“Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật con.
Lần này con định không tổ chức ở nhà nữa, thế nên đã đặt bàn bên ngoài khách sạn rồi.
Mọi người có thể sắp xếp thời gian qua đó tham dự với con được không?”
Khải Minh hỏi.
Những năm qua, chỉ có vợ chồng bác Ngô mừng sinh nhật với Khải Minh.
Tất nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, dựa theo thông lệ, Khải Minh vẫn là muốn hỏi qua bọn họ một chút.
“Khụ khụ, chúng tôi làm gì có thời gian cơ chứ.
Ngày mai mấy người Ngô Hải đều phải đi làm, nào có thời gian đi mừng sinh nhật với cậu!”
Lúc này vợ anh ba lạnh nhạt nói.
“Đúng thế.
Với cả, Khải Minh này, sinh nhật của cậu, chỉ cần tùy tiện ở nhà ăn mừng một chút là được rồi.
Còn bày đặt tiệc rượu làm gì cho tốn kém, đúng là, sau khi có chút tiền rồi là không biết mình mang họ gì mà!”
Vợ anh hai cũng lạnh lùng nói thêm vào đôi câu.
Tóm lại mà nói, chính là trước đây Khải Minh nghèo túng, thế nên mọi người đều xem thường.
Lần này anh lại đột nhiên nhờ trúng vé số mới phất lên được, nên trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất không cân bằng.
Vì lẽ thế ngôn từ nói ra so với trước đây còn cay nghiệt hơn nhiều.
“Chúng tôi đều bận bịu cả rồi, nếu cậu vẫn quyết định thế thì mình cậu qua đi!”
Anh cả bọn họ cũng lạnh nhạt nói.
Đúng lúc này, anh cả đột nhiên nhận một cú điện thoại.
“A lô, chào giám đốc Vương! Cái gì? Vậy chúc mừng ông nhé! Được được được.
Ngày kia cả nhà chúng tôi nhất định sẽ qua đó.
Không không chúng tôi rảnh cả ấy mà.
Hết ngày mai là hết bận, không bận chút nào! Ha ha!”
Anh cả nói xong, hứng thú bừng bừng cúp điện thoại.
“Có chuyện gì thế?”
Vợ anh cả lập tức hỏi chồng mình.
“Ngày kia là sinh nhật tám tuổi của con trai giám đốc Vương.
Ông ấy hỏi tôi có thể qua đó hay không.
Chắc chắn là chúng ta qua được mà đúng không!”
“A? Không phải ông nói ngày kia ông có cái hội thảo thương mại quan trọng cần phải tham gia sao?”
“Hừ, hội thảo thương mại thì có là gì, đã là sinh nhật con trai giám đốc Vương, thì dù có chuyện gì tôi cũng hoãn lại hết!”
Anh cả cảm khái nói.
“Bác cả, bác hai, cháu thấy chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi.
Ngày mai, cháu còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm đấy, ăn nhanh còn nghỉ sớm một chút! Đêm nay cháu còn phải về làm báo cáo để ngày mai nộp cho Huỳnh Khoa xem đấy!”
Lúc này Ngô Hải đột nhiên lên tiếng nói.
Anh ta là người của nhà nước, ngày mai tất nhiên có nhiều việc khó khăn.
“Huỳnh Khoa không phải đã đến đây rồi sao? Tôi còn đang tính đêm nay mời cậu ta qua ăn cơm.
Mọi người đừng thấy cậu ta chỉ là một trưởng khoa nho nhỏ mà coi khinh, trước đây cậu ta cũng là một nhân vật lớn đấy.
Quan hệ ở huyện Bình An cũng rất rộng rãi!”
Lúc này anh ba mang theo vài phần kiêu ngạo nói.
“Đáng tiếc đêm nay người ta không có thời gian, đã sớm đi dự tiệc mất rồi!”
Mọi người bắt đầu nhao nhao bàn tán.
Mà Khải Minh nghe thấy cái tên Huỳnh Khoa không phải chính là Huỳnh Tấn Phát chứ? Có điều cũng không sao.
Thấy mọi người đều không có thời gian, Khải Minh cũng không có cố ý mời mọc thêm nữa.
Không đáng kể, mọi người ai ai cũng đều có việc cả.
Ở nhà bác Ngô đối phó qua loa một chút như thế, Khải Minh cũng lập tức trở về.
