Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Sð dĩ hiện tại Khải Minh chịu đứng ra là do không muốn đề cho Đặng Nam và Lâm Nguyệt tiếp tục tự kỷ với trò ra về “ta đây”

của bọn họ nữa.

Mà vừa rồi, Khải Minh chợt suy nghĩ… vị quản lý ‘Vương trước mắt này, không biết có phải là Vương Bưu hay không.

Vào ngày sinh nhật của Lâm Y Y, Vương Bưu chính là người phụ trách tổ chức cho buổi tiệc sinh nhật ấy.

Khi đó, bản thân đang bị Trần Lâm giày vò không nhẹ, cho nên chì cùng Vương Bưu giao tiếp vài câu đơn giản.

‘Có chút ấn tượng, nhưng lại không rõ nét lắm.

Hiện tại, bởi vì chính mình ít xuất hiện, lại khiến cho tên Lâm Nguyệt và Đặng Nam này ngày càng trở nên lộng hành.

Ha ha, nếu là bạn bè của mình thì xem như không vấn đề gì, còn đằng này hai người kia lại không phải.

Vậy mà dám lợi dụng việc mình không ra mặt đề tò về “ta đây”

đánh người của mình thể này.

“Cậu… cậu Trần, là… Là ngài?”

Giờ phút này, Vương Bưu đã chuẩn bị tỉnh thần đánh trả, chợt nhìn thấy khuôn mặt của Khải Minh, cả người Vương Bưu liền bị khựng lại.

Vừa rồi, chính mình vô cùng tức giận vì việc con gái bị đánh, nên toàn lực chú ý đều tập trung trên người hai tên Lâm Nguyệt và Đặng Nam, đâu còn tâm trí để ý đề người khác.

Nhưng còn bây giờ thì sao, cậu Trần rõ ràng đang ở đây! Ặc, sự việc bắt đầu trở nên phức tạp.


‘Vương Bưu còn đang buồn bực, vì sao trước đây.

chưa từng nghe báo qua người có thân thế hiển hách như vậy sẽ tới.

Hóa ra nghe nói cậu Trần chính là khách quý.

Mà Lê tổng lại không muốn tiết lộ thân phận của cậu Trần, cho nên không có nói rõ với quản lý Vương, do vậy bây giờ mới làm cho đám nhân viên hiểu lầm.

“Ừ, tôi đến tham gia náo nhiệt!”

Khải Minh cười gật đầu.

Ngô Duyên lại vô cùng kinh ngạc, đây là tình huống gì thế này? Ông ta quen biết Khải Minh sao? “Hừ, mấy người nói xong chưa? Mặc kệ là ai, đã dám đánh tao thì đừng hòng tao bỏ qua!”

Lâm Nguyệt đùng đùng nổi giận xông lên.

BỐP~! Vừa mới đi tới, đã bị Vương Bưu tát cho một bạt tai nằm bẹp trên đất.

“Thật ngại quá!”

Hiện tại có cậu Trần là chỗ dựa rồi, Vương Bưu tự nhiên không còn sợ gì nữa.

Vừa rồi khi chính mình động thủ trước mắt cậu Trần, thế nhưng ngài ấy lại không nói lời nào, điều này chứng tỏ, cậu Trần là đang ủng hộ bản thân đánh người.

Các nhân viên khác cũng không ai dám nói gì.

Vương Bưu cung kính đi về phía Khải Minh: “Cậu Trần, sớm biết ngài muốn tới, thì đã trực tiếp phân phó.

người ra nghênh đón, để ngài phải tự mình vào đây như vậy thật thất lễ rồi, lần sau ngài chỉ cần gọi điện thoại cho Lê tổng là được.”

“Không sao, chỉ là đột nhiên muốn ghé qua thôi, thấy các cô gái này không được vào, không nỡ đề bọn họ phải ð ngoài phơi nắng, nên tiện tay giúp đỡ một chút!”

Khải Minh đem tất cà sự tình nói toạc ra.

“Cái gì? Khải Minh, là mày giúp bọn tao tiến vào sao?”



Ngô Duyên khó có thể tin nói.

Trong lòng Hạ Thảo cũng thoáng lộp bộp một phát.

Thật không thể tin nổi.

Thế nhưng từ cuộc đối thoại của Khải Minh và vị quản lý tên Vương Bưu này cũng có thể nghe rõ vài phần, thân phận của Khải Minh thực sự không tầm thường.

Hơn nữa Vương Bưu này lúc nấy còn lớn tiếng hò hét, giờ lại nhỏ giọng gọi anh ta là cậu Trần? Còn thập phần cung kính như vậy? Ánh mắt của đám con gái nhìn về phía Khải Minh đều lập tức thay đồi.

‘Vừa bắt đầu, ai cũng không để cậu vào trong mắt, kết quả người chính thức mang bọn họ tiến vào vậy mà lại là cậu? Ngẫm lại cũng đúng, người Đặng Nam tìm chỉ là phó quản lý Vương, vậy làm sao đích thân quản lý có thể chạy đến cung kính an bài cho mọi người như thế này được? “Cậu Trần…”

Vương Bưu ngập ngừng có lời muốn nói với Khải Minh.

“Được rồi, quản lý Vương, ông cứ trờ về văn phòng chờ tôi, lát nữa tôi sẽ qua đó!”

Khải Minh trực tiếp cắt đứt lời ông ta.

“Dạ dạ, cậu Trần!”

‘Vương Bưu nói xong, dẫn đám người rời đi.

Khải Minh ngược lại biết rõ Vương Bưu muốn nói cái gì.

Cuối cùng cũng hiểu rõ hiện tại sao Ôn Tuyền Villa hôm nay lại long trọng như vậy.

