“Vừa rồi sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu này?”
Người phụ nữ hỏi với giọng nói trong trẻo.
Tô Bích Diệp cúi đầu không nói gì.
Về phần người phụ nữ, lần này cô ta để ý đến vết đỏ trên má Tô Bích Diệp, lập tức đưa tay nâng cằm Tô Bích Diệp lên.
Lúc này có chút ngậm ngùi nói: “Xinh đẹp như vậy mà bị tát vào mặt thì đáng tiếc.
Cô là người ở đâu?”
“Hoàn Kim!”
Tô Bích Diệp đáp.
Cô không nói với người phụ nữ rằng, mình khi nãy là đang nghĩ chuyện của bạn trai mình Khải Minh.
Vì cô vẫn chưa biết thân phận của người phụ nữ này là gì.
“Cô ấy là sinh viên thực tập được tuyển chọn bởi Đại học Hoàn Kim vời thành tích tốt nhất!”
Người phụ nữ không nói gì.
Giám đốc đài vừa tự tát mình xong, liền nói bổ sung.
Người phụ nữ ánh mắt hơi hơi nhíu lại, sau khi nhìn Tô Bích Diệp thêm một chút.
Quay người đi vào, nhưng vừa ra đến cửa liền quay đầu chỉ vào Tô Bích Diệp: “Cô, đi theo tôi!”
Nói xong trực tiếp đi vào.
“A? Bích Diệp, cô ngẩn người cái gì thế? Mau đi theo tổng giám đốc đi!”
Giám đốc đài vội vàng nói.
“Vâng vâng, tôi biết rồi!”
Tô Bích Diệp rất ngạc nhiên, nhưng vẫn bước vào cùng người phụ nữ kia.
Còn Dương Hoa Lệ liền đờ đẫn, tại sao lại thế này? Và cũng chính là bởi vì tổng giám đốc Khải đã chỉ đích danh Tô Bích Diệp đi theo.
Vì vậy, những nhân viên trợ giúp ban đầu ở hội trường, không thể không cho thêm tên của Tô Bích Diệp vào.
Dương Hoa Lệ và Tô Bích Diệp đang cùng hoạt động trên sân khấu.
Nhưng vì ghen tị, ánh mắt của Dương Hoa Lệ đối với Tô Bích Diệp lại càng thay đổi.
Lúc này thấy Tô Bích Diệp đang rót trà cho từng người từng người một.
Còn cô ta thì sao? Đi qua bên cạnh của Tô Bích Diệp.
Dương Hoa Lệ lạnh lùng liếc nhìn Tô Bích Diệp, sau đó đụng nhẹ vào phía sau cô.
“Bụp!”
Tại sao khi nghe tin cô ta đến từ Đại học Hoàn Kim, người phụ nữ này lại đặc biệt quan tâm đến cô ta, còn truy cứu hành vi xúc phạm vừa rồi? Lúc này trong mắt hiện lên tràn đầy đố ky.
Và đại hội ngay lập tức cũng sẽ được bắt đầu.
Sau đó Tô Bích Diệp mới biết họ của vị đại tiểu thư này, chỉ nghe có người gọi cô ta là tổng giám đốc Khải.
Cô ta cũng họ Khải.
Tô Bích Diệp suýt chút nữa không thể cầm chắc, còn làm đổ cốc nước.
Và người mà bị đổ cốc nước ở phía trước không ai khác.
Lại chính là Hoàng Vĩnh Hào.
Vết nước văng khắp người.
“Trời đất, cô làm việc kiểu gì đấy?”
Hoàng Vĩnh Hào cau mày và trừng mắt nhìn Tô Bích Diệp.
“Xin… xin lỗi!”
Tô Bích Diệp vội vàng xin lỗi.
Trong lòng hận thấu xương Dương Hoa Lệ.
Đúng vậy, chỉ vì ghen tị với mình, cô ta đã nghĩ ra cách muốn khiến mình gây ra chuyện.
