Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Nhìn lên trên không trung, từng chiếc từng chiếc trực thăng dần dần hiện ra, xung quanh khoảng không như hình thành tư thế bao vây lấy tòa nhà.

Ước chừng có tầm 30 cái.

Thiết Tam trợn tròn mắt.

Còn Triệu Thanh Đồng càng ngạc nhiên che miệng lại.

Chết tiệt, tuy rằng Triệu Thanh Đồng cũng là lớn lên ở trong thành phố, nhưng cũng chưa hề được chứng kiến trận chiến nào như thế này! “Khải Minh, anh giở trò!”

Thiết Tam kinh hoàng hét lên.

Ngay lập tức cầm theo số tiền muốn chạy.

Nhưng sớm đã có vệ sĩ theo cầu thang đi xuống Bao vây lấy Thiết Tam.

“Thật sự là cậu sao, Thiết Tam, vốn tưởng rằng một tên nhóc như cậu sớm đã không dám quay lại rồi, không ngờ cậu không những dám quay lại, lại còn dám có chủ ý đánh cậu Khải?”

“Này này này, nếu không phải nhờ sau đó đại tiểu thư để tôi cút đi, tôi thực sự không còn đường sống nữa sao? Còn nữa anh Tâm, tôi cho dù có tham gia hãm hại cậu Khải, nhưng tôi cũng rất lương thiện, hơn nữa anh không biết, tên Long Chí Viễn đó, hôm đó không chỉ đơn giản là hãm hại cậu Khải như vậy, còn muốn tôi đánh bất tỉnh cậu Khải cho cậu ấy uống* nữa, cho nên tôi trực tiếp từ chối rồi, hơn nữa hiện tại anh xem, tôi đã chủ động cầm chứng chứ đến giúp cậu Khải làm sáng tỏ rồi!”

Lê Tâm bước xuống, bên cạnh có Thiên Long Địa Hổ.

Vào lúc này, nói với giọng chế nhạo.


Rõ ràng họ đã biết nhau từ trước.

Và khi nhìn thấy Thiên Long Địa Hổ, cùng với Lê Tâm đều đến rồi.

Thiết Tam cũng từ bỏ ý định chạy trốn.

Đúng vậy, hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, nếu mà Lê Tâm đem chuyện này nói cho Khải Lam, vậy thì Khải Lam chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta, đến lúc đó muốn chết toàn thây cũng khó.

Nếu ngoan ngoãn chịu trói, nói không chừng vẫn còn một con đường sống.

Thiết Tam nói cười cợt nhả.

“Anh Tâm, anh niệm tình huynh đệ ban đầu của chúng ta, đều là người làm việc cho đại tiểu thư, tôi lúc đầu cũng từng cứu anh, anh tha cho tôi đi, được không? Anh xem, tôi lúc đó còn là một thằng nhóc thối, bây giờ tuy rằng đã lớn rồi, nhưng đều đã thành bộ dạng như thế nào rồi đây? “Cậu còn biết mình ban đầu là thuộc hạ dưới tay đại tiểu thư sao? Tôi còn tưởng cậu quên rồi cơ, về phần xử lý cậu như thế nào, còn phải do cậu Khải quyết định!”

Đám người của Lê Tâm bước đến bên cạnh Thiết Tam.

“Thiết Tam trước đây là người của chị tôi?”

Khải Minh cũng cảm thấy bất ngờ nói, chẳng trách, Thiết Tâm lại sợ chị đến vậy.

“Đúng vậy cậu Khải, đại tiểu thư lúc đầu khi bắt đầu ở Hoàn Kim, là tôi, còn có Triệu Tử Hưng, cùng với Tả Ngạn Bình này, cũng chính là Thiết Tam, chúng tôi ba người, lúc đó Thiết Tam mới có hai mươi tuổi đầu, nhưng là đầu trộm đuôi cướp, có một lần uống rượu say, khiến cho một công nhân nữ mang thai, sau đó đại tiểu thư rất tức giận, đuổi dạng cầm thú này cút đi!”

