Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Khải Minh gần như mất hết sức lực khi đi theo bọn họ.

Được rồi, mỗi lần xuất thủ giúp đỡ, công lao giống như đều bị người khác chiếm lấy.

‘Vốn tường rằng lần này cũng sẽ làm không công.

Không biết Dư Vấn có gì đặc biệt, cậu còn chưa nghĩ, nếu giờ hỏi Phó giám đốc Vương, chả lẽ quản lý sẽ đích thân gọi điện thoại chuẩn bị sao? Sau nhiều lần cân nhắc thì cũng cảm thấy đó là nguyên nhân khiến anh bị lép vế.

Nhưng lại không có biện pháp, Khải Minh thật sự không muốn công khai quá nhiều, đặc biệt là hiện tại đối mặt với Ngô Thiến và các người khác thì chỉ có cảm giác chua xót không nói nên lời.

Thời điểm khi đi vào, hai đội đã xác nhập thành một đội rồi.

Đặc biệt là lần này có sự giúp đỡ của Dư Vấn, cô gái đó rất cảm kích, chủ yếu là hâm mộ Dư Vấn.

Cái này làm cho Lâm Nguyệt cảm giác lo lắng không thôi.

Bởi vì cô gái kia cũng rất đẹp, khi cô ta đến gần nói chuyện với Dư Vấn, trong lòng Lâm Nguyệt đương nhiên sẽ không thoải mái.

Đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia.

“Cầm cái túi cho tí.”

Đi đến phía Khải Minh, đem cái túi ở trên người ném về phía Khải Minh, Lâm Nguyệt một mình chạy đến bên cạnh Dư Vấn.

“Dư Vấn, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu? Anh không phải muốn mang em đi ngâm suối nước nóng sao? Còn dẫn em đi ăn đồ ngon nữa!”

Lâm Nguyệt đến bên cạnh Dư Vấn làm nũng.

Đã quyết định sẽ chủ động, nếu không chủ động, chỉ sợ người bạn trai sắp có được trong tay lại bị người khác cướp mất.

Bời vì những ngày này Vương Hạo và Ngô Thiến đều đi cùng với Dư Vấn.

Ngoài ra, bản thân Lâm Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, trông hai người vô cùng mỡ ám.


Chỉ thiếu cái công bố ra bên ngoài thôi.

“Ừ, Không sao đâu?!”

Dư Vấn cười.

“Dư Vấn.

Đây là bạn gái của cậu à?”

Mà bên cô gái kia cũng là cưỡi nói: “Thật xinh đẹp.quá”

Lâm Nguyệt không nói lời nào, mà ngây người nhìn Dư Vấn.

Dư Vấn cười khổ nói: “Không phải, đây là bạn tốt của tôi!”

“Đúng rồi, người con gái xinh đẹp này, không biết tên của cô là gì?”

Cô gái này, cũng thật sự lại xinh đẹp lại có khí chất.

“Em tên là Hạ Thảo, ha ha, hôm nay thật sự là cám ơn anh, không bằng chúng ta kết bạn đi?”

Hạ Thảo cười nói.

“Được!”

Sau đó Dư Vấn kết bạn trên Facebook với Hạ Thảo, Lâm Nguyệt tức giận đến mặt tái xanh.

Còn về Khải Minh, nhìn mỹ nữ trước mặt này có nét rất giống Vương Hiểu, sau khi nghe tên liền đã Không nghĩ rằng lại trùng hợp như vậy? Về phần Ngô Thiến, cũng cảm thấy nghỉ ngờ, nhưng không dám xác định, chỉ là hỏi một câu: “Đúng rồi, cô có biết ông Vương Hồng Phi hay không?”

“À? Đó là ông nội của em!”

Hạ Thảo nói ra.

“Thật trùng hợp a, ông nội của ta gọi Ngô Bạch Hoạt.

Cô có biết chị Hạ Linh không?”

“Phụt!”



Hạ Thảo cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, làm sao có thề không biết.