Bởi vì Tô Bích Diệp gọi điện thoại đến rồi.
“Khải Minh, sinh nhật vui vẻ!”
Tô Bích Diệp nói.
“Còn chưa tới sinh nhật anh mà, sao chúc sớm thết”
Khải Minh nằm ở trên giường, cười nói.
“Bây giờ em nói, mười hai giờ đêm nay cũng sẽ chúc anh thêm lần nữa.
Ai bảo em không thể về chứt Đúng rồi, Khải Minh, hai ngày nữa anh hết bận rồi có thể qua chỗ em không? Trước đó em phải chạy khắp đài truyền hình, hôm nay vừa mới chuyển qua làm phóng viên thực tập, cuối cùng em cũng có thể làm một ít chuyện em muốn làm rồi!”
Tô Bích Diệp hài lòng nói.
Chuyện này, quãng thời gian trước đây Tô Bích Diệp cũng đã bàn bạc với Khải Minh rồi.
Cô sẽ ghi danh làm phóng viên thực tập.
Không nghĩ tới bây giờ đã được thông qua, Khải a ra tôi là Phú nhị đại gia Chương 290: S at Khải M Minh vì cô mà thấy rất vui.
“Được rồi, chờ hai ngày nữa anh qua đó tìm em, cố gắng làm cho em một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ!”
Khải Minh cười nói.
“Tốt quá, có điều cũng không nhất định phải gấp như thế.
Qua mấy ngày nữa em có một kỳ nghỉ ngắn, đến lúc ấy rồi nói.
Ngày mai anh định trải qua sinh nhật thế nào?”
Khải Minh và Tô Bích Diệp lại cùng nhau hàn huyên tán gẫu qua chuyện tổ chức sinh nhật.
Sau khi tán gẫu xong, Tô Bích Diệp nói muốn đi tắm rửa, thế nên anh quyết định cúp điện thoại.
Kết quả vừa mới cúp điện thoại xong, thì điện thoại lại vang lên.
Lần này, là Tần Nhã gọi tới.
“Khải Minh, ngày mai là sinh nhật anh đúng không?”
Tần Nhã vừa thấy anh bắt máy lập tức hỏi.
a tôi là Phú nhị đại gia Chương 290: S ật Khải M Khải Minh “ừ”
một tiếng.
“Hừ, sao anh lại không gọi cho tôi.
Cả ngày hôm nay tôi đều ngồi đợi, đợi xem lúc nào anh mới chịu gọi đến.
Kết quả đến tận bây giờ anh cũng không điện đến! Anh quên tôi rồi đúng không?”
“Tôi không có, chỉ là bây giờ tôi đang ở dưới quê.
Thế nên muốn đơn giản qua loa một chút là được!”
Khải Minh giải thích.
Nói thật là Khải Minh thật sự không có ý định gọi cho Tần Nhã.
Mặc dù anh biết Tần Nhã đối với mình rất tốt.
Thế nhưng biết nói thế nào cho phải đây, bây giờ Khải Minh chỉ muốn được bình yên ở bên Tô Bích Diệp mà thôi.
Anh cũng sẽ không có tâm tư hai lòng, lại cùng Tần Nhã tiếp tục dây dưa.
Hơn nữa lần trước Tần Nhã ở đây đã xảy ra chuyện gì anh đều biết cả.
Thế nên Khải Minh cũng không tiện lại để Tần Nhã qua đây.
“Mặc kệ anh có gọi cho tôi hay không.
Ngày mai tôi sẽ qua nhà anh tìm anh! Trừ khi anh không xem tôi là bạn!”
Bên trong biệt thự.
Tần Nhã tựa ở đầu giường, vừa đặt vé máy bay vừa nói.
Cuối cùng Khải Minh cũng phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Sau đó anh kiếm cớ nói mình có chút việc bận, nhanh chóng cúp điện thoại.
“Hừ, khốn kiếp, lại dám đối xử với mình tuyệt tình như thế!”
Tần Nhã buông điện thoại xuống, vẻ mặt mang theo vài phần cô đơn nói.
Vốn dĩ cô ta còn cho rằng, Khải Minh sẽ chủ động gọi mình, thế nhưng không có.
Nếu như cô ta không chủ động điện qua anh nhất định sẽ không gọi cho cô ta.
Hơn nữa khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô ta qua tìm Khải Minh tán gẫu, anh đều rất lạnh nhạt, chỉ trả lời vài chữ.