Lê Tâm thấy Thiết Tam cười lạnh.

“Hừm, coi như cậu may mắn, Thiết Tam, để tiền lại, sau đó thì cút đi! Lần này tha cho cậu!”

Lê Tâm vừa tức giận, nhưng cũng vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì, trước đây cũng là một hội, hơn nữa Thiết Tam này, lúc đầu cũng cứu ông ta một lần.



Còn thật sự sợ rằng cậu Khải sẽ nhẫn tâm, trực tiếp muốn lấy mạng tên này.

“Tôi…tôi không đi!”

Thiết Tam nói.

“Anh muốn làm gì?”

“Thì ra còn có cả chuyện như thế này! Nếu anh đã đem chứng cứ ra rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa!”

Nói thật thì lúc ban đầu Khải Minh còn muốn tìm người này đánh cho một trận gia trò.

Nhưng hiện tại thì sao? Thiết Tam lại cợt nhả cười đùa, còn hướng về phía Khải Minh mà cười.

Khải Minh cũng không thèm quan tâm đến tên không biết liêm sỉ là gì này.

“Cậu Khải, cậu xem tôi cũng không còn chỗ nào để đi nữa rồi, cậu có thể thu nhận tôi không? Tôi bảo đảm, sau này sẽ không phạm bất kỳ sai lầm gì nữa, cậu Khải, cho tôi đi theo cậu đi!?”

Thiết Tam nói.

Đúng vậy, khi bản thân anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Khải Minh ở quán bar, đã nhìn ra được rồi, Khải Minh chính là người có tính cách nhân từ và rộng lượng.

Hơn nữa những lời khi nãy, cũng không phải đơn giản là những lời đùa cợt.

Chính xác thì Long Chí Viễn đã từng sai khiến anh ta dùng một số thủ đoạn để hãm hại Khải Minh.

Nhưng Thiết Tam bằng mặt không bằng lòng, nhưng làm sao có thể thực sự làm tổn thương anh.

Thứ nhất là do kiêng dè Khải Lam.

Thứ hai là, Khải Lam dù nói thế nào đối với anh ta cũng có ân.

Anh ta không dám quay lại, chỉ muốn dọa lấy một khoản tiền, liền khởi khỏi.

Bây giờ xem ra, muốn chạy cũng chạy không được nữa rồi.

Dứt khoát cầu xin Khải Minh thu nhận thôi! “Anh?”

Khải Minh không khỏi cười khổ, “Thôi bỏ đi, hôm nay tôi sẽ tha cho anh, sau này cũng sẽ không khiến chị tôi truy cứu nữa, anh vẫn là nên đi đi!”

Thiết Tam bộ dạng xấu xí, Khải Minh cũng không biết câu nói nào của anh ta là thật, câu nào là giả.

“Đừng đừng đừng, cậu Khải, tôi tặng cho cậu một món quà thật lớn, coi như là quà nhập môn đi! Cậu Khải, cậu nhất định sẽ thích!”

Thiết Tam nói.

Khải Minh và Lê Tâm cùng nhìn nhau một cái, mới gật đầu nói:”

Được rồi, vậy thì xem món quà của anh mang đến là gì đi!”

Nói xong, lại quay đầu nhìn Tần Nhã và Triệu Thanh Đồng:”



Tổng giám đốc Lê, cho xe đưa bọn họ về đi!”

Giọng điệu ngữ khí đều có chút lạnh nhạt.

Còn về phần Tần Nhã vẫn hy vọng Khải Minh còn nói thêm gì đó với mình, ví dụ như mấy lời quan tâm.

Nhưng mà, một câu cũng không có.

Sau khi chiếc xe taxi đi đến, Khải Minh lên xe liền đi mất.

Anh là đang cố ý.

Như vậy cũng tốt, thể hiện rõ thái độ của bản thân, tránh sau này phát sinh những hiểu lầm không đáng có.