“Ta nhớ rồi, cháu tên là Ngô Thiến phải không? Cháu gái của ông Ngô hả? Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, chúng ta còn gặp nhau mấy lần!”

Hạ Thảo thoáng một cái liền làm quen.

Khải Minh có chút xấu hổ, thật sự thật trùng hợp.

May mắn thay, giữa trưa ngày hôm qua bác Ngô gọi mình trờ về ăn tối, lại không để cập đến chuyện này.

Bởi vì Ngô Thiến đã lái xe đến nhà bác Ngô sau khi bác Ngô gọi cho mình.

Sau đó ở trước mặt Ngô Thiến, tuy nhiên bác Ngô muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi, Khải Minh.

cũng không có chủ động nói.

Sau khi ăn xong buổi tối, mới bắt đầu nói chuyện với bác Ngô.

Rốt cuộc muốn giới thiệu bạn gái cho anh, nhưng lại không có giới thiệu cho Ngô Phong, sợ Ngô Phong nghĩ nhiều, nếu để cho Ngô Thiến biết, Ngô Phong khẳng định cũng biết.

Không biết anh bị sao nữa.

Mẹ kiếp, ai ngờ được Hạ Thảo lại là em gái của chị Hạ Linh, lại là đối tượng xem mắt của anh.

Đích thật là rất có khí chất.

Khải Minh không khỏi nhìn nhiều Hạ Thảo vài lần.

Mà tình huống hiện tại là, Hạ Thảo a, khả năng bởi vì vừa rồi Dư Vấn giúp cô, chắc chắn cô đang hiếu kì về Dư Vấn.

Ngoài ra, với đoạn nói chuyện vừa rồi, thấy được.

Ngô Thiến cùng Hạ Thảo quen biết, tự nhiên sẽ nói nhiều vài câu.

‘Về phần Lâm Nguyệt chính là đang ghen tị.

Trong quá trình nói chuyện, không ít lần tức giận.

Cũng ÿ lại vào mối quan hệ mập mỡ của Dư Vấn với mình.

‘Về phần Khải Minh, sớm đã bị mọi người xem nhẹ như một người vô hình.

Cứ như vậy đi dạo hơn hai giờ, cũng gần hơn mười một giờ.

Vừa vặn ở trong khu vực này có không ít nhà hàng.

Vì vậy Dư Vấn đề nghị mọi người có nên đến nhà hàng gần đây đề nghỉ ngơi một chút, nhân tiện trò chuyện với nhau.

Hạ Thảo bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì vậy tất cả mọi người đều đến nhà hàng để ăn uống.

Khải Minh cũng ngồi xuống khi cất hết đồ đạc.

“Ai cho anh ngồi xuống!”

Không nghĩ tới, Lâm Nguyệt hướng tới Khải Minh la lên.

“Ăn cơm à? Tại sao tôi không thể ngồi?”

Khải Minh hơi có chút tức giận nhìn về phía Lâm Nguyệt nói.

Lâm Nguyệt ghen tuông đến mất trí, vì thấy Dư.

‘Vấn cứ ð bên cạnh Hạ Thảo nói chuyện phiếm.

‘Cảm thấy sự hiện hữu của mình quá thấp.

Vì vậy tính tình đỏng đành lại nổi lên.

Tức giận mắng Khải Minh, để tìm kiếm cái cảm giác tồn tại.

“Khải Minh, cậu không nhìn xem cậu có đức hạnh gì, chúng tôi ngồi xuống, cậu cũng ngồi xuống, cậu cho rằng ngươi là ai à? Cậu cũng xứng sao? Ngươi thật sự không biết xấu hổ? Chẳng lẽ cậu không cần mặt mũi sao?”



Lâm Nguyệt hung hãng ngồi mắng Hiển nhiên có vài phần có ý tứ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

“Tôi như thế nào không biết xấu hổ?”

Khải Minh nói.