Mặc dù Hoàng Vĩnh Hào này là đến thay cho vị trí của Khải Minh.
Tô Bích Diệp cũng muốn biết mối quan hệ giữa anh ta, Khải Minh và vị chủ tịch Khải kia là như thế nào.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Hoàng Vĩnh Hào, cậu Hoàng này, gọi tổng giám đốc Khải là chị,giám đốc Khải rõ ràng cũng rất thích anh ta.
Nhưng Khải Minh và bọn họ có quan hệ như thế nào? Mình cũng từng nghĩ muốn bạo dạn hỏi một lần, nhưng vừa nghĩ lại thấy, bây giờ mình chỉ là một nhân viên làm công, còn người ta thì sao? Đều là những vị khách cấp cao quan trọng.
Nếu hấp tấp chạy đến hỏi, bọn họ sẽ nghĩ gì về mình chứ? “Xin lỗi? Xin lỗi là xong chuyện sao? Tôi…”
Sau khi nói xong, Hoàng Vĩnh Hào nân lòng bàn tay lên, trực tiếp đẩy Tô Bích Diệp ra.
Hoàng Vĩnh Hào vô cùng khoẻ.
Tô Bích Diệp không thể đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Điện thoại rơi sang một bên.
Hôm nay, hình như là sân khấu dành cho tổng giám đốc Khải, nhưng rõ ràng, cũng không phải của cả Hoàng Vĩnh Hào sao? Bây gið người đón khách giúp đỡ hội trường, lại dám vô lễ như vậy, Hoàng Vĩnh Hào mà không tức giận, thì đó không phải là Hoàng Vĩnh Hào rồi.
Và không ít người ở đó cũng đều ngây cả người ra.
Bao gồm cả Tô Mộng Hoàn, tất cả đều thương xót nhìn Tô Bích Diệp bị đẩy ngã ở trên phía sân khấu trên cao.
Dương Hoa Lệ càng không cần nói tới, trên mặt với cười lạnh.
Về phần tổng giám đốc Khải, có người đang cần thận xoa bóp vai cho cô, còn cảnh tượng trước mắt coi như chưa nhìn thấy.
“Hừm, ngay cả cậu Khải mà cô cũng dám xúc phạm, nếu không dạy cho cô một bài học, sau này cô cũng không biết trời cao đất dày là gì!”
Hoàng Vĩnh Hào vung tay lên và muốn đánh.
Đột nhiên.
Anh ta dừng lại.
Gạt Tô Bích Diệp sang một bên, bị thu hút bởi một bức ảnh màn hình khóa trên điện thoại của cô ấy.
“Hả? Trời đất!”
Hoàng Vĩnh Hào ngạc nhiên.
Bởi vì bức ảnh màn hình khóa điện thoại của cô ấy thực ra là ảnh của Khải Minh, cậu Khải “Cô quen biết cậu Khải?”
Hoàng Vĩnh Hào cầm điện thoại lên, lúc này chưa làm rõ, anh ta cũng không dám ra tay.
“Trả điện thoại cho tôi!”
Tô Bích Diệp liền giật điện thoại về.
“Tôi hỏi cô, tại sao cô lại có ảnh của cậu Khải, Khải Minh?”
Hoàng Vĩnh Hạo khó hiểu.
Dù sao, hôm nay cũng do Khải Minh để anh ta đến thay mình.
Trước đây, đối với một số sự kiện lớn, nếu anh Khải Minh không có thời gian, anh ấy thường tự gọi điện thoại và để mình hoặc Quốc Bảo thay mặt tham gia.
Bây giờ cậu Khải không có thời gian, Lê Tâm cũng không thông báo cho cậu Khải, còn là dựa theo quy tắc cũ, để Hoàng Vĩnh Hào dẫn đầu đến là được rồi.
Và trên thực tế, bản thân Hoàng Vĩnh Hào cũng là một cậu chủ giàu có vô cùng kiêu ngạo và hống hách.
