Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Hừ, thấy người khác chen về phía trước thì cũng chen, chẳng thèm nhìn lại dáng vẻ của mình.”

Chị dâu hai nhìn Khải Minh bị các nữ sinh đẩy về, khinh thường nói.

Chết tiệt! Khải Minh cũng thật sự bất đắc dĩ.

“Khải Minh, cậu đứng yên ở đây để quan sát đi, nhiều ông lớn lắm.”

Lý Vân Linh cũng khuyên một câu.

Đến lúc này, người đã tới gần đủ.

Mà trong hội trường.

Lê Tâm cầm microphone, bắt đầu cất giọng cảm ơn.

Khi giọng nói của Lê Tâm vang lên, đám người trong đó lập tức im lặng.

Tuy hội nghị ngoài trời đông người như thế nhưng vào giờ phút này, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Nhưng vẫn có người nhỏ giọng thì thầm ở bên ngoài.

“Nhìn cả buổi rồi, ai là cậu chủ nhà họ Khải thế? Tại sao không thấy đâu nhỉ?”

“Hay cậu chủ nhà họ Khải không đến? Không phải chứ?”

“Có lẽ cậu chủ nhà họ Khải đã sớm vào trong rồi, chỉ là không muốn ra mặt thôi!”

“Ô, nếu thế thì chẳng phải sẽ không nhìn thấy cậu chủ nhà họ Khải à?”


Có nữ sinh lập tức thất vọng.

Đúng thế, tuy cậu chủ Bảo Quốc rất tốt, cậu chủ Hoàng cũng tốt nhưng các nữ sinh vẫn muốn nhìn dáng vẻ của người siêu giàu như cậu chủ nhà họ Khải hơn.

Bọn họ đợi ở ngoài lâu như thế cũng chỉ vì giờ phút này.

“Sốt ruột chết mất, sao cậu chủ nhà họ Khải chưa ra nhỉ?”

Tống Yến cũng hô lên.

“Ài, có lẽ cậu chủ nhà họ Khải không ra đâu.”

Huỳnh Tấn Phát nói.

Hình như người trong hội trường cũng đang buồn bực.

Lê Tâm đã chú ý đến điều này.

Anh ta cũng buồn bực lắm chứ.

Bây giờ sắp mười một giờ rồi, theo ước hẹn, ông Ngô sẽ đến sau cậu chủ nhà họ Khải.

Lê Tâm lập tức cười nói: “Các vị, thật ngại quá, tôi gọi cho cậu chủ nhà họ Khải ngay đây.

Có lẽ cậu ấy bận chuyện gì thôi.”

Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, bấm số của Khải Minh.

“Ô, có nghe thấy không, cậu chủ nhà họ Khải chưa đến chứ không phải là không thấy.”

“Đúng thế, vậy chẳng phải lát nữa chúng ta sẽ có thể thấy cậu chủ nhà họ Khải ư?”

Các nữ sinh vui mừng đứng dậy.

Tút tút tút… Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Khải Minh vang lên, rất chói tai giữa đám người đang im lặng.

Cùng lúc đó, anh em nhà họ Ngô, gia đình ông Hạ, còn có cả nhà họ Huỳnh đều nhìn về phía cậu.



Chủ yếu là do giật mình.

Tổng giám đốc Lê Tâm vừa gọi điện mà điện thoại của Khải Minh đã vang lên, trùng hợp đến thế à? “Ha ha ha, nếu không biết thì còn nghĩ cậu ta là cậu chủ nhà họ Khải đấy.”

Có người bật cười cất giọng giễu cợt.

“A lô, tổng giám đốc Lê, tôi ở đây, đang bị kẹt trong đám đông.

Tôi đến ngay bây giờ.”

Khải Minh nói giữa đám người.

“Ha ha ha! Người này diễn sâu quá, lại còn tưởng thật nữa chứ, tiết mục ngắn này từ đâu ra vậy?”

“Đúng thế, tên này hài hước thật.”

Đám người nói với vẻ giễu cợt.

Sau khi cúp máy, Khải Minh bước về phía trước.

Lần này đám nữ sinh không hề ngăn cản, trái lại còn nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.

“Khải Minh, cậu làm gì thế? Mau quay lại.”

Lý Vân Linh tường Khải Minh định đi hóng gió.

Mãi đến khi Khải Minh đi đến giữa thảm đỏ, tất cả mọi người mới lặng ngắt như tờ, nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.

Trong sân của hội trường, Lê Tâm dẫn đầu các ông lớn, còn có đám người Bảo Quốc và cậu chủ Hoàng, tất cả đều đi ra.

“Xong rồi, Khải Minh xong đời rồi, các ông lớn chú ý đến cậu ấy rồi.”

Lý Vân Linh căng thẳng nói.

“Cậu Khải Minh.”

Đám người Lê Tâm bỗng hô lớn một tiếng.

Bọn họ đồng thanh, dường như đã thấm nhuần trời đất.

“Cậu… cậu Khải Minh ư? Gì chứ?”

Tiếng gọi này khiến rất nhiều người run rẩy.

Huỳnh Tấn Phát và Tống Thành phố Hồ Chí Minh ngạc đến mức mắt sắp lồi ra ngoài.

Đó là cậu chủ nhà họ Khải ư? Sao có thể chứ? Huỳnh Tấn Phát cứ tưởng Khải Minh là con trai của người bạn vô dụng, chắc chắn cũng sẽ không có tiền đồ gì, thế nên mới xem thường cậu hết lần này đến lần khác, cũng chỉ sợ Khải Minh nhờ ông ta giúp đỡ.

