Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Hồ Tuệ Mẫn ngoắc ngoắc ngón tay với Khải Minh.

Theo thân phận hiện giờ của Khải Minh, cậu rất không muốn đi qua đó một cách hèn kém như vậy.

Dù sao cậu cũng không cần phải để cho Hồ Tuệ Mẫn gọi tới gọi lui.

Là thế này, trước đây lúc còn đi học, có mấy lần tham gia các cuộc thi, Hồ Tuệ Mẫn làm đội trường có lẽ cũng đã quen rồi.

“Khải Minh, tôi bảo cậu chuyển mấy thùng nước khoáng cậu đã chuyển chưa?”

“Khải Minh, đi giúp mọi người cầm hành lý đi.”

Luôn là như vậy, có lẽ Hồ Tuệ Mẫn đã quen rồi.

Bây giờ nghe cô ta nói vậy, trong lòng Khải Minh thầm cười khổ một tiếng, nhưng cậu vẫn đi qua đó.

“Haha, thật sự luôn, anh Khải Minh nghe lời chị kìa”

“Dám không nghe lời sao, đừng nói trước đây chị Tuệ Mẫn nhà chúng ta là đội trường của anh ta, bây giờ chị Tuệ Mẫn còn là cảnh sát cơ mà, không nghe lời là bắt anh ta đi luôn, haha”

Một cô gái nói đùa.

“Khải Minh, tôi nhớ là trước đây cậu rất nghèo mà, không ngờ cậu cũng đến quán bar uống rượu đấy, phát tài rồi à?“ Hồ Tuệ Mẫn hỏi.

Vừa rồi cô ta rất khó hiểu.

“Hả? Khải Minh, anh rất nghèo sao?“ Các cô gái kia rất ngạc nhiên.


“Đúng vậy, trước đây lúc bọn chị học cấp ba, nhà Khải Minh nghèo có tiếng luôn, mỗi ngày cậu ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, có lúc ngay cả tiền học cũng không đóng nổi, tóm lại là nhà cậu ta nghèo đến mức các em không tưởng tượng được đâu.”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

Lời này của cô ta không có ý nào khác, cũng là từ nhỏ đến lớn đã nuôi dưỡng thành tính cách thẳng thắn già dặn, có gì nói nấy, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận trong lòng Khải Minh.

Từ hồi cấp ba đã như vậy rồi.

Có một số lời khiến người khác khó xử, Hồ Tuệ Mẫn cũng nói ra trước đám đông.

Có thể trong mắt Hồ Tuệ Mẫn, cô ta cảm thấy nghèo cũng chẳng sao cả.

Nhưng bây giờ, ánh mắt đám con gái kia nhìn Khải Minh đã thay đổi, biến thành kiểu thương cảm đồng tình.

Bởi vì vừa rồi ai cũng nghĩ đây là một cậu ấm con nhà giàu.

“Không sao, bình thường anh nên lấy việc học làm trọng, chăm chỉ học tập hơn, đặt hết tâm tư vào việc học và sự nghiệp là ổn thôi.

“Đúng đó, trước đây em cũng có một bạn học cấp hai, cậu ta từ nhỏ đã bị sốt cao, đầu óc không được minh mẫn nữa, sau đó người ta đã bắt đầu sự nghiệp từ sớm, bây giờ còn có một cửa hàng của riêng mình.

Cho nên, anh Khải Minh, anh cũng phải cố gắng nhé.

Không đợi Khải Minh lên tiếng, đám con gái đó đã bô lô ba la nói không ngừng nghỉ.

Khải Minh cũng không giải thích gì, chỉ cười khổ gật đầu.

“Được rồi Tuệ Mẫn, chúng ta vẫn nên đi uống rượu trước đi!”

Thẩm Quân Văn lấy trong túi ra một điếu thuốc, trong mắt anh ta, đương nhiên không cần nói chuyện với Khải Minh.

“Được rồi được rồi, vậy Khải Minh, anh có đi không?”

Một cô gái tiện miệng đưa đầy.



“Cậu ta đi làm gì? Cậu ta đi cũng không hiểu chúng ta nói về cái gì đâu”

Bản thân cô ta cũng biết đồng nghiệp có lẽ chỉ đang khách sáo một chút thôi.

Nhưng Hồ Tuệ Mẫn cũng rất sợ ngộ nhỡ đầu óc Khải Minh không linh hoạt, thật sự không nhìn ra cái gọi là lời mời xã giao mà đi thật thì điều này khá phiền phức.

Dù sao trong một dịp như này, bản thân Hồ Tuệ Mẫn cũng thấy không thoải mái trong lòng khi để Khải Minh đi theo.

Sau đó cô ta cười cười bắt tay với Khải Minh rồi rời khỏi quán bar.

Ö cửa, xem ra Thiên Long và Địa Hổ đã giải quyết xong chuyện rồi, hai người đang đứng ở đó hút thuốc, dựa lưng vào tường nhìn cậu Khải Minh.

Rõ ràng bọn họ đã đợi cậu được một lúc rồi.

“Giải quyết xong rồi à? Dương Trúc Linh đâu?”

Khải Minh hỏi.

“Đang khóc ở trong đó.”

Thiên Long cười đáp.

Khải Minh bất lực lắc đầu, sau đó ba người họ cùng đi ra ngoài.

“Cậu Khải Minh, đám người đó là bạn học của cậu à2?”

Sau khi ra khỏi cửa, Thiên Long lên tiếng hỏi.

“Một trong số họ cũng được tính là bạn học của tôi, bạn cấp ba.

Sao vậy?”