Còn Tần Nhã nhìn bóng lưng của Khải Minh dời đi, trong lòng bỗng nhiên chua xót, lẽ nào sau này bản thân và Khải Minh sẽ như thế này sao? Anh thật sự sẽ đối xử lạnh nhạt với bản thân mình sao? Đến một chút tình nghĩa bạn bè cũng không còn nữa rồi? Ha ha, đúng thế, nhất định đúng như thế.

Khải Minh người ta chỉ muốn lấy được chứng cứ, cứu mình chỉ là thuận tiện, mình suy nghĩ lung tung làm gì chứ? Trên thực tế đoạn ghi âm này cũng là lúc đầu khi mới liên hệ với Long Chí Viễn lưu tâm đến nhiều, nếu mọi thứ đều thuận lợi lấy được tiền rồi, Khải Minh nhiều nhất cũng chỉ bị hiểu lầm bảy tám ngày, anh ta trốn đến chân trời góc bể, cũng sẽ đem đoạn ghi âm này giao cho Lê Tâm.

Bản thân mình là ai? Còn muốn Khải Minh vì mình mà một mình dấn thân vào nguy hiểm.

Tần Nhã à, sao cô lại ngốc đến như thế, đến một chút chuyện như thế cũng làm cho cảm động? Trong lòng người ta chỉ có Tô Bích Diệp, mượn cơ hội lần này để rời xa mình, không phải rất rõ ràng rồi sao? Tần Nhã trong lòng chua xót nhắc nhở bản thân.

Vốn dĩ vẫn tường rằng, thực sự có người đàn ông đồng ý vì mình mà từ bỏ mạng sống, đều là lừa người hết! Lừa người thôi! Tần Nhã tối hôm đó trở về, bắt đầu trằn trọc.

Trực tiếp đến tận sáng sớm mới mở.

Ngày thứ hay hơn chín giờ sáng, Tần Nhã là bị tiếng ồn ào ở bên ngoài đánh thức.

“Tôi nói này, chuyện này cậu nhất định phải tìm ra được cách giải quyết, lúc đầu chúng tôi cùng cậu chạy ra khỏi nhà họ Tần, thì cậu phải chịu trách nhiệm cho chúng tôi, gia tộc sắp không duy trì được nữa rồi!”

Là ba mẹ của Tần Nhã, Tần Phương Nam bọn họ đã về rồi.

Còn có vài người bác, chú, trưởng bối,… Đang thương lượng với Tần Phương Nam, làm sao để đối phó với nhà họ Long và nhà họ Tần ở Hồ Chí Minh.

Lúc đầy bởi vì một số chuyện, Tần Phương Nam một mạch dẫn theo người đi ra khỏi nhà, bây giờ thì sao? Doanh nghiệp mọi người liên kết để thành lập không thể duy trì được nữa.

Tất nhiên phải chịu trách nhiệm với mọi người.

“Tần Nhã đến bây giờ cũng chưa có kết quả vì với cậu ba nhà họ Long, thế này không được, hôm nay, Long Chí Viễn cũng ở villa Ôn Tuyền tổ chức tiệc sinh nhật, muốn đích danh Tần Nhã đến dự, cái này đã rất rõ ràng rồi, muốn Tần Nhã đồng ý yêu cầu đính hôn của cậu ta!”

Người trong họ nói.

“Được rồi, được rồi, tối hôm qua Tần Nhã gặp chuyện rồi, chúng ta cũng không phải là không biết, cũng không thấy cậu Long ấy làm gì cho con gái tôi, bây giờ Tần Nhã đang nghỉ ngơi, hầy, thực sự là, tạo nghiệp al”

Sáng sớm, Tần Phương Nam tất cả bọn họ đều đã trở về rồi, dù gì chuyện con gái suýt chút nữa bị bắt cóc, quá nghiêm trọng rồi.


Khi mọi người đang sốt ruột thương lượng.


Cánh cửa mở ra.


Tần Nhã sắc mặt có chút khó coi, đi vào:”


Ba, mẹ, mọi người đừng nóng vội, hôm nay con đi là được rồi!”

Advertisement
';
Advertisement