Anh ta ở trước mặt Khải Minh rất ngoan, điều đó không có nghĩa là anh ta cũng là kiểu người sẽ cười hihi haha trước mặt người khác như vậy.
Mà hoàn toàn ngược lại, cùng với Bảo Quốc đều là loại người rất bạo lực.
Tổng giám đốc Khải nhắm mắt lắng nghe, ra hiệu cho người đang bóp vai lùi lại, bản thân cô ta cũng có chút kinh ngạc liếc nhìn Tô Bích Diệp.
Cũng nhìn Tô Bích Diệp từ trên xuống dưới.
“Đây là chuyện của tôi!”
Tô Bích Diệp cẩn thận cầm lấy điện thoại trên tay.
“Cô tên là gì?”
Hoàng Vĩnh Hào gãi đầu, dường như nghĩ ra được chuyện gì, anh ta vội vàng hỏi.
“Tô Bích Diệp!”
Hoàng Vĩnh Hào trừng mắt.
Tô Bích Diệp, cái tên này quen thuộc quá, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Hơn nữa, Bảo Quốc trước đây còn nói với mình, bạn gái của cậu Khải, hình như là thực tập sinh ở đây? “Không phải chứ? Cô đến từ đại học Hoàn Kim phải không?”
Hoàng Vĩnh Hào ngạc nhiên.
“Ừm ừm!”
Tô Bích Diệp gật đầu.
“Trời đất!”
Vẻ mặt của Hoàng Vĩnh Hào còn ngạc nhiên hơn nữa.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 344: Gặp nhau “Vậy thì cô nhất định quen biết anh trai Khải Minh của tôi, bây giờ trên điện thoại của cô còn có ảnh của anh ấy, cô có phải là bạn gái của anh ấy không? Cô có biết Bảo Quốc và Lê Tâm không?”
Tô Bích Diệp gật đầu: “Tôi biết!”
“A2”
Hoàng Vĩnh Hào trực tiếp nhảy dựng lên.
Thực sự là chị dâu rồi.
Mình đã làm gì thế này? Lại còn suýt nữa ra tay đánh cô ấy! Toi rồi toi rồi.
Hoàng Vĩnh Hào căng thẳng nhìn tổng giám đốc Khải.
Và người phụ nữ ấy rõ ràng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ngay lập tức trực tiếp đứng lên.
Cũng vô cùng bất ngð bước đến trước mặt Tô Bích Diệp.
“Cô thực sự là bạn gái của Khải Minh?”
Người phụ nữ hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của Khải Minh, Tô Bích Diệp!”
Còn Tô Mộng Hoàn lúc này đã đứng ra và vội vàng hét lên.
Tô Bích Diệp cắn môi, ngay lập tức gật đầu.
Bản thân vốn dĩ muốn dựa vào năng lực của bản thân, không muốn dựa vào Khải Minh.
Cho nên rất nhiều chuyện, cô ấy đều tự mình chống đỡ, dù sao trở thành bạn gái của Khải Minh, cũng không thể làm một bình hoa di động đơn giản như thế được.
Và chính cảnh tượng này, đã khiến cho hội trường không khỏi bàng hoàng.
“Trời đất, cô ấy chính là bạn gái của cậu chủ Khải?”
“Thực sự quá xinh đẹp, nhưng câu hỏi đặt ra là làm sao bạn gái của cậu Khải lại có thể làm tiếp khách ở đây được?”
Mọi người sôi nổi thảo luận “Tổng giám đốc Khải, tôi…”
Nhìn thấy người phụ nữ nhìn chằm chằm chính mình, Tô Bích Diệp cũng bị khí chất của cô ta ảnh hưởng.
“He he, đừng gọi tôi là tổng giám đốc Khải, nếu cô là bạn gái của Khải Minh thì nên gọi tôi là chị!”
Người phụ nữ cưỡi nhẹ.
“Chị … chị là chị gái của Khải Minh, Khải Lam?”
Và Tô Bích Diệp, cuối cùng cũng biệt được tổng giám đốc Khải trước mặt mình rốt cuôc là ai.