Khải Minh ra ngoài với Thẩm Quân Văn.
“Mẹ kiếp, Khải Minh, không phải cậu đến Thục Xuyên quan trọng! Chúng ta sẽ chuyển cho đại học Thục Xuyên?”
“Tôi đến đây học, còn cậu, cậu đến đại học Thục Xuyên làm cái gì?”
Khải Minh hỏi.
Hai người cũng không có ân oán gì, Thẩm Quân Văn không thích Khải Minh, đương nhiên Khải Minh cũng không thích Thẩm Quân Văn.
“Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu.
Nói thật với cậu, lần này, không chỉ có tôi, mà cả Tuệ Mẫn cũng ð đây.
Còn để làm gì thì là chuyện bí mật.
Tôi nói cho cậu bị chặn lại, Khải Minh cũng ngại có tiết lộ thân phận của chúng tôi cho ai biết, nếu không đứng trách tôi không nhắc cậu trước! ”
Sau khi cảnh báo Khải Minh, Thẩm Quân Văn quay người bỏ đi.
Có lẽ đây là nhiệm vụ của họ nhỉ? Khải Minh không hề tò mò và quan tâm đến những công việc cụ thể của họ.
Lúc này, cậu chỉ lắc đầu cười trừ, sau đó chuẩn bị quay lại lớp học.
“Này cậu, hiện tại chúng ta đang quyên góp.
Cậu có muốn quyên góp không? Quyên góp nhiều hay ít không quan trọng! Chúng ta sẽ chuyển cho các em nhỏ không có điều kiện học tập trên núi, để mọi người có sách đọc!”
Lúc này, một cô gái nhỏ ngượng ngùng gọi Khải Minh.
Có lẽ cô ấy nên là nhân viên tổ chức buổi quyên góp.
Thấy bị chặn lại, Khải Minh cũng ngại không thể không quyên góp.
Suy cho cùng, đây cũng là một việc vô cùng ý nghĩa, giống như ngôi trường Tiểu học Hy vọng mà cậu đã xây dựng.
Khải Minh gật đầu.
“Bạn học, bạn muốn tặng bao nhiêu?”
Các cô cậu đã quyên góp ít hơn một dậy và nhìn Khải Minh mỉm cười.
“175 triệu!”
Khải Minh mỉm cười.
“Hả? Cái gì? 175 triệu?”
Vài nữ sinh đều sửng sốt.
Suy cho cùng, các hoạt động gây quỹ trong khuôn viên trường đều rất phổ biến, hầu như trường nào cũng có, và những người được giúp đỡ đều là những học sinh nghèo miền núi.
Vì vậy, mỗi lần hoạt động kiểu này, rất nhiều học sinh trong trường đều tham gia quyên góp.
Phần lớn là mấy chục nghìn, không quan trọng tiền nhiều hay ít, quan trọng là tấm lòng.
Tuy nhiên, 175 triệu… Bọn họ đã ở đây quyên góp nửa tháng, lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh hào phóng như vậy.
“Cậu, cậu thật sự muốn quyên góp 175 triệu?”
Tất cả đều cảm thấy khó tin.
Khải Minh nở một nụ cười gượng gạo, sau đó lấy thẻ ra, quẹt thẻ thanh toán.
Hiện tại, Khải Minh đã nhấn sáu số 0 và trực tiếp quyên góp.
“Thông báo tài khoản vừa nhận nhận 1 tỷ 750 triệu!”
Âm thanh từ hệ thống ngân hàng trên điện thoại vang lên.
“Hả?”
Các nhân viên đều há hốc miệng.
“AI”
Khải Minh cũng theo thói quen giật mình.
Ban đầu, Khải Minh muốn quyên góp 1 tỷ 750 triệu, yêu anh quá, anh thật tuyệt vời như thiện cậu cũng tham gia, và quyên góp không ít, nhưng bây giờ đang ở trường, cậu không muốn mình quá nổi bật.
Vì vậy, cậu đã quyên góp ít hơn một chút.
Nhưng không ngờ cậu lại ấn thừa một số 0, nên thành ra đã quyên góp 1 tỷ 750 triệu.
Tất cả đều là do nãy giờ trong đầu cậu đang nghĩ đến chuyện của Phương Bảo Nhi nên không chú ý.
“Cậu ơi, cậu quyên góp nhiều quá rồi, bây giờ tôi sẽ làm thủ tục ngay, hoàn lại phần dư ra cho cậu, chiều nay cậu có thể cùng tôi đến văn phòng không? Cần phải có cậu đến ký tên trước mới có thể hoàn lại tiền!”
Nhân viên kinh hãi vội vàng nói.
“Phiền phức quá, vậy thì quên đi, 1 tỷ 750 triệu là 1 tỷ 7B0 triệu!”
Khải Minh cay đắng lắc đầu, suy cho cùng, 175 triệu và 1 tỷ 7BO triệu chỉ là sự khác biệt giữa hai con số, không có ý nghĩa gì khác.
“Vậy cậu để lại lớp và tên cho chúng tôi nhé!”
Các nhân viên đều vô cùng ngưỡng mộ cậu.
Khải Minh viết về khoa và lớp, và khi anh ấy định viết viên trường đều rất phổ biến, hầu như người đến, tay cầm máy ảnh, máy ghi âm, chắc hẳn là phóng viên cyar câu lạc bộ Nhân ái.
