải người bên ngoài, đều là bạn học của mình ở trường cấp hai, cũng đều học cùng đại học.

Không nghĩ tới hôm nay sợ cái gì gặp phải cái đó, rõ ràng thật sự đụng phải họ rồi.

“Đừng nói với mình Ha Linh, câu nhanh giới thiêu cho chúng tớ biết xem đây là bạn như thế nào với cậu? Hơn nữa, anh ta còn vì cậu gọi nhiều món ngon như vậy đấy, chúng tớ nhất định phải biết rõ!”

Mấy người hào hứng nói.

“Hạ Linh? Không phải cô gọi là Hạ Thảo sao?”

Khải Minh nghỉ hoặc hỏi.

“Hạ Thảo? Đó là chị gái của Hạ Linh.

Ừ? Chuyện gì xảy ra? Anh không biết Hạ Linh, vậy các người đang làm gì ở đây vậy?”

Sau đó, những người này đều có chút sững sờ.


“Khải Minh, anh câm miệng cho tôi!”

Hạ Linh khẩn trương đứng lên.

Sau đó cô muốn lôi kéo mấy người sang một bên.

Xem ra là muốn giải thích một chút cho bạn của Về phần Khải Minh, anh cũng có chút hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.

Nhớ rõ Bác Ngô đã từng nói qua, Hạ Thảo có một cô em gái nhỏ hơn hai ba tuổi.

Chẳng lẽ Hạ Linh này em gái của Hạ Thảo? Hôm nay tới đây xem mắt, Hạ Thảo không tới, mà thay vào đó là để em gái đến hay sao? Mẹ nó, mình nói làm sao, cô ta không có một chút ý thức thành ý xem mắt nào.

Ngồi xuống là hỏi nhà ở, hỏi xe những… Vấn đề hóc búa này.

Sau đó, Hạ Linh và mấy người kia đi trở về cùng nhau.

Giờ phút này, sắc mặt của Hạ Linh đen lại: “Đúng vậy, Khải Minh, tên tôi là Hạ Linh, Hạ Thảo là chị gái của tôi, nhưng anh có biết tại sao chị gái tôi lại yêu cầu tôi đến thay không? Đó là cố ý để cho tôi kiểm tra anh, bởi vì từ khi ông nội của tôi nói với chị gái tôi, chị gái tôi rất nghiêm túc, nhưng hôm nay anh đã khiến tôi thất vọng quá nhiều.

Miệng anh toàn những điều vô nghĩa khoác lác.

Vừa rồi, tôi đã nói với bạn bè của tôi những gì anh đã nói với tôi, và họ đều có thể làm chứng.

Anh hoàn toàn khoe khoang, khoác lác!”

“Hơn nữa, điều kiện gia đình anh khó khăn hơn chúng tôi tưởng phải không?”

Hạ Linh nói đem trách nhiệm đẩy hết cho Khải Minh.

“Đúng vậy đúng vậy, hóa ra là đến xem mặt, à, này, tôi nói cho anh trai biết này, anh biết chị Hạ Thảo xinh đẹp cỡ nào sao? Anh còn muốn ở bên cạnh chị Hạ Thảo của chúng tôi hả?”

Một nam sinh lạnh lùng nói.

“Hừ, lúc đó chị Hạ Thảo là hoa hậu giảng đường trường số 2 chúng tôi, còn anh ở đâu, anh chẳng qua chỉ là một trò đùa ở trường số 1 mà thôi.



Hiện tại anh nhìn xem, anh lại lấy cảm tình của người lớn, để cho người lớn hai bên mai mối, anh có nghĩ tới hay không, chị Hạ Thảo nếu thật sự ở bên anh, anh lấy cái gì để nuôi sống chị ấy?”

Một nữ sinh khác cũng nói: “Khỏi cần phải nói, chỉ nói đến cái túi tôi mang bây giờ đã vài trăm triệu rồi, chị Hạ Thảo khẳng định phải dùng đồ tốt đấy, anh làm sao mua nổi hả?”

Các nữ sinh cùng nhau quở trách nói.

“Honey, em rất thích cái đồng hồ của anh, cái đồng hồ hơn một vạn đâu rồi, như vậy đi ra ngoài mới có mặt đấy!”

Một nữ sinh khác thì thân mật khoác lên cánh tay khác của một nam sinh.

Lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn.

Sau đó nhìn về phía Khải Minh nói: “Khải Minh, anh đi ra ngoài đều không mang theo đồng hồ sao? Anh không biết ngày nay con trai đeo đồng hồ, là thể hiện cho sự trường thành sao? Cho dù anh không mua nổi đồ hiệu như vậy thì anh cũng có thể đeo một chiếc vài chục triệu chứ?”

“Đúng đó, nghèo như vậy còn muốn thân thiết với chị Hạ Thảo?”

Bọn họ dường như đã chuẩn bị tốt từ trước.

Tất cả đều chĩa về phía Khải Minh nói.

Mỗi câu đều tôn thờ tiền bạc.

Bọn trẻ con khinh người này, loại khoe khoang của cải như chuyện cơm bữa hằng ngày, Khải Minh cũng không biết đã gặp phải bao nhiêu lần.

Nhưng còn không đến mức phải đánh vào mặt bọn họ.

Hiện tại, xem ra bọn họ đã có ý không muốn xem anh là đối tượng của Hạ Thảo, cũng rất đúng tâm ý của anh.

Khải Minh chỉ muốn lẻn đi.

Nhưng bây giờ.

Nhóm nam sinh nữ sinh nãy giờ không ngừng giễu cợt Khải Minh đột nhiên không nói gì nữa, toàn bộ mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì có hai chiếc máy WISP dừng lại, từ trên xe bước xuống ba nam một nữ.