Điều đó làm cho trong lòng Tần Nhã có chút không thoải mái.
Càng không thoải mái, cô ta lại càng muốn chuyện này.
Cộc cộc cộc.
… Lúc này, cửa phòng cô ta vang lên.
“Tiểu Nhã, con ngủ rồi sao? Mẹ và ba con muốn bàn bạc với con ít chuyện!”
Là ba mẹ Tần Nhã đứng ngoài cửa hỏi.
“Ba, mẹ, con chưa ngủ.
Hai người cứ vào đi ạ!”
Sau đó, ba Tần mẹ Tần nhanh chóng đi vào.
Chỉ có điều, lúc này trên mặt ba Tần mang theo chút mây đen khó nói.
“Tiểu Nhã, chuyện này ba biết con không muốn nghe.
Thế nhưng, lần này là người bên Thành phố Hồ Chí Minh ép con phải đến.
Họ muốn con và cậu Ba nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh đính hôn.
Chuyện này ba thực sự không có cách nào giải quyết.
Vốn là lần trước có cậu Khải Minh giúp đỡ, giải quyết vấn đề kinh tế của nhà chúng ta.
Thế nhưng, bây giờ con mắt của nhà họ Ngô đang tạo áp lực cho nhà ta.
Ba hết cách rồi, cũng không thể để Khải Minh hỗ trợ thêm nữa.
Hôn ước với nhà họ Long con nghĩ thế nào?”
Ba Tần hỏi cô.
Mẹ Tần cũng là thờ dài nói: “Năm đó tuy rằng chúng ta đã cùng nhà họ Ngô giải trừ quan hệ.
Thế nhưng bây gið nhà họ đối với nhà chúng ta có sức ảnh hưởng rất to lớn.
Con cũng đừng trách ba con.
Ông ấy cũng hết cách rồi.
Chung quy lại cũng phải vì công ty mà cân nhắc.
Chung quy cũng phải vì những người công nhân vẫn theo nhà chúng ta kia mà cân nhắc thôi!”
“Ba, không thể suy nghĩ thêm biện pháp khác sao.
Ba có thể xin Khải Minh giúp đỡ mà.
Anh ấy nhất định sẽ giúp con!”
Viền mắt Tần Nhã đỏ lên, cô thấp giọng nói.
“Ai, tuy rằng thực lực Khải Minh hùng hậu, thế nhưng tập đoàn thương mại Kim Lăng cũng chỉ có ảnh hưởng ở thành phố Kim Lăng.
Còn Thành phố Hồ Chí Minh bên kia, nhà họ Ngô và nhà họ Long cũng có tập đoàn lớn ở đó!”
Ba Tần thở dài.
“Hơn nữa ngày mai, cậu Ba nhà họ Long có lẽ sẽ qua bên này, con cứ ðở nhà chuẩn bị một chút.
Trước tiên cứ gặp mặt xem thế nào.
Nếu như ấn tượng xấu quá, chúng ta lại nghĩ cách cũng không muộn!”
Ba Tần an ủi nói.
“Không được, ngày mai con không có thời gian.
Ngày mai là sinh nhật Khải Minh con muốn đi mừng sinh nhật cho anh ấy!”
Tần Nhã cả giận nói.
“Không được, con không được đi đâu hết.
Chuyện này, con cũng đừng mang thêm phiền phức cho Khải Minh nữa! Cái con bé này làm sao lại không hiểu chuyện như thế chứ!”
Nói xong, ba Tần cứ thế lôi kéo mẹ Tần đi ra ngoài không cho thương lượng.
Tần Nhã lo lắng đến độ nước mắt cũng chảy cả xuống...
Lại nói về Khải Minh.
Hôm sau, hơn sáu giờ Khải Minh đã dậy.
Tối hôm qua Lê Tâm cũng gọi điện thoại cho anh báo rằng, có lẽ bọn họ sẽ đến sớm một chút.
Thế nên Khải Minh quyết định về nhà dọn dẹp qua loa một chút.
Chuẩn bị chào mừng sinh nhật tuổi hai mươi hai của mình.
“Khải Minh, hôm qua mẹ em nói anh đã trờ về, thế nhưng em qua tìm anh mấy lần, anh đều không có ở nhà!”
Đúng lúc này, từ ngoài cửa nhà có một cô gái đi đến.