Hẳn là bọn họ đã nhận được tin tức Khải Minh quyên góp 1 tỷ 750 triệu và đến phỏng vấn.
Khải Minh sợ tới mức vứt bút đi.
“Không, không, ta chỉ có một yêu cầu, đừng để mọi người biết tôi là ai!”
Nói xong, Khải Minh bỏ chạy.
“Được rồi cậu bạn, nhưng cậu ơi, cậu để lại tên của cậu đã!”
Nhân viên hét lên.
Khải Minh vẫy tay và biến mất.
Một số nhân viên nữ trẻ rất tiếc.
Mặc yêu anh quá, anh thật tuyệt vời muốn gặp một số người giàu có.
Bây giờ đang có một cơ hội ngay trước mắt, nhưng viên trường đều rất phổ biến, hầu như vọng nào.
Hơn nữa, bây giờ Khải Minh đã trở về lớp học.
Khi cậu vừa quay trở lại, liền nghe thấy tiếng reo hò từ bên trong lớp học.
“Chị Nam quả không hổ danh là chị Nam, chị lợi hại quá, quyên góp nhiều như vậy! Tặng hẳn 105 triệu!”
Nhiều người hét lên.
Nguyên nhân là sáng nay khi đến trường, Lâm Thắng Nam thấy trường có buổi quyên góp nên đã quyên góp.
Vốn dĩ không có chuyện gì, và cô cũng không muốn nói ra, nhưng vừa rồi khi đang trò chuyện với bạn mình, cô lại vô tình nói lộ ra.
Cả lớp ồ lên kinh ngạc.
Phải biết là, sinh viên đại học có thể chỉ ra 105 triệu thực sự là một con số không tưởng.
Từ Dương Dương cũng cười vui vẻ cho biết cô chỉ quyên góp 3 triệu 500 ngàn.
Các sinh viên còn lại có người thì quyên góp một chút, có người còn không quyên góp.
Chuyện này cũng không có gì đáng nói.
“Mà này, không phải anh Phi đã nói rằng hôm nay cậu ấy đến lớp sao? Sao cậu ấy vẫn chưa đến? Cậu ấy vừa trở về từ một cuộc thi taekwondo và đoạt giải á quân!”
Từ Dương Dương bấy giờ mới nhìn ra ngoài cửa.
“Ô, cậu không thể đợi thêm một chút thời gian như vậy à!”
Lâm Thắng Nam nói đùa.
“Hừm, dĩ không có chuyện gì, và cô cũng sớm trở lại, tránh yêu anh quá, anh thật tuyệt vời rất lợi hại!”
Từ Dương Dương liếc nhìn Khải Minh.
Đúng lúc này, một cậu nam sinh bước vào.
“Anh Phi!”
“Anh Phi đến rồi!”
Cả lớp ồ lên phấn khích.
“Anh dĩ không có chuyện gì, và cô cũng sắp muộn rồi!”
Từ Dương Dương cũng kích động đứng bật dây, nói với Lương Phi.
“Đúng vậy, vừa rồi ở dưới lầu bị mấy cô gái trong nhóm quyên góp ngăn lại, nên lên muộn một chút!”
Lương Phi lắc đầu cười khổ.
Sau đó, anh ta liếc nhìn Khải Minh đang ngồi ở chỗ cũ của mình, rồi ngồi xuống bàn bên cạnh Từ Dương Dương.
“Hả? Lương Phi, cậu cũng quyên góp?”
Lâm Thắng Nam cưỡi nói.
Lương Phi gật đầu.
Lương Phi, anh ta cao, gầy, đẹp trai, gia cảnh tốt nhất lớp.
Cùng với khả năng thể thao siêu phàm, anh ta nghiễm nhiên là một ngôi sao trong lớp.
“Anh Phi, anh quyên góp được bao nhiêu? Nghe nói buổi chiều sẽ có lễ cảm ơn gây quỹ, nếu quyên góp nhiều thì anh sẽ xuất hiện!”
Từ Dương Dương ngưỡng mộ nói “Tôi chỉ quyên góp một chút! Còn lễ cảm ơn gì đó, tôi không muốn tham gia!”
Lương Phi lắc đầu không nói nên lời.
Tại dĩ không có chuyện gì, và cô cũng điều này? “A? Anh Phi, anh đừng giấu chúng tôi, một ít là bao nhiêu?”
yêu anh quá, anh thật tuyệt vời sinh cũng muốn biết.
“Tôi quyên góp 350 triệu!”
Cuối cùng, Lương Phi không còn cách nào khác, đành phải nói ra.
Aml Ngay sau đó, cả lớp đột nhiên trở nên chết lặng, im lặng.
Sau đó, bầu không khí trong lớp ồn ào cả lên.
Ba trăm năm mươi triệu!!! Ôi chúa ơi! “Anh Phi, anh quyên góp ba trắm năm mươi triệu? AI”
Nhiều cô gái không nhịn được nữa đã trực tiếp hét lên.
Vâng, anh ta quyên góp nhiều như vậy, thực sự vô cùng kích động bọn họ! Từ Dương Dương càng là hưng phấn đến mức không biết nên nói cái gì.
“Anh Phi, yêu anh quá, anh thật tuyệt vời!”
Từ Dương Dương ngưỡng mộ hét lớn.