“Có vẻ như những người này không phải là sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát, chính là học viện quân sự ấy.

Rõ ràng bọn họ trải qua huấn luyện quân sự”

Địa Hổ vừa hút thuốc vừa nói.

“Hai người thực sự rất lợi hại, thế mà cũng nhìn ra, cô gái mà tôi nói chuyện cùng tên là Hồ Tuệ Mẫn, tốt nghiệp học viện cảnh sát.

Bây giờ người ta đã ở trong đội cảnh sát hình sự, là một cô gái rất giỏi giang”

“Nếu đã là bạn học của cậu vậy tôi cũng không ngại nói thẳng.

Người bạn học này của cậu, cùng với đồng nghiệp của cô ta, tối nay có thể sẽ gặp chuyện”

Thiên Long hỏi rõ tình hình một chút rồi mới nói.

“Hả?”

Khải Minh sửng sốt.

“Vừa rồi lúc chúng tôi thấy bọn họ đi ra ngoài đã có hai tên đi theo, trên người chúng đều mang theo vũ khí, còn có sát khí, cũng đã trải qua huấn luyện quân sự nhất định, chắc chắn là đã từng giết người.”

Thiên Long đáp.

Kỳ thực nếu những điều này không phải do chính miệng Thiên Long Địa Hổ nói ra, Khải Minh cũng không tin.

Vừa nãy lúc Khải Minh nhìn Hồ Tuệ Mẫn và đám người kia đi ra cũng không chú ý đến điều này.

Nhưng cậu là ai chứ, về phương diện này sao cậu có thể so bì được Thiên Long và Địa Hổ.



Hơn nữa hai người này chắc chắn sẽ không nói đùa với cậu.

Theo lý mà nói, cậu và Hồ Tuệ Mẫn cũng chẳng có giao tình gì, chỉ là lúc học cấp ba, miễn cưỡng được tính là quan hệ cấp trên và cấp dưới.

Nhưng, nói cho cùng cũng là bạn học với nhau, rõ ràng cậu biết họ sẽ xảy ra chuyện, nếu như không cứu, lương tâm của cậu sao có thể thanh thản được? Hiện giờ Khải Minh không muốn để lộ thân phận của mình, vì sắp tới cậu có rất nhiều chuyện phải làm.

Lúc này trong lòng cậu đã có tính toán.

Sau khi sắp xếp xong với Thiên Long và Địa Hổ, Khải Minh chạy thằng đến quán bar mà Hồ Tuệ Mẫn và đám người kia tới.

Lúc cậu đến, Hồ Tuệ Mẫn và bọn họ đã bắt đầu uống rượu, đang ngồi trước một lounge.

“Ôi chao! Tuệ Mẫn, chị nhìn kìa, sao Khải Minh lại tới đây?”

Một cô gái phun ra một ngụm rượu, kinh ngạc chỉ vào Khải Minh.

Mà Khải Minh cũng tìm thấy bọn họ, lập tức đi tới.

“Sao cậu lại tìm đến đây?”

Lần này Hồ Tuệ Mẫn cau mày, cô ta tưởng cậu đang chơi xấu, lập tức nói một cách chán ghét.

Đúng thật là, ban nãy chẳng qua chỉ là khách sáo với cậu một chút thôi, cậu còn tưởng lời mời của bọn họ là thật, còn đến đây uống rượu.

Má, kiểu người gì không biết! “Tôi đến chỉ để nói với cậu một tiếng, hôm nay đừng ở bên ngoài quá muộn, quá nguy hiểm.

Có kẻ đang theo dõi mấy người đấy.”

Khải Minh đáp.

Bản thân cậu cũng chỉ có thể nói đến đấy thôi, nhắc nhờ đám Hồ Tuệ Mẫn một chút.

“Ô? Có người theo dõi bọn tôi ư? Ai vậy, sao tôi không nhìn thấy? Haha, bọn tôi là ai chứ? Nếu nói có người theo dõi bọn tôi thì tôi thấy là cậu đang theo dõi bọn tôi mới đúng ấy.

Nếu lãnh đạo nói ra những lời này, đám Hồ Tuệ Mẫn sẽ đặc biệt chú ý.

Nếu là bạn cũng khá tốt nói ra, Hồ Tuệ Mẫn cũng sẽ thấy rất cảm kích.

Nhưng, những lời này lại được nói ra từ miệng Khải Minh, Hồ Tuệ Mẫn liền cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với nghề nghiệp của mình.

Điều này cũng giống với bản thân mình, rõ ràng tất cả đều là chim ưng, mãnh hổ, mà lúc này lại có một con heo chạy đến khua tay múa chân vào lĩnh vực thuộc sở trường của bạn.

Đương nhiên là bạn sẽ tức giận rồi.

Khuôn mặt Hồ Tuệ Mẫn càng lộ rõ sự giận dữ.

Mà lần này Khải Minh tới, đương nhiên cậu cũng đã có sự chuẩn bị cho chuyện này.

Cậu chỉ gật đầu, sau đó liền rời đi.

“Người này thật đáng ghét, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ, tỏ vẻ khoe khoang cái gì không biết.”

“Đúng đấy chị Tuệ Mẫn, lúc học cấp ba anh ta đã khiến người khác khó chịu như vậy rồi à?”


Đám con gái kia cũng chê Khải Minh nhiều chuyện.


“Uầy, chị cũng lười nói cậu ta luôn, nói cậu ta làm gì.


Phương, Mai, đi với chị vào phòng vệ sinh đi”


Hồ Tuê Mẫn nói.

Advertisement
';
Advertisement