Xem ra cũng là đến cửa hàng thức ăn nhanh để “Mẹ kiếp, Hạ Linh, cậu mau nhìn đi, là ả tiện nhân Shelley kìa!”

“Móa nó, lúc chúng ta học cấp hai, Shelley với cậu đã không hợp rồi, về sau cũng là thật là trùng hợp, hai người lại cùng vào một trường đại học.

Thời gian trước cậu lại đánh cô ta, giờ cô ta trông thấy cậu thì phải làm sao đây!”

“Cái người cao kều kia là bạn trai của cô ta, xã hội đen đấy, lão Ngưu! Hạ Linh, cậu tranh thủ thời gian mau trốn đi!”

Mọi người đồng thời khẩn trương.

“Hừ, tại sao mình phải trốn, tại sao mình phải sợ cô ta, mình cũng không tin cô ta dám làm gì mình!”

Lúc này, Hạ Linh cũng không có rảnh đề ý tới Khải Minh nữa rồi, trái lại khoanh tay trước ngực mặt kiêu ngạo nhìn Shelley từ ngoài cửa đi vào.

Hạ Linh cùng nữ sinh kia có ân oán à? Xem ra lát nữa sẽ có đánh nhau, chính mình ở đây làm gì? Thật xấu hổ đấy! Vì vậy Khải Minh muốn chạy đi.

“Bà mẹ nó, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Hạ Linh, mày rõ ràng ở đây!”

Shelley cũng nhìn thấy Hạ Linh rồi.

Lập tức, vẻ mặt đắc ý nói.

“Anh Phi, lúc còn học đại học anh biết không, người phụ nữ này ở vào một người đàn ông thích cô ta làm chỗ dựa, lúc em và cô ta cãi nhau, cô ta đã tát em một cái!”

Shelley lập tức đem sự tình trước đó nói ra.



Mà Hạ Linh đâu rồi, cũng không thua kém bao nhiêu, vừa nhìn thấy Shelley, cũng đỏ mặt tức giận.

Vậy là bắt đầu cãi lộn ầm ï.

Khải Minh hầu như nghe thấy toàn bộ.

Xem ra, trước kia Shelley và Hạ Linh lúc còn học cấp hai, quan hệ không tệ, nhưng hai người lại cùng thích một nam sinh học giỏi trong lớp.

Trường cấp hai khi đó, mọi người cũng biết rồi, ở vào thời kỳ phản nghịch đó, nếu đoạt bạn trai người khác thì con gái so với con trai còn hung ác hơn.

Hạ Linh bời vì là con gái của giáo viên, rất nồi danh, lại thêm cô ta không phải loại con gái ngoan hiền, lúc ấy cô ta làm quen với rất nhiều người, kết nghĩa làm anh chị.

Shelley thì sao, cô ta cũng làm quen được nhiều người trong xã hội đen.

Vì vậy, những người bạn gái ban đầu của cô đã quay lại, họ còn thông qua mạng lưới internet để phát trực tiếp đi ra.

Kể từ đó, đã kết nút cừu oán này rồi.

Cho đến khi học đại học, Hạ Linh đã có một thế hệ con ông cháu cha theo đuổi cô.

Cho nên cô quay ra tìm những lỗi để đánh Shelley một trận, không ít lần bắt nạt Shelley.

Khi Shelley trở về nhà trong kỳ nghỉ hè này, hiển nhiên Shelley rõ ràng là muốn trả đũa Hạ Linh.

“Yên tâm Lily, chính là cô gái này phải không, hừ, bây giờ em đánh cô ta một cái tát cho anh,anh xem ai dám động đến! Tôi tên Lưu Phi, mấy người có lẽ đều nghe nói qua phải không?”

Lưu Phi cười đùa nói.

Ba tên lưu manh này đều nhỏ hơn Khải Minh hai ba tuổi, sau đó thì sao, kiểu tóc và tính cách cũng rất cá tính, ăn mặc cũng rất cá tính, nói tóm lại chính là xã hội đen kia.

Nhưng mỗi người gầy giống như que củi.

Khải Minh không có thời gian để trộn lẫn mọi thứ với những… đứa trẻ nhỏ này.

Vì vậy, cậu bèn chuẩn bị đi.

“Tôi cho anh biết, anh dám đánh tôi, anh có tin hay không tôi gọi Dương Cường tới đây?”

Hạ Linh mắng.

Sau đó cô nhìn thấy Khải Minh muốn bỏ đi, càng là mắng: “Mẹ kiếp, tôi thật sự khâm phục anh chết mất Khải Minh, một người nữ sinh như tôi đều không sợ hãi, anh lại sợ cái gì à? Chúng nó đánh tôi cũng không phải đánh anh, thế mà anh lại sợi”

Lúc này sự khinh bỉ trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt.

“Tôi còn có chuyện phải làm, tôi không rảnh cùng các người!”

Ai kinh sợ, tôi chỉ là không muốn quan tâm mà thôi.

“Được, vậy cô gọi gã tới lại để cho Lưu Phi tôi thêm hiểu biết, tôi còn nói cho cô biết, anh trai tôi ở thành phố Hoàn Kim cũng là một tay xã hội đen đấy.

Anh tôi vừa mới ra khỏi thị trấn của chúng ta.

Tên anh tôi là Lưu Dương.


Gọi tới đây thử xem, ai sợ ai? Hơn nữa không liên quan gì đến mày, mày cút đi cho khuất mắt tao!!”


Lưu Phi cười lạnh nói.


Mà Khải Minh đi tới cửa nghe vậy, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.


Sau đó anh xoay người trở lại một tay đút túi, một tay vỗ bả vai Lưu Phi: “Người anh em, anh vừa mới nói anh trai của anh là ai?”

Advertisement
';
Advertisement