Ngày mai sẽ diễn ra hoạt động lớn? Tám chín phần mười là Lê Tâm sắp xếp Vương Bưu đến tổ chức sinh nhật cho mình đây mà? Khải Minh muốn cùng Vương Bưu xác nhận cũng.

là chuyện này.

Nhưng điều này… nói trước mặt đám người Ngô Duyên cũng không tiện.

Lập tức, Khải Minh liếc mắt về phía Lâm Nguyệt và Đặng Nam đang vô cùng chật vật, rồi định rời đi.

“Khải Minh! Đợi đã, mày mau giải thích rõ mọi chuyện đi!”

Ngô Duyên sốt ruột nói.

‘Gấp đến độ mặt đều trắng bệch.

Thật sự, tâm lý của cô ta cùng những cô gái kia đều không khác biệt, chính là trên thế giới này ai cũng có thể có bản lĩnh, ai cũng có thể bỗng nhiên nồi tiếng.

Cho dù là con chó cũng được! Nhưng, duy nhất chỉ có Khải Minh là không thể.

Nếu như là Khải Minh, trong lòng Ngô Duyên khó chịu giống như bị mèo cào, vì cái gì Khải Minh mà chính mình xem thường lại quen biết quản lý? Vì cái gì mà vị quản lý này rõ ràng còn gọi Khải Minh là cậu Trần? Nó không phải chỉ là tên tỉ tiện thân đáng khinh thôi sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ Khải Minh thật sự trờ nên rất lợi hại rồi à? Trong lòng Ngô Duyên cực kỳ khó chịu.

“Cô muốn tôi nói cái gì?”

Khải Minh thản nhiên đáp.

Nếu như không phải cho bác Ngô mặt mũi, cô ta cho rằng Khải Minh cậu đây hôm nay sẽ đi cùng với cô ta sao? “Mày nói đi, tại sao người kia lại gọi mày là cậu Trần, còn e ngại trước mày như vậy, mày cùng ông ta rốt cuộc có quan hệ gì?”

Ngô Duyên liên tục chất vấn.

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, hôm nay mọi người cứ ở nơi này chơi vui vẻ đi, yên tâm, sẽ không có ai đến đuổi đi đâu! Khải Minh bình thản trả lời.

Nói xong quay người bỏ đi.

Thời điểm đi ngang qua Hạ Thảo, cô ta cũng dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Khải Minh.

Cậu ta rõ ràng có bản lĩnh lớn như vậy.



Thật sự một chút cũng không nhìn ra.

Trong lòng Hạ Thảo và Ngô Duyên đều giống nhau, thậm chí so với Ngô Duyên còn trầm trọng hơn, cảm giác gương mặt của mình vô cùng nóng rát.

Hơn nữa, điều cô ta quan tâm nhất bây giờ, rốt cuộc thân thế của Khải Minh là gì? “Tao không tin, tao không tin, làm sao có thể là do.

tên tỉ tiện kia để cho chúng ta vào được, là anh Nam, là anh Nam mới đúng!”

Lâm Nguyệt điên cuồng hét.

Đặng Nam cắn răng, vội vàng gọi điện thoại cho.

ba mình xác nhận.

Kết quả lại là, Vương phó quản lý còn không thể cho ba của anh ta một câu trả lời cụ thể! “Chết tiệt, Khải Minh đến cùng là thân phận gì?”

Ngô Duyên không có tâm trí đề ý tới câu hỏi của anh ta, mà bay thẳng ra bên ngoài đuổi theo Khải Minh.

Lúc này Khải Minh đã đến văn phòng của Vương.

Bưu rồi.

‘Vương Bưu cũng sớm ngồi đợi ở đó.

“Quản lý Vương, vila đang làm hoạt động gì thế?”

Khải Minh đi qua, ngồi xuống ghế chủ vị, lộ ra bộ dáng rất mệt môi.

Vương Bưu vội vàng đưa đến một ly nước: “Hử? Cậu Trần, ngài không biết sao? Ngài mai là sinh nhật của ngài rồi, Lê tổng phân phó cho chúng tôi đến an bài đó ạ!”

“Cũng không cần phải làm rình rang đến như vậy!”

Khải Minh cười khổ một tiếng.

Đây đúng thật là vì chính mình bố trí.

Khải Minh cũng hiểu rõ ý của Lê Tâm, không muốn sinh nhật của mình trôi qua một cách qua loa.

Nhưng mà, vốn chỉ định mời khoảng hai mươi người, cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ là tốt rồi, đâu cần phải làm tới mức như vậy.

Nhưng mọi thứ đều đã bố trí, Khải Minh cũng không nói gì thêm.

Cậu đến chỗ Vương Bưu, chì để hường chút khí lạnh của máy điều hòa, rồi nghỉ ngơi một lát.

Khiêng nhiều ba lô như vậy, cũng thật mệt mỏi.

Mà Vương Bưu vẫn ờ bên cạnh hầu hạ, cậu Trần nào, ông ta cũng không dám động.

Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bị người mạnh bạo.

đẩy ra.

“Khải Minh, tao muốn mày nói cho tao biết sự.

thật, mày đang lừa gạt tao chuyện gì? Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Là một cô gái, tất nhiên là Ngô Duyên vừa đuổi theo lúc nấy.


Vừa rồi ð bên ngoài cửa sổ Ngô Duyện được tận mục sở thị.


Khải Minh rõ ràng nghênh ngang nằm trên ghế chủ vị, mà vị quản lý kia lại khép nép đứng ở một bên.


Điều này thật sự quá kỳ quái, Ngô Duyên vừa nhìn ‘thấy liền muốn hộc máu!

Advertisement
';
Advertisement