“Chậc chậc, Khải Minh, cậu đôi co với Lâm Nguyệt làm cái gì? Cô ấy chỉ có nói hai câu thì cậu cũng phải nói lại hai câu, cậu còn có phải là đàn ông hay không? Vậy mà còn ngồi đôi co với phụ nữ, hị Ngô Thiến thấy hôm nay Lâm Nguyệt cả ngày bị chịu thiệt, vì vậy cô cũng giúp Lâm Nguyệt mắng Khải Minh.

“Khải Minh?”

Hạ Thảo tròn to mắt nhìn Khải Minh.

Đối tượng xem mắt của mình có tên là Khải Minh! Là anh ta sao? “Ha ha, chị Hạ Thảo hình như không biết anh ta, anh ta là hàng xóm của ông nội tôi, đương nhiên, phòng ð là thuê nhà của chúng ta đấy, hôm nay để cho.

anh ta đi theo chính là xách túi cho chúng tôi, tôi cũng đã hứa với anh ta, buổi trưa hôm nay sẽ mời anh ta một bữa ăn ngon.”

Ngô Thiến sợ Lâm Nguyệt sẽ cãi nhau với Hạ Thảo, nên nhân cơ hội liền chuyển chủ đề.

“Ô, tôi biết!”

Hạ Thảo đỏ mặt, liếc nhìn Khải Minh, có chút ngượng ngùng.

Cô cũng nhiều lần tường tượng qua Khải Minh có.

bộ dáng như thế nào, cho rằng Khải Minh tuy nghèo, nhưng có lẽ lớn lên không tệ, hoặc là nói khí chất rất tốt.

Nhưng hiện tại nha, anh ta rõ ràng chỉ vì một bữa cơm mà đi xách túi cho người ta.

Mặc dù lớn lên rất thanh tú, nhưng cái này cũng quá thấp kém nha.

Xem bộ dạng của Ngô Thiến, giống như không biết anh ta là đối tượng xem mắt của cô.

Chẳng qua Ngô Thiến cùng Khải Minh đều không nói chuyện này, Hạ Thảo cho dù bị đánh chết cũng sẽ không tự chủ động đề cập đến chuyện này.

“Xin cô nhường đường một chút, để dọn món ăn.”

Lúc này, người phục vụ đi tới.

Đang bưng khay đồ ăn thì lập tức nhắc nhờ Lâm Nguyệt một tiếng.

Kết quả Lâm Nguyệt quay người lại, vừa vặn đụng.

phải khay đồ ăn, thiếu chút nữa đem làm đồ khay, món súp bị đồ văng lên tay của cô.

“Thực xin lỗi cô, cô không có sao chứ?”

Người phục vội vàng hỏi một cách cung kính.

“Bốp”

Không nghĩ tới Lâm Nguyệt vung tay lên tát vào mặt của tên phục vụ.

“Mẹ kiếp, cô bị mù hả? Dám đem súp đồ trên người tôi sao?”

Lâm Nguyệt chính là ghen tuông, muốn tìm cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại, đứng trước kẻ mạnh cô cảm thấy xấu hổ, nên liền giận chó đánh mèo đến người phục vụ.

Người phục vụ này giống như vừa mới tốt nghiệp cấp ba, tuổi vẫn còn trẻ.

Một tát này trực tiếp giáng xuống mặt nữ phục vụ.

Khải Minh bọn họ cũng sững sỡ, không nghĩ tới Lâm Nguyệt vậy mà lại dám đánh người.

“Quân Duyệt, làm sao vậy? Ai đánh cô?”

Tại thời điểm này, nữ quản lý ở sảnh, cùng mấy người phục vụ cùng nhau chạy tới.


Họ vừa cung kính vừa sợ hãi đỡ nữ phục vụ bị đánh, nữ quản lý đại sảnh dọa đến sắc mặt đều tái mét hẳn ra.


“Là cô ta, cô ta đánh tôi đấy!”


Quân Duyệt che mặt khóc nói “Cô dám đánh người? Cô có biết cô ấy là ai không?”


Quản lý đại sảnh đối với Lâm Nguyệt quát lên.

Advertisement
';
Advertisement