Nhưng bây giờ, Lê Tâm và các ông lớn lại gọi Khải Minh là cậu chủ nhà họ Khải ư? Thì ra cậu chủ nhà họ Khải thần bí của Hoàn Kim chính là Khải Minh.

Thế này thì… Huỳnh Tấn Phát nuốt nước bọt, cảm thấy mình vừa bị tát mạnh một cái, đầu óc như ù đi, khóe miệng co giật.

Còn Huỳnh An Nhiên thì che miệng với vẻ không dám tin.

Không riêng gì Huỳnh An Nhiên, Ngô Duyên và người nhà họ Ngô cũng kinh ngạc.

Càng không cần bàn đến hai đứa con gái nhà họ Hạ.

Cho dù thế nào, bọn họ cũng không ngờ Khải Minh chính là cậu chủ nhà họ Khải.

Khó trách cậu có tiền như vậy.

Nhưng chuyện gì thế này? “Cậu Khải Minh, cậu đẹp trai quá.”

Có nữ sinh hô lớn với Khải Minh.

Nhưng Khải Minh không hề quan tâm.



Cậu quay đầu nhìn về Lý Vân Linh đang sửng sốt giữa đám người, còn có cả vợ chồng bác Ngô, mỉm cười: “Bác trai, bác gái, Vân Linh, đi thôi, con đã chọn chỗ rồi, ăn cơm nào.”

Cậu nói rồi đi sang đó, đỡ vợ chồng bác Ngô và kéo Vân Linh ra khỏi đám người.

Lý Vân Linh nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Cô ấy thật sự bị dọa.

Vào giờ phút này, đám cậu ấm Bảo Quốc và cậu chủ Hoàng cùng bước đến đỡ người nhà họ Ngô.

“Bác à, để con đỡ bác vào.”

Bảo Quốc cười nói.

Còn Khải Minh thì theo sau, bước vào trong.

Nhưng khi cậu đi ngang qua Hạ Thảo, cảnh tượng mấy ngày trước lập tức xuất hiện trong đầu cô ta.

“Em à, chị không muốn gặp tên nghèo hèn kia đâu, em đi xem mắt giúp chị rồi từ chối cậu ta nhé.”

Mẹ Hạ Thảo cũng nghĩ đến ngày đó: “Đúng thế, cho dù con gái tôi không lấy được chồng thì cũng không thể cưới cậu ta được.

Cái thá gì chứ, còn nghĩ con gái tôi không lấy được chồng, đũa mốc mà đòi chòi mâm son.”

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Gia đình Ngô Duyên cũng tái mặt.

“Anh cả anh hai, chị cả chị hai, mai là sinh nhật em, chúng ta cùng ăn một bữa được không? Em cũng chẳng quen ai cả.”

Dường như lời mời của Khải Minh và nụ cười ngại ngùng đầy chân thành ấy vẫn văng vẳng bên tai.

“Bọn tao không có thời gian, ai rảnh đâu mà tham gia sinh nhật của mày.”

“Đúng thế, mày đấy, thấy người khác tổ chức sinh nhật nên cũng học đòi, chẳng thèm xem xem mình là ai”

“Bọn tao không có thời gian để hầu hạ người rảnh rỗi như mày, Ngô Hải còn phải đi làm nữa.”

Vào giờ phút này, lời mời của Khải Minh khiến bọn họ cảm thấy vô cùng phức tạp.

Điện thoại của Ngô Duyên còn rơi xuống đất nhưng cô ta không hề hay biết.

Cô ta lo Khải Minh sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ không cần lo nữa vì sự thật đã sờ sờ ra trước mặt.

Khó trách Khải Minh có thể khiến giám đốc Vương Lợi thành ra như thế, khó trách Khải Minh có thể khiến cho quản lý của khu du lịch phải ninh nọt cậu như chó xù, khó trách Khải Minh muốn mời ông bà nội đến bữa tiệc sinh nhật này.

Thì ra Khải Minh chính là cậu chủ nhà họ Khải.

Khi Khải Minh đi ra, Huỳnh Tấn Phát nhìn cậu, muốn cậu nhìn mình rồi chào hỏi.

Dù sao bây giờ ông ta nghĩ lại, những năm này, người thật lòng đối xử với ông ta chỉ có ba con nhà họ Khải chứ chẳng phải ai khác.

Khó trách lần trước công trình gặp vấn đề, nhà đầu tư lại trực tiếp giải vây cho ông ta.

Có lần nào Khải Minh bỏ mặc ông ta khi có việc đâu chứ? Hơn nữa còn gọi chú Phát rất thân thiết! Nhưng lúc đó ông ta lại cảm chén trà, ném đuổi cậu ra ngoài.

Nếu có cái lỗ trên đất, Huỳnh Tấn Phát thật sự muốn chui vào đó.

“Trời, các cậu nhìn xem, kia là xe gì thế?”


Đúng lúc này, mấy nữ sinh chỉ về phía xa rồi hô lên, hy vọng giọng mình sẽ khiến cậu chủ nhà họ Khải chú ý.


Khải Minh cũng nhìn sang bên kia.


Tất cả mọi người đều sững sờ.


Vì vào giờ phút này, có một chiếc xe vô cùng sang trong đang phóng nhanh đến đây.

Advertisement
